SỐ 13 PHỐ MINK

"Đúng, nó là cháu gái của ngươi, là người thừa kế huyết mạch của ta, là người

truyền thừa của gia tộc Filsher."

"Tính cách của nó thế nào?"

"Cực kỳ quái gở, cực kỳ tự kỷ, nó không hiểu được làm sao để giao thiệp với

người khác, nó cực kỳ sợ hãi hiện thực, chán ghét ánh nắng."

"Nó hẳn là nên được sống dưới ánh mặt trời, sáng sủa, lạc quan, tự tin, tốt đẹp,

không phải sao?"

"Ngươi cảm thấy thế nào?" Phu nhân Filsher hỏi.

"Cháu gái của ta, hẳn phải là tinh xảo giống như là búp bê, hưởng thụ sự tươi

đẹp của ánh mắt trời rọi qua hàng mây trắng, đây là bộ dáng của đứa cháu gái

mà ta đã từng tưởng tượng."

"Cho nên... Ý của ngươi là cái gì, ngươi muốn ta dừng lại sao?" Phu nhân

Filsher nhìn về phía Karen đang ngồi ở phía xa, "Khi hắn xuất hiện nói ra

những lời kia, ta đã biết, hắn thăm dò bí mật sâu trong nội tâm của ta, hắn biết

ta muốn làm gì, là ngươi nói cho hắn biết, đúng không?"

"Đúng, là ta nói cho hắn biết rằng ngươi dự định phá vỡ lóp vỏ nguyền rủa của

mình mà thoát ra ngoài, mà ngươi vào lúc này, là suy yếu nhất."

"Ta bây giờ đang suy yết nhất, đúng vậy, không sai, bây giờ ta chẳng thể làm gì,

mà ngươi, thì đang khống chế mộng cảnh này." Phu nhân Filsher nhìn khắp bốn

phía, nhìn xem bãi cỏ và ánh nắng tươi đẹp nơi này, ánh mắt lại nhìn lên trên

người tiểu thư Filsher cưỡi ngữa trắng, "Trên thực tế, ngươi đã khống chế nơi

này."

Tiểu thư Filsher giơ tay lên, ánh nắng lúc này càng thêm xán lạn, cô ta mỉm

cười nói: "Như ngươi thấy đấy."

"Ngươi muốn ra lệnh cho ta dừng lại sao?"

Tiểu thư Filsher quay đầu ngựa lại, mặt nhìn về phía Karen đang ngồi ở đằng

xa, dường như đang trả lời cho phu nhân Filsher, lại như đang trả lời cho Karen

nghe:

"Không, ta muốn ngươi tiếp tục."

Âm thanh này không lớn, lại đủ để vang vào trong tai Karen rất rõ ràng, trên

mặt Karen lúc này hiện ra ánh mắt khiếp sợ.

Phu nhân Filsher thì cười to nói: "Ha ha, ngươi lặp lại một lần nữa, ta nghe

không được rõ ràng."

Tiểu thư Filsher cũng phát ra tiếng cười, lên giọng: "Ta nói, ta muốn ngươi tiếp

tục!"

Phu nhân Filsher quay đầu nhìn về phía Karen, hô lớn: "Vì cái gì đây, ngươi

không phải muốn một đứa cháu gái hoạt bát sáng sủa hay sao?"

Tiểu thư Filsher mang theo vẻ mặt hưng phấn hô: "Khi ta thay thế nó, chẳng

phải nó sẽ trở nên sáng sủa hoạt bát sao?"

"Ha ha ha ha ha!"

"Ha ha ha ha ha!"

Tiếng cười của hai người phụ nữ dần dần trùng điệp, ánh mắt của bọn họ, cũng

đều nhìn về phía Karen, vô cùng trào phúng.

Karen rất là khó khăn dùng hai tay chống người lảo đảo đứng lên, đưa tay chỉ

hướng tiểu thư Filsher đang ngồi cưỡi trên ngữa trắng:

"Ngươi lừa ta!"

"Không, bác sĩ Karen của ta, đội trưởng Karen của ta, ngài Karen của ta, ta cũng

không có lừa ngươi, ta đáp ứng ngươi, sẽ không để cho bà ta..." tiểu thư Filsher

đưa tay chỉ về hướng phu nhân Filsher, "Sẽ không để cho bà ta thay thế

Philomena của chúng ta, bà ta xác thực không có thay thế, bà ta sẽ bị phong ấn,

thay thế Philomena của chúng ta, là chính ta.

