SỔ BỆNH ÁN



Hạ Dư cũng chẳng thể nói rõ vì sao mình lại muốn tới nhà Tạ Thanh Trình ăn Tết.
Giờ, yêu hận tan biến, kết thúc dây dưa, cậu cũng nên rũ sạch mọi thứ với Tạ Thanh Trình rồi.
Trước khi rời khỏi tổ làm phim cậu còn hứa hẹn chắc nịch với Tạ Thanh Trình, bảo rằng sau này sẽ không ép buộc Tạ Thanh Trình làm những chuyện không cam lòng chẳng tình nguyện, nói trắng ra, chính là cậu sẽ không ép buộc Tạ Thanh Trình làm bậy với cậu nữa.
Hai người bọn họ, quãng thời gian ở cạnh nhau trước đó, hầu như toàn là giao lưu thân thể nhiều hơn hẳn giao lưu ngôn ngữ.

Giờ mấy việc giao lưu cơ thể coi như kết thúc rồi, vậy theo lí mà nói, sức hấp dẫn của Tạ Thanh Trình đối với Hạ Dư hẳn phải giảm mạnh.
Nhưng hình như cậu lại càng muốn gặp anh.
Có lẽ bí mật mà chỉ có duy nhất hai người họ biết tới ấy, vẫn trói buộc họ chặt chẽ bên nhau chăng? —— Hạ Dư chẳng thể hiểu rõ.
Cậu lướt điện thoại qua lại mấy lần, suốt cả một ngày, cứ cách một phút lại ngó một lần.
Tạ Thanh Trình vẫn chẳng trả lời tin nhắn của cậu.
Cả một ngày, vẫn không trả lời.
Vậy là nói, ý tứ từ chối cậu của Tạ Thanh Trình đã rất rõ ràng rồi.
Anh không định ăn Tết cùng với Hạ Dư.
Hạ Dư chẳng từ bỏ ý định, chờ tới chín giờ tối, rốt cuộc cũng không nhịn nổi mà gọi điện thoại cho Tạ Thanh Trình.
"Anh có thấy tin nhắn của em chưa?"
"Hạ Dư? Tin nhắn gì chứ?" Đối phương mở miệng, thế mà lại là giọng của Tạ Tuyết.
Nếu là một năm trước, Hạ Dư nhất định sẽ không ngờ tới có một ngày bản thân nghe thấy giọng Tạ Tuyết lại thất vọng tới như thế.
"Để giảng viên Tạ nghe điện thoại đi, tôi có việc muốn nói với anh ấy."
"Giảng viên Tạ đi tắm rồi." Tạ Tuyết giận dữ nói, "Nếu cậu có chuyện thì nói với cô Tạ của cậu cũng được thôi."
"Tắm..."
Hạ Dư không thể khống chế bắt đầu nghĩ tới dáng vẻ Tạ Thanh Trình đứng dưới vòi sen, vai rộng chân dài, vòng eo thon gọn, phía sau cổ còn có một nốt chu sa mĩ lệ.
Lòng cậu nóng lên.
"Alo?" Tạ Tuyết thấy cậu không nói tiếp, thúc giục bảo, "Alo? Cậu nói đi chứ."
Hạ Dư cố gắng ép giọng mình nghe có vẻ rất bình tĩnh thong dong chẳng có hề gì: "Tôi thật sự có việc, chị đưa điện thoại cho anh ấy đi, để anh ấy nghe máy một lát."
"Vậy lát nữa cậu hẵng gọi lại."
"Chuyện gấp."
Tạ Tuyết không còn cách nào khác, đành lê dép loẹt xoẹt đi tới cửa phòng tắm, hé ra một khoảng, vươn tay vào, xoay đầu đi: "Anh ơi! Anh có điện thoại khẩn cấp nè!"
Hạ Dư nghe qua điện thoại, nghe thấy tiếng nước vòi sen phòng tắm rào rào, giọng người đàn ông đáp lại trầm thấp.
Cậu tưởng tượng ra hình ảnh kia trong một thoáng, tưởng tượng tới tay người đàn ông còn vương bọt nước trong veo nhận lấy điện thoại, chợt cảm thấy hơi nước quanh quẩn trong phòng tắm như thể cũng bốc lên theo tín hiệu điện thoại, phủ gương mặt cậu hơi nóng lên.
Điện thoại truyền tới tiếng sột soạt, sau đó là giọng của Tạ Thanh Trình: "Alo."
"...! Tạ Thanh Trình..." Cổ họng Hạ Dư nhất thời nghẹn lại, là do liên tưởng tới hình ảnh người đàn ông tắm rửa mới sinh ra ham muốn, cũng là do lúc trước không được người đàn ông để ý tới cậu mà cứng lên.
"Cậu tìm tôi có việc gấp?"
"...!Ừ."
"Cơ thể không thoải mái?"
Hạ Dư hít sâu một hơi, rủ mắt nhìn xuống: "...!Em không biết nữa, này chắc cũng không tính là không thoải mái.

Tuy rằng đúng là rất không thoải mái thật."
"..."
Nếu Tạ Thanh Trình mà lên mạng, anh sẽ biết ngay câu trả lời cho đáp án kiểu này của Hạ Dư hẳn là "Nghe cậu nói, mà tưởng nghe diễn thuyết"*.
(*Raw là 聽君一席話,如聽一席話: là ngôn ngữ mạng, ý chỉ việc lắng nghe lời nói của một người nào đó nhưng lại như đang nghe một bài diễn thuyết mà chẳng hiểu được gì trong đó.)
Nhưng anh cũng không lên mạng, nên anh đáp: "Không thoải mái chỗ nào."
Hạ Dư rất muốn chơi phone sex với anh, nhưng mà nhớ tới lời hứa mình mới tạo thành, đành nói: "Thì là...!Trong lòng không thoải mái đó."
"Hửm?"
"Anh mãi chẳng trả lời tin nhắn của em gì cả."
Đầu dây bên kia ngưng hồi lâu, giọng điệu Tạ Thanh Trình rõ ràng mang theo vẻ khó chịu: "Đây là chuyện gấp của cậu à?"

Hạ Dư không đáp, chỉ hỏi: "Em có thể tới nhà anh, ăn Tết với anh được không?"
Tạ Thanh Trình: "Không phù hợp."
"Nhưng mà..."
"Ăn Tết thì phải ở cạnh người nhà cậu chứ.

Tôi không phải người thân của cậu, cậu quay về Yên Châu với cha mẹ cậu đi."
"..."
"Cúp đây."
Tạ Thanh Trình nói cúp là cúp thật, Hạ Dư chẳng có chút cơ hội nào để kì kèo, đã nghe thấy tiếng tút tút báo máy bận trong điện thoại rồi.
Hạ Dư ném điện thoại đi, lại hậm hực.
Nhà họ Tạ nơi hẻm Mạch Vũ.
Ánh mắt Tạ Thanh Trình u ám, lau lau mái tóc đen còn nhỏ nước mặc áo tắm dài bước ra ngoài.
Tạ Tuyết cắn ống hút sữa chua: "Anh, cậu ta tìm anh làm gì thế? Chuyện gấp gì cơ?"
"Không có, cậu ta rảnh rỗi kiếm chuyện thôi."
"Thần kinh...!Thế cậu ta có phải lại không tôn trọng anh, xích mích với anh nữa không thế?"
Tạ Thanh Trình: "...!Không có.

Hỏi nhiều vậy làm gì."
Tạ Tuyết bĩu môi: "Vì lần nào anh ở cạnh cậu ta là cũng chẳng có chuyện gì tốt đẹp hết á, tới tận giờ em vẫn chưa hiểu hai người các anh làm cái trò gì mà lại bị nhốt cùng nhau trong hồ nước ở đoàn phim luôn ấy...!Cậu ta cứ quấn lấy anh làm gì, anh cũng đâu có sữa cho cậu ta bú."
"..." Tạ Thanh Trình lạnh mặt, "Đã bảo bao nhiêu lần con gái đừng có nói mấy câu tối nghĩa, còn nữa, sắp mười giờ rồi, em mau mau tắm rửa rồi đi ngủ đi."
Tạ Tuyết đành òm một tiếng, ấm a ấm ức uống hai ngụm cho hết hộp sữa chua, đi rửa mặt dưới ách thống trị đầy áp lực của anh trai cô.
Chỉ chớp mắt, đã tới giao thừa.
Cũng trong đêm 30, Tạ Thanh Trình với Tạ Tuyết phụ nhau dọn dẹp xong xuôi, đã bắt đầu bận bịu giăng đèn kết hoa với hàng xóm, dọn bàn sắp đũa.

Năm nay hẻm Mạch Vũ có một bàn tiệc dài, cái gọi là bàn tiệc dài chính là mười mấy bàn mà cả ngõ mang tới, xếp lại cạnh nhau thành một chiếc bàn dài lại lớn, hàng xóm ai ai cũng nấu món ngon sở trường, thường phải là những nơi quan hệ xóm giềng tốt lắm mới có cách ăn Tết như này.
Chú Lưu Tiết bê TV ra, đặt ở cuối chiếc bàn dài, như hồi xem giải bóng chuyền nữ với mọi người trong những năm thập niên 80, chắc định bật gặp nhau cuối năm.
Kết quả mấy đứa nhỏ bật cười khanh khách rộn ràng, cầm máy chiếu, chiếu luôn hình ảnh lên màn chiếu lớn.
"Chú Tiết, giờ có thể xem thế này rồi mà!"
Lê Diệu Tình cũng ôm đàn tỳ bà bước ra, khi còn trẻ dù sao dì cũng từng sống ở hộp đêm, khi đó mấy cô nàng ở hộp đêm đều phải biết tập đàn gảy nhạc.

Dì ngồi lên một chiếc ghế đẩu gảy đàn, mỉm cười gảy hai khúc bình đàn* Tô Châu, có một cô gái nhỏ tới gần, xin dì đánh nhạc chủ đề của phim hoạt hình, Lê Diệu Tình đeo kính viễn thị, bắt đầu tìm sheet nhạc trên mạng...
(*Bình đàn: một hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn, lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang,Trung Quốc.)
"Bác sĩ Tạ, làm hoành thánh gói cải thảo là được rồi, cháu lái xe đưa dì tranh thủ ra chợ mua rau về gói nhé, sợ muộn nữa thì đóng cửa mất."
"Bột mì cũng phải mua thêm nữa đó nha."
Lời nhờ vả của chú bác cô dì là không thể không đồng ý, Tạ Thanh Trình vội làm xong việc đang dang dở, cầm chìa khóa xe đưa mấy bác gái hàng xóm ra chợ lựa cải thảo.
Nhưng anh chẳng ngờ tới, đến khi anh lái xe quay về, lại gặp một người ngay trước hẻm Mạch Vũ——
"Úi, chết thật, ngày này rồi mà còn có người ăn mì thịt bò ở quán ven đường hả?" Người đầu tiên phát hiện lại chẳng phải Tạ Thanh Trình, mà là bác gái ngó nghiêng xung quanh ngồi ở ghế phụ lái.
Bác gái trợn đôi mắt như ếch trâu, nhìn chăm chăm bên ngoài.
Lối vào hẻm của họ có mấy quán ăn đêm giá rẻ vô cùng, hôm nay mấy quán ăn đêm đó hầu như đã đóng cửa hết rồi, chỉ còn mỗi quán bán mì thịt bò Hoài Nam này là còn mở mửa trong gió lạnh.
Tại bà chủ quán là người ham tiền, thứ thích nhất cuộc đời chính là kiếm tiền, bà tin chắc rằng chỉ cần bà không đóng cửa, cho dù tới lúc truyền hình chiếu chương trình "Gặp nhau cuối năm" đi chăng nữa, vẫn sẽ có khách bước vào quán mì thịt bò của bà thôi.
Sao mà đêm giao thừa lại có thể đóng cửa được chứ?
Nhìn đi, thành tâm ắt linh, không phải có khách đến rồi à!
Tạ Thanh Trình dừng xe nhìn ra, lại trông thấy Hạ Dư ngồi trước chiếc bàn ăn nhỏ đầy dầu mỡ ở bên ven đường, uống canh mì thịt mò nóng hôi hổi từng ngụm từng ngụm một.
Đúng là mẹ nó hay ghê, tới cả một cái bánh cũng chả đáng có.
Đêm giao thừa của thằng nhóc này thê thảm đáng thương, ngoan ngoãn nghe lời, một mình ngồi nơi đầu phố đầy gió ăn mì, có bác gái nào mà không thấy tò mò, không thấy đau lòng?

Bác gái hàng xóm ngồi bên ghế phụ của Tạ Thanh Trình cũng chẳng ngoại lệ: "Bác sĩ Tạ này, chúng ta xuống hỏi han chút đi, xem tình cảnh đứa nhỏ này thế nào."
"...!Không cần làm thế đâu.

Dì xem quần áo cậu ta mặc gọn gàng đẹp đẽ như thế cơ mà."
"Ui cha, gọn gàng đẹp đẽ cũng đâu có nói lên trong lòng cậu nhóc thấy chẳng có hề gì chứ.

Hai ngày trước báo còn đăng bài gì mà...!Công tử nhà giàu gì đó vì thiếu tình thương của cha mẹ mà tự sát trong nhà đấy thôi? Chỉ cần xã hội yêu thương nhiều thêm chút, là sẽ bớt mấy chuyện đáng thương thế này rồi mà...!Cháu mặc kệ thì dì quan tâm, dì xuống xe hỏi thử." Bác gái nói là định mở cửa ngay.
Tạ Thanh Trình bị dáng vẻ vội vã kêu lên của bác ấy làm cho hết sức bất đắc dĩ, thở dài: "Được rồi, được rồi dì à, dì đừng sốt ruột, dì ngồi xuống xe về nhà cho ấm trước đi.

Cháu quen người này, cháu đi hỏi cho, cháu đi hỏi là được chứ gì?"
Lúc này bác gái mới hài lòng, cơ thể khỏe khoắn ôm đống cải thảo với nhân thịt quay về ngõ nhỏ.
Cuối cùng còn không quên hô lên với Tạ Thanh Trình xuống xe khóa cửa: "Nếu mà cháu quen biết ấy, thì mời luôn con người ta tới ăn cơm đi nha."
"..."
Tạ Thanh Trình giận không nói nổi.
Anh đen mặt tới quán mì thịt bò Hoài Nam.

Bà chủ ham tiền: "Anh đẹp trai nay ăn gì——"
"Tôi nói chuyện với người này."
Bà chủ lộ ra vẻ mặt bị động chạm, nhưng bà ta cũng chẳng phải người ép mua ép bán, ấm a ấm ức rời đi.
Tạ Thanh Trình tới cạnh bàn ăn nhỏ của Hạ Dư, nhìn Hạ Dư rủ hàng mi mềm dài, uống từng ngụm canh nhỏ xíu một.
"Đại thiếu gia uống canh thịt bò trong đêm giao thừa, sao không làm cậu sặc chết luôn đi nhỉ."
Hạ Dư ngẩng đầu lên, tỏ vẻ ngạc nhiên: "A, bác sĩ Tạ."
"..."
"Em tốn bao lâu mới tìm được chỗ ăn, mà mấy nơi khác đóng cửa cả rồi, chỉ còn mỗi nơi này mở cửa thôi.

Làm phiền tới việc của anh hả?"
Tạ Thanh Trình còn chẳng muốn nói nhiều với cậu.
Nhà cậu có bảo mẫu có đầu bếp, mà mấy nhà hàng xa hoa Hạ thị đầu tư trong thành phố đầy cả ra, Hạ Dư cần phải ngồi ăn canh thịt bò mà thịt còn mỏng hơn cả tờ giấy trong gió lạnh chắc?
Rõ ràng là cậu cố ý.
Có điều chiêu này hiệu quả thật, trong hẻm Mạch Vũ còn tỏa mùi cơm tất niên mê người, thi thoảng có mấy đứa nhóc chạy ra, người già đi dạo bên ngoài, cũng có thể liếc mắt trông thấy nam sinh cô đơn ngồi uống canh nơi đầu đường đầy gió.

Đúng là rất hút mắt.
Họ ăn uống linh đình ở bàn tiệc dài trong ngõ nhỏ, Hạ thiếu lại thê thảm đáng thương ngoài màn trời chiếu đất, đúng là vẫn lôi ra được tí hiệu quả "Cửa son thơm rượu thịt, ngoài đường xác chết đói".
Tạ Thanh Trình đương nhiên không thể để Hạ Dư lặng lẽ thầm phá hỏng nhã hứng của hàng xóm được, đứng yên một lát, âm trầm bảo: "Đứng dậy.

Thanh toán tiền, rồi đi theo tôi."
Tiệc của những người cùng quê nhà đã bắt đầu.
Hạ thiếu tiêu tiền như nước có thể nhận được một tấc dung thân ở nơi tiệc tùng phong phú nhưng chẳng đẹp đẽ đắt đỏ này, lại vẫn vô cùng hài lòng.

Biểu hiện của cậu khiêm tốn, dịu dàng, như quân tử lịch sự, rất nhanh đã trở thành một vị khách được yêu thích trên bàn tiệc dài.

Ngoại trừ Tạ Tuyết trợn mắt nhìn cậu coi thường, Tạ Thanh Trình chẳng thèm để ý tới cậu ra, những người khác không phải gắp đồ ăn cho cậu, thì chính là rót rượu cho cậu.

"Tiểu Hạ này, sao cháu lại ăn Tết một mình thế?"
"Cha mẹ cháu bận bịu công việc quá ạ..."
"Đáng thương đáng thương quá."
"Tiểu Hạ này, năm nay cháu nhiêu tuổi rồi?"
"Sắp hai mươi rồi ạ."
"Ồ...! Thế có bạn gái chưa? Dì bảo cháu này, dì có cô cháu gái xinh lắm, đang học diễn xuất ở Yên Châu đấy, năm hai đại học..." Dì ta thân thiện mà cứ nói mãi.
Đương nhiên, đẩy con gái trong nhà qua cho Hạ Dư cũng không chỉ có mỗi một người, bên cạnh cậu nhanh chóng đã vây đầy mấy cô bác.
"Con gái cô ở Pháp đấy, quay về sớm thôi.

Tuy là có lớn tuổi hơn cháu chút, nhưng mà trái tim nó thì trẻ trung lắm, còn xinh xắn nữa, để cô cho cháu xem ảnh này."
"Cháu ngoại bà là con lai, mắt long lanh lắm, đáng yêu miễn bàn luôn, mấy bức ảnh của họ có là gì, ảnh có thể chỉnh sửa mà, bà có video đây này, tiểu Hạ cháu xem xem có thích không."
"Xì, cái bà đáng ghét này, video của bà cũng chỉnh sửa được cơ mà?"
Mắt thấy các bác hàng xóm nửa thật nửa đùa, sắp cãi nhau luôn rồi.
Hạ Dư cười cười: "Đều xinh cả ạ, nhưng mà lúc trước cháu mới thất tình, vẫn chưa thể quên được hẳn..."
Mấy cô bác nghe thế lại càng trìu mến hơn.
"Ôi ôi, thời buổi này khó tìm mấy anh si tình thế này lắm đấy."
"Cô gái nào kén chọn thế nhỉ, sao tới cháu mà còn không thích cơ chứ."
Hạ Dư lại mỉm cười, rủ mi: "Là tại cháu không đủ ưu tú ạ."
Tạ Thanh Trình nghe bên cạnh, không biết mặt căng ra thành thế nào rồi, anh chẳng mang chút biểu cảm gì ăn sủi cảo, dời tầm mắt sang phía màn hình lớn, xem mấy tiết mục múa hát cuối năm trông như làm đổ khay pha màu.
Có điều nói thật, nghĩ tới chuyện này là anh lại giận dữ.
Hạ Dư thất tình là sự thật, anh thấy hết toàn bộ quá trình ấy, tuy là tới giờ anh vẫn chưa biết cô gái Hạ Dư yêu thầm là ai, nhưng anh cảm thấy nếu Hạ Dư thích đối phương như thế, hẳn là sau đó đã xảy ra chuyện gì, mới khiến Hạ Dư im bặt không nhắc tới cô gái ấy nữa.
Không nhắc tới vẫn chưa hết, Hạ Dư còn hoàn toàn sa ngã, bắt đầu làm mấy hành vi tình dục đồng tính nữa.
Làm thì thôi đi, đối tượng lại còn là mình.
Tạ Thanh Trình lạnh nhạt nghĩ một hồi, càng nghĩ càng thấy không thoải mái, dứt khoát đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, tính đi giúp làm sủi cảo, tới bếp chung của ngõ.
Tiếc là mấy cô chú trong bếp đang bận rộn, thấy anh bước vào, cảm thấy anh vướng xíu, lại đuổi anh ra ngoài.
Tạ Thanh Trình đành phải ngồi về chỗ của mình, vẻ mặt thờ ơ tiếp tục ăn cơm tất niên.
Kết quả còn chưa cầm đũa lên, đã thấy bên mâm cơm của mình đặt hai con tò he nhỏ.
"..." Ban đầu anh còn tưởng là đồ chơi của đứa nhỏ nào, đặt ở chỗ anh quên cầm đi.
Lại nhìn thử, tò he được nặn thành hai chú rồng nhỏ, râu vuốt sinh động, ngây ngô đáng yêu.
Hạ Dư khẽ mỉm cười, nghiêng qua bảo: "Trên đường trông thấy, tiện tay mua.

Cho anh đấy."
Thẳng nam: "...!Có ý gì? Đồ chơi con nít?"
Hạ Dư thở dài, nhịn xúc động muốn trợn trắng mắt lại: "Tạ Thanh Trình, tò he là thủ công mỹ nghệ truyền thống đấy.

Anh phải biết thưởng thức nghệ thuật chứ."
"Sao lại là hai con rồng?"
"..."
Nghe anh hỏi thế, Hạ Dư không cười nữa, cậu đứng dậy, mặt chẳng có cảm xúc gì, nhìn cho kĩ, còn có thể thấy trên mặt mày cậu chợt chẳng còn vui vẻ gì nữa.
Cậu cứng đờ nói: "Tự anh đoán xem."
Tạ Thanh Trình: "Năm nay có phải năm rồng đâu."
"Liên quan gì tới năm."
"Tôi không phải tuổi rồng."
"Không liên quan tới tuổi."
"Tôi cũng không thích rồng."
"...!Ai quan tâm anh thích cái gì."
Tạ Thanh Trình cảm thấy thái độ cậu tự dưng trở nên khó hiểu, như vợ nhỏ trở mặt vậy.
Anh có hơi