Ngày thứ ba sau khi vào ICU, Cố Diễn Chi xuất hiện tình trạng nhịp tim đập chậm nghiêm trọng, có lần nhịp tim của cô giảm xuống còn 40 nhịp/ phút.
Khi ICU gọi cho Lục Thanh Thời, nàng đang ở phòng khám bệnh, chạy một đường từ tòa nhà phòng khám đến khu chăm sóc đặc biệt.
Một nhóm người vây quanh trước giường Cố Diễn Chi, monitor theo dõi vang lên không ngừng, nàng đẩy đám ĐSng một bên rồi lao vào, đặt ống nghe đang đeo trên cổ lên ngực cô ấy: "Atropine 0,5mg tiêm tĩnh mạch, đẩy máy siêu âm đến đây cho tôi, nhanh lên!"
Một đám người như có đầu đàn, nhao nhao loay hoay bận rộn, y tá nhanh chóng chạy đi lấy thuốc, Vu Quy giúp nàng vén tay áo lên, đưa kim tiêm cho nàng.
Mũi kim bén nhọn đâm thẳng vào da, trên mặt Cố Diễn Chi lộ vẻ đau đớn, toàn thân co quắp, ống dẫn duy trì hô hấp cắm vào cổ họng rất khó chịu, hai dòng nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô.
Cô lắc đầu thật mạnh cố gắng thoát ra, ai cũng không đè lại được.
Vu Quy tiêm được một nửa, thật sự không cách nào tiêm được nữa, đỏ cả vành mắt.
"Đội trưởng Cố..."
"Đứng ngây ra đó làm gì, đi lấy dây tới đây, đừng để cô ấy nhúc nhích!" Nhìn thấy ống nội khí quản có nguy cơ bị trượt, Lục Thanh Thời ngẩng đầu gầm lên, hai mắt đỏ ngầu.
Từ cổ trở xuống, trói chặt từ đầu đến chân, Vu Quy vừa đâm kim vừa lau nước mắt, Hách Nhân Kiệt không chịu được nữa, xoay người đi ra ngoài, trực tiếp đấm vào bức tường trắng như tuyết.
"Sớm biết bị buộc tội như vậy, chi bằng thấy chết mà không cứu!"
Trong lần cứu hộ này, người hi sinh nhiều nhất là Cố Diễn Chi.
Nếu như cô biết được những người mà họ đã cố gắng hết sức để cứu ra, bây giờ lại đưa họ ra tòa để trục lợi, không biết trái tim sẽ lạnh giá đến thế nào?
Dưới tác dụng của thuốc, nhịp tim dần dần trở lại bình thường, Lục Thanh Thời thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt rơi vào đôi môi nứt nẻ của cô, trong lòng khẽ động.
"Đưa tăm bông cho tôi, thêm nước ấm pha đường gluco nữa."
Nàng ngồi xổm bên giường cô, cầm tăm bông nhúng nước đường giúp cô chấm chấm vào đôi môi khô nứt, vẻ mặt nghiêm túc tập trung.
Vu Quy muốn nói mấy lần, lại nuốt xuống, im lặng đóng cửa, để lại căn phòng tĩnh lặng cho hai người.
Cổ họng của Cố Diễn Chi giật giật, nước rất ngọt, cô rất khát, ống dẫn cắm vào cổ họng nóng rát, nội tạng cũng đau nhức, cô rất khó chịu, muốn được giải thoát.
Mí mắt của cô giật giật, hai dòng nước mắt lại chảy ra, Lục Thanh Thời dừng tay lại, nắm chặt thành nắm đấm.
"Tôi biết cái này rất khó chịu..." Cô vẫn cúi đầu, giọng nói có chút run rẩy: "Nhưng em nhất định phải kiên trì, Cố Diễn Chi."
Rốt cuộc nàng cũng gọi đầy đủ tên cô, trên ga trải giường còn có vệt nước: "Trận đấu của chúng ta còn chưa phân thắng bại, em phải cố gắng lên, tôi sẽ không để em bị thương một cách vô ích."
Buổi trưa, Đồ ba gai đại diện đội cứu hỏa đến thăm cô, lúc rời đi, bị Lục Thanh Thời chặn lại.
"Cùng ăn trưa đi."
Trước lời mời thẳng thắn của nữ bác sĩ xinh đẹp, Đồ ba gai có chút ngượng ngùng gãi đầu: "Chuyện đó...!chúng tôi có kỷ luật..."
Lục Thanh Thời xoay người rời đi: "Chuyện liên quan đến Đội trưởng Cố của mấy người."
Đồ ba gai le lưỡi, nhanh chóng đội mũ đuổi theo nàng, thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng thấy tiếc nuối, nhưng làm người phải biết rõ mình là ai.
Người vừa xinh đẹp vừa có năng lực như bác sĩ Lục, đa phần sẽ không thể nào để ý anh ta, trừ phi —— mắt mù.
"Hôm nay thế nào?" Vu Quy thay bộ quần áo bảo hộ, bước vào phòng chăm sóc đặc biệt dành cho nhi khoa.
Đứa trẻ nằm trên giường bệnh đang nhắm mắt ngủ say, hô hấp đều đều, các dấu hiệu thể chất ổn định.
Y tá đưa cho cô ấy chẩn đoán và hồ sơ điều trị.
"Cũng tạm, tình trạng nhiễm trùng đã được kiểm soát.
Bác sĩ Tống vừa tới đây, nói mấy ngày nữa sẽ được chuyển đến phòng bệnh thường."
Bác sĩ Tống là bác sĩ thâm niên chuyên khoa Nhi, Vu Quy cảm thấy nhẹ nhõm, hỏi lại: "Mấy ngày nay mẹ An An có đến đây không?"
Y tá phụ trách liếc mắt: "Không phải ngày nào cũng đến sảnh Cấp cứu của mấy người căng băng rôn sao? Làm gì còn thời gian đến chỗ này."
Vu Quy tự chuốc lấy mất mặt, nói cám ơn đối phương rồi rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
Một đứa trẻ khoảng năm, sáu tuổi đi trên hành lang, lần lượt bước từ phòng bệnh này sang phòng bệnh khác, nhìn vào qua cửa kính.
"Em là bạn nhỏ của phòng bệnh nào, mau trở về phòng đi, chỗ này không được tùy tiện đi lại."
Vu Quy ngồi xuống trước mặt cậu bé, đứa nhỏ mặt mũi bẩn thỉu, đôi mắt to sáng ngời, lộ ra một chút sinh khí, trong tay bóp một nửa cái bánh bao còn chưa ăn xong, giọng nói trẻ con địa phương.
"Em tới đây tìm chị em."
Vu Quy nhìn quanh, giờ nghỉ trưa cũng không có ai ở chỗ y tá: "Chị em ở đây sao?"
"Dạ!" Cậu bé gật đầu lia lịa, xòe nửa cái bánh bao trên tay ra cho cô ấy xem: "Mấy ngày nay chị ấy không ăn gì, chị bác sĩ, chị có thể giúp em tìm chị ấy được không?"
Đa số những đứa trẻ ở đây đều không thể tự ăn uống, chỉ dựa vào dung dịch dinh dưỡng để duy trì năng lượng cần thiết hàng ngày, nhưng nhìn vào đôi mắt to tròn của cậu bé, điều này thế nào cũng không thể nói nên lời, Vu Quy xoa xoa đầu cậu bé.
"Chị gái của em tên gì?"
"Tên chị ấy là Lý An An."
Vu Quy sững sờ một lúc, trong lòng xen lẫn nhiều cảm xúc.
Cậu bé lại tiến đến kéo vạt áo cô ấy, nước mắt lưng tròng: "Xin chị, chị bác sĩ, chị em đã lâu không về nhà, em rất nhớ chị ấy."
Vu Quy lấy khăn giấy trong túi ra lau nước mắt cho cậu bé, lại lau nước mũi cho cậu bé: "Mẹ em đâu, sao mẹ em không đến thăm chị em?"
Đứa nhỏ cúi đầu, rồi nắm lấy tay cô ấy: "Mẹ không cho em đến, em lén chạy đến đây."
Trong nháy mắt, trái tim như bị đánh trúng, cảm giác chua xót từ lồng ngực tràn ra, Vu Quy nắm tay cậu bé: "Vậy em hứa với chị, sau khi thăm chị gái xong, em phải ngoan ngoãn nghe lời trở về với mẹ."
Lúc này, cậu bé mới nín khóc, mỉm cười, nắm tay cô ấy lại: "Dạ!"
Sau khi ra khỏi sảnh khu khám bệnh, từ xa nhìn thấy bóng lưng của mẹ, cậu bé liền buông tay Vu Quy ra, chạy qua ôm lấy chân bà ta: "Mẹ!"
Mẹ An An đang chạy khắp nơi tìm con trai mất tích, bất ngờ bị ôm lấy, nước mắt vui mừng trào ra.
Bà ta vỗ vào trán cậu bé, nhưng không nặng tay: "Cứ làm mẹ lo lắng, con chạy đi đâu vậy?"
Cậu bé phấn khích, chỉ vào Vu Quy nói: "Mẹ, chính là chị bác sĩ này, chị ấy đưa con đi thăm chị!"
Cậu bé lắc lắc tay bà ta: "Chị tỉnh rồi, còn nói chuyện với con nữa! Cô y tá còn cho con ăn kẹo, mẹ nhìn xem!"
Cậu bé mở lòng bàn tay ra, hai viên kẹo sữa bị bóp sắp chảy ra.
Mẹ An An hất kẹo trong tay cậu bé, sắc mặt lạnh đi, chỉ tay vào trán cậu bé rồi lớn tiếng chửi bới: "Mày nhóc con được người khác bố thí một chút ân huệ đã bị câu mất hồn! Mấy người mặc áo blouse trắng đều không tốt đẹp gì! Chính cô ta đã cưa mất hai chân của chị mày đấy! Mày còn chạy theo gọi người ta là chị! Ăn cây táo rào cây sung, xem tao có đánh chết mày không!"
Vừa nói vừa nắm quần của cậu bé, dùng đế giày đánh vào mông, cậu bé vừa khóc vừa nhìn mấy viên kẹo rơi xuống đất.
Mẹ An An càng mắng càng hăng: "Tao cho mày chạy! Cho mày chạy! Từ nhỏ ông bố không bằng cầm thú kia đã mặc kệ mày, là tao nuôi chị em mày lớn lên từng chút một! Tao cho mày chạy!"
Vu Quy không thể chịu đựng thêm được nữa, đi qua nhặt kẹo lên, ngăn cản vài cái cho cậu bé, trên mu bàn tay có vài vết đỏ.
Cô ấy lấy kẹo nhét vào túi áo của cậu bé, lau nước mắt cho cậu bé.
"Tôi đang dạy con, cô làm gì thế! Tránh ra cho tôi!" Mẹ An An nói xong lại muốn đi qua kéo cô ấy.
Vu Quy chủ động lùi lại một bước, cô ấy biết mình không có tư cách lo những chuyện này, nhưng trong lòng vẫn có mấy lời không nói không được.
"Ân oán của người lớn, dù thế nào đi nữa, trẻ con vô tội."
Mẹ An An phun "phi" một ngụm ra đất: "Cô đừng ở đây mèo khóc chuột giả từ bi! Mau gọi lãnh đạo bệnh viện ra mặt, bồi thường tiền đi! Chuyện này không có 50.000 tệ, không giải quyết được! Khi nào cầm được tiền thì mẹ con tôi sẽ rời đi!"
"Đúng vậy, bồi thường tiền đi!"
"Mau gọi lãnh đạo bệnh viện ra đây!"
"Không bồi thường tiền, không đi!"
"Đúng vậy! Không đi!"
Nhóm người đi theo mẹ An An cũng vô cùng náo nhiệt, khác với những người y nháo lần trước, những người này mặc quần áo hỗn tạp, hầu như không có nhãn hiệu.
Có một vài gương mặt quen thuộc, là những người sống sót sau vụ cháy, cũng là người dân sống cùng tầng nhà của mẹ An An.
Ánh mắt rơi vào hành lý của mẹ An An, có một cái chăn bông to, không có gối, bên cạnh có một cái ấm đun nước, một ít bánh bao trong túi ni lông, trong hộp cơm mở ra là dưa muối.
Gia đình này thực sự rất nghèo, có lẽ cô Lục nói không sai, trên thế giới chỉ có một căn bệnh —— bệnh nghèo, dù thế nào thì bác sĩ cũng không thể chữa khỏi được.
Ánh mắt Vu Quy ảm đảm, cô ấy cũng không nói gì nữa, xoay người bước vào sảnh khu khám bệnh.
Đám người kia thấy vậy muốn đuổi theo, nhưng mẹ An An ngăn lại: "Được rồi, được rồi.
Đừng đi vào, nếu không một hồi cảnh sát lại tới nữa."
"Mẹ An An, người ta nói, làm khó ít đền bù ít, làm khó nhiều đền bù nhiều, không làm khó không đền bù.
Lần này bà có thể lấy được nhiều tiền rồi, có thể đổi một căn nhà lớn hơn, còn có thể để dành cho Tiểu Bảo nhà bà không ít tiền!"
Căn nhà bị cháy rụi, những người có tiền tiết kiệm đã chuyển đi nơi khác sinh sống, những người không có tiền hầu hết đều ở lại nơi này cùng mẹ An An, đêm ở chỗ này, đêm ở gầm cầu, tụ tập ở đây đều là người dân lao động tầng lớp thấp nhất của thành phố.
Lúc trước giật dây cho bà ta đến y nháo cũng là đám người này, mẹ An An liếc mắt nhìn người lên tiếng: "Yên tâm, tiền vất vả sẽ không thiếu của mấy người!"
Cửa sổ sát đất trong suốt không bị che khuất tầm nhìn, biểu ngữ ở cổng bệnh viện đã giăng được mấy ngày.
Những người đó trời còn chưa sáng đã đến, đêm khuya cũng không rời đi, dù sao bệnh viện cũng có hệ thống sưởi ấm và nước nóng, vì vậy đây thật sự là một nơi trú ẩn tốt.
Viện trưởng Mạnh chống tay lên lan can hành lang, nhìn hết tất cả những gì đang xảy ra phía dưới, tháo kính xuống: "Đi đi, đóng gói cho mỗi người một hộp cơm trưa, sau này báo với căn tin mỗi ngày đều đưa cơm đến cho họ."
Chủ nhiệm Lưu cầm ly sứ, suýt chút nữa phun ra một ngụm trà: "Chuyện này...!Lão Mạnh, ông không phải là già nên hồ đồ rồi chứ?"
Ngón tay run run của ông ấy chỉ vào nhóm người phía dưới: "Người ta muốn kiện chúng ta, ông còn muốn nuôi cơm cho người ta, ông không sợ người ta ỷ lại không chịu rời đi sao!"
"Vậy thì dành một chỗ trong sảnh khu khám bệnh cho họ, miễn là không làm phiền trật tự chữa trị bình thường, họ có thể ở bao lâu tùy thích." Ông ấy lấy khăn lau kính, liếc nhìn ông bạn già.
"Nếu không, để Phòng nghiệp vụ Y bên ông cho họ ở, có nhiều người còn đến đây mách lẻo, nói Phòng nghiệp vụ Y có nhiều phương tiện giải trí, còn xa hoa hơn cả văn phòng Viện trưởng này của tôi!"