Cũng như vậy, ta đáp ứng dùng lời chúc phúc để trợ giúp linh hồn ngươi chữa

trị vết thương, trợ giúp ngươi tăng cường sức mạnh linh hồn, những việc này,

cũng sẽ không thay đổi.

Ngươi nhìn xem,

Ta nào có lừa ngươi đâu,

Những điếu mà ta đáp ứng đề thực hiện mà?"

"Ngươi biết rằng ta không phải muốn những này, ta muốn Philomena an toàn."

"Nó sẽ an toàn, nó sẽ sống tốt hơn bây giờ, nó sẽ giống với một con người hơn,

một con người có nhân cách hoàn chính."

"Cô ta vốn là có nhân cách hoàn chỉnh." Ánh mắt của Karen trở nên âm trầm,

“Mặc dù cô ta tự kỷ, nhưng cũng lại cực kỳ đáng yêu. Ta không hi vọng cô ta

biến thành ngươi, cái loại méo mó như các ngươi."

"Méo mó?" Tiểu thư Filsher lắc đầu, "Ngươi hẳn phải cảm thấy may mắn, ta sẽ

không giết ngươi, nhưng ta vẫn còn muốn khuyên ngươi học cách tiếp nhận, gia

tộc Filsher chân chính sắp trở về, tiếp tục đứng ở bên cạnh ta, ta sẽ trợ giúp

ngươi lấy được vị trí cao hơn."

Karen lắc đầu.

"Chẳng lẽ, bên trong đầu óc ngươi bây giờ còn chứa tình tiết của câu chuyện cổ

tích anh hùng vì thuộc hạ, vì đồng đội, có thể trả giá mọi thứ?

Đừng có mà ngây thơ như vậy,

Ta sẽ cười đấy."



"Được rồi, bác sĩ, mời ngươi nói cho ta, ngươi tên là gì?"

"Ta tên là Karen."

"Ừm, chưa từng nghe nói tới cái tên này."

"Inmerais."

"Ngươi, lặp lại lần nữa!"

"Quả nhiên, ngươi sẽ sinh ra phản ứng rõ ràng với cái họ này, vậy thì kết quả

điều tra kia cũng không sai."

"Tại sao ngươi biết cái họ này?"

"Thuộc hạ của ta có một đội viên mới gọi là Wilker, thầy của hắn là Rasma, Đại

tế tự tiền nhiệm Trật Tự Thần Giáo."

"Rasma sao..."

"Rasma điều tra về nguyền rủa của gia tộc Filsher, để lại một phần bút ký điều

tra, ta vì giải quyết vấn đề của Philomena, nhìn qua cuốn bút ký này, kết quả

điều tra cuối cùng, chỉ viết cái họ này - Inmerais.

Ta rất muốn biết cái họ Inmerais này đại diện cho cái gì, đáng tiếc, ta với quyền

hạn của ta, thậm chí là mượn quyền hạn của những người khác để điều tra tư

liệu liên quan tới cái họ này, nhưng chẳng điều tra được gì.

Cái họ này, giống như là đã bốc hơi khỏi thế gian."

"Không điều tra không được sao?" Vẻ mặt của tiểu thư Filsher, hơi có chút kinh

ngạc.

"Đúng vậy, không tra được, nhưng ta biết, nguyền rủa của gia tộc Filsher, chắc

chắn có quan hệ với cái họ này, Philomena từng nói cho ta biết, bà nội của cô ta

vẫn luôn nhắc tới một cái người, cái người kia là họ Inmerais."

"Đúng vậy, không sai."

"Ta muốn bảo vệ cho Philomena, cô ta là cháu gái của cô, bây giờ, cô ta sắp bị

cô của hiện tại thay thế."

"Ta của hiện tại, sẽ thay thế cháu gái của ta?"

"Cái sự kiện này đang tiến hành, ta tới để hỗ trợ, sau đó, ta phát hiện cô ở chỗ

này, nếu như cô nguyện ý giúp ta, ta có thể giúp cô rời đi nơi này, mở ra phong

ấn của cô."

"Ngươi còn có yêu cầu gì khác sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi