Philomena không có tránh né, bởi vì đứng ở chỗ này, cũng chẳng thể nào tránh
né được.
Nhưng mà, sau khi chùm sáng chiếu xuống, Philomena vững đứng yên bên
trong, không có chút biến hóa nào.
Ngược lại là người đàn ông kia, chỉ thấy hắn ta đưa tay đẩy ra người vợ bên
cạnh mình, bản thân thì bắt đầu hòa tan giống như tượng người sáp đặt dưới
nhiệt độ cao.
"Mẹ, có thể kết thúc rồi."
Người đàn ông vừa hòa tan vừa bước về phía của phu nhân Filsher.
Ánh mắt của phu nhân Filsher ngưng lại, nói: "Thì ra đây không phải giấc mộng
của đứa cháu nội ngoan của ta, nơi này, là giấc mộng mà cha ngươi dệt ra cho
ngươi."
"Đúng vậy, mẹ, đây là giấc mộng của ta, ngài để cho ta làm gì trong hiện thực
thì ta sẽ để ngài làm thứ đó trong giấc mộng của ta."
"Ngươi thật đúng là một người cha tốt đấy nhỉ."
"Mẹ, thu tay lại đi."
Người đàn ông té ngã trên đất, nhưng lại giống như là một con chó mà nằm sắp
xuống dưới, cuối cùng ôm chặt hai chân của phu nhân Filsher trong lồng ngực
của mình.
"Mẹ... Hãy thu tay lại đi."
"Ta không có khả năng thu tay lại, ai cũng không có tư cách ra lệnh cho ta thu
tay lại, ta vì một ngày này đã chuẩn bị biết bao nhiêu năm!"
Cơ thể của người đàn ông đang từ từ hóa thành một bãi bùn nhão, mà cái mộng
cảnh này, cũng bắt đầu dần dần trở nên tối tăm.
Ánh mắt của phu nhân Filsher nhìn về hướng Philomena: "Cháu gái ngoan của
ta, giấc mộng của ngươi, rốt cuộc là ở nơi nào đây?"
"Ngài mệt mỏi rồi." Philomena nói, "Có lẽ, hôm nay có thể kết thúc, ta muốn tổ
chức tang lễ cho ông ấy."
"Nhìn xem, ngươi lại ấu trĩ nữa rồi đấy, hắn trong mắt của ngươi, hẳn là đã chết
từ lâu, trong nhận thức của ngươi, vốn cũng không nên có vai diễn của một
người cha này, ngươi cũng không cần nó!
Đúng, ta đúng là cảm thấy mệt mỏi, nhưng chính là bởi vì ta mệt mỏi, cho nên
ta càng không muốn chờ đợi thêm nữa.
Hôm nay,
Ta muốn hoàn thành nguyện vọng của ta, hôm nay, ta muốn kết thúc nguyền rủa
của nhà Filsher!
Hôm nay là ngày mưa,
Ta muốn ngày mai mưa tạnh."
Phu nhân Filsher giơ cánh tay lên: "Trời, không được phép tối, ta không cho nó
kết thúc, ai cũng không cho phép rời đi."
Vốn dĩ mộng cảnh bởi vì người đàn ông đã tiêu vong mà cũng dần dần biến
mất, nhưng bởi vì phu nhân Filsher khống chế, gượng ép dừng lại quá trình sụp
đổ.
Đúng lúc này, bãi bùn nhão phía dưới đất kia, khuôn mặt một người đàn ông lại
trồi lên, hắn cao giọng hô:
"Ác Mộng Cầm Tù!"
Sự chuyển động của không gian bốn phía vào lúc này ngưng lại.
Cái mộng cảnh này bây giờ là do phu nhân Filsher chống đỡ, cho nên cũng
tương đương như với việc phu nhân Filsher đang tiến hành cầm tù chính bản
thân mình.
"Con trai ngoan của ta, làm tốt lắm."
Phu nhân Filsher vừa dứt lời, Philomena đã giơ tay lên, trên một tấm ván gỗ của
căn nhà gỗ nhỏ sau lưng, bỗng nhiên hiện ra màu đỏ khiến người ta sợ hãi, hóa
thành một chùm sáng, trực tiếp bay vụt về hướng của phu nhân Filsher như một
ngôi sao băng.
"Đây là... Thứ gì?"
Phu nhân Filsher bây giờ mặc dù không cách nào hành động, nhưng bà ta vẫn
muốn giơ tay lên nhằm ngưng tụ ra vật cản để ngăn lại nguồn sáng đang vút về
phía của mình như cũ, bởi vì bản năng của bà ta phát giác được sự đáng sợ của
nguồn sức mạnh này.
Nó mặc dù cực kỳ yếu ớt, nhưng nó lại thuộc về sức mạnh của một cấp bậc
khác!
Trên hòn đảo tế tự kia, khí linh của xương Nữ Thần Ám Nguyệt đã để lại một
phần sức mạnh của mình trong mộng cảnh của Philomena, bởi vì khí linh thăm
dò được bí mật Philomena, bị cảm động.
Giờ phút này, Philomena cuối cùng mang ra món quà đó.
Chùm sáng màu đỏ trong chốc lát xuyên thấu tất cả phòng ngự của phu nhân
Filsher, gần như không chút trở ngại nào mà xuyên qua cơ thể của phu nhân
Filsher.
Cơ thể của phu nhân Filsher khom về phía trước, miệng há mở.
"A... A..."
Âm thanh rung động không ngừng phát ra từ trong cổ họng của bà ta, trên cơ
thể của bà ta cũng xuất hiện từng cái khe hở màu đỏ, bên trong như có ánh lửa
đỏ hiện ra.
Bãi bùn nhão trên đất vào lúc này hoàn toàn tràn ra, giống như là xuất hiện một
cái đường hầm, màu đen ở bên trong đang lượn lờ ở phía bên ngoài.
Phu nhân Filsher theo bản năng mà cúi thấp đầu, nhìn xuống dưới chân của
mình.
Philomena thì xuất hiện ở trước mặt phu nhân Filsher, dùng tay đánh vào trước
ngực của bà nội mình, sau đó mình và bà nội cùng ngả về sau, cả hai cùng chìm
vào vùng màu đen phía bên dưới.
...
"Ông!"
Phu nhân Filsher dần dần thích ứng với bóng tối trước mắt, nhưng mà điều này
cũng không có gì ý nghĩa, bởi vì ở chỗ này, ngoại trừ bóng tối thì cũng không
còn gì tồn tại.
"Đây chính là giấc mộng thật sự của ngươi sao?"
"Đúng vậy, bà nội."
Âm thanh của Philomena truyền ra, giống như là ở phía trên, lại giống như là ở
phía dưới, tóm lại, như đang lảng vảng khắp nơi xung quanh.
"Một giấc mộng như thế này, lại là có ý gì đâu?"
"Không có ý nghĩa gì, từ lúc còn nhỏ, ngài đã bắt ta nằm mộng, nhưng ta đã khổ
não rất lâu, bởi vì ta không có giấc mộng nào để mơ đến, cha vừa liếm láp tay
của ta vừa dẫn theo ta tiến vào giấc mộng của ông ấy.
Nhưng đó cũng không phải là của ta, mặc dù ta cực kỳ thích nơi đó.
Trên thực tế, trong giấc mộng của ta, vẫn luôn trống rỗng, ta không biết nên bổ
sung gì vào trong, cũng không rõ phải bỏ gì vào thì mới thích hợp, không chỉ
không có người nào thích hợp, thậm chí, ngay cả màu sắc phù hợp cũng không
tìm được.
Nhưng ta cực kỳ thích nơi này, ở chỗ này, ta không cần bị bất cứ kẻ nào nhìn
chằm chằm vào, ta có thể thỏa thích ở lại nơi này mà không cần lo lắng bị quấy
rầy.
Mỗi một lần rời khỏi nơi này để ra ngoài, ta đều sẽ phân vân thật lâu, ta sẽ tự
hỏi mình, nơi này tốt biết bao, vì cái gì ta còn cần ra ngoài?
Nhưng ta nhớ rằng bà nội ngài đã từng nói, xem hiện thực như giấc mộng, xem
giấc mộng như hiện thực, đúng vậy, không sai.
Nếu như ta không đi ra, cảm nhận sự đáng sợ của ác mộng, làm sao có thể rõ
ràng được sự tốt đẹp của nơi này?
Mỗi một lần, ta đều mang theo suy nghĩ sẽ thoải mái hơn khi quay trở lại đây
trước khi ra ngoài.
Ngài là vị khách thứ nhất tới thăm, bà nội."
"Ta rất vinh hạnh."
"Bốp!"
Một tiếng vang truyền ra, trên mặt phu nhân Filsher xuất hiện một vết roi rõ
ràng.