Chủ nhiệm Lưu tức hộc máu, chỉ tay vào ông ấy nói không nên lời, nhưng trong lòng lại hiểu chút ngọn nguồn, nhìn những tấm băng rôn được giăng lên ở cổng bệnh viện, trong mắt đột nhiên toát lên vẻ kiên định.
"Ồ!!! Thật hiếm thấy, Chủ nhiệm Lục của chúng ta thực sự chủ động mời tôi ăn tối ở một quán cà phê sang trọng như vậy, nói ~ Có phải cậu có ý đồ gì với tớ không?" Tần Huyên nháy mắt mấy cái, Lục Thanh Thời làm như không thấy, đưa thực đơn qua.
"Ngậm miệng lại, gọi đồ ăn."
"Thật nhàm chán." Tần Huyên thở dài, nhưng nhìn thấy thực đơn được mạ vàng, còn có đồ ăn đều muốn ngửi thấy mùi nhân dân tệ, không so đo với nàng.
Ăn được một nửa, lúc này Lục Thanh Thời mới hắng giọng: "Chuyện kia..."
Tần Huyên nhai salad trong miệng, một tay lấy ra tập tài liệu từ trong túi Hermes đưa cho nàng: "Ầy, đồ mà Chủ nhiệm Lục muốn, tớ có bao giờ sơ suất đâu.
Tìm một người bạn thám tử tư của lão Bao, có thể tốn không ít đấy."
Lục Thanh Thời rất hài lòng: "Trở về sẽ chuyển vào thẻ của cậu."
Cô ấy đặt nĩa xuống, nhìn ngón tay nhỏ gầy như hành lá của nàng đặt trên trang giấy trắng, lật từng trang từng trang, đột nhiên nói: "Hôm trước tớ đến chỗ của Chủ nhiệm Lưu để thăm dò, ý tứ của bệnh viện bao gồm cả Ủy ban Y tế Quốc gia đều muốn duy trì sự ổn định và thỏa hiệp, cậu thực sự muốn cứng đối cứng với bệnh viện sao?"
"Tớ nói có lẽ cậu sẽ không gánh bao nhiêu trách nhiệm, cùng lắm sẽ bị phạt ít tiền, tạm thời đình chỉ công tác mấy tháng, nhiều nhất là nửa năm, vị trí Chủ nhiệm khoa Cấp cứu vẫn là của cậu, cần gì..."
Lục Thanh Thời ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, ánh mắt lạnh lùng: "Cậu hành nghề bao lâu rồi?"
"Không hơn không kém, mười năm." Tần Huyên dùng nĩa chọc vào bánh ngọt trên dĩa: "Tớ cũng từng gặp không ít vụ y nháo lớn nhỏ kiểu vậy, chỉ có thể nuốt hận vào trong.
Là lỗi của mình thì không nói, không phải lỗi của mình cũng bắt buộc là lỗi của mình, nuốt không trôi."
Lục Thanh Thời khẽ gật đầu, không sai, nuốt không trôi —— có lẽ là cảm nhận sâu sắc nhất của mỗi nhân viên y tế, nàng cũng không ngoại lệ.
Chỉ có điều lần này, nàng không định nhẫn nhịn thêm nữa, không vì bản thân thì cũng phải vì những anh hùng bị thương trong trận hỏa hoạn này, để họ không cảm thấy giá lạnh vì lòng người dễ đổi thay.
Người có trái tim trong sáng giống như Cố Diễn Chi, thật sự quá ít.
Anh hùng nên được xứng danh, thương tích của cô không thể nhận vô ích.
Lục Thanh Thời đặt tập tài liệu và báo cáo giám định thương tật lên bàn.
"Có cái này rồi thì có thể yêu cầu viện kiểm sát tiến hành công tố tại tòa án.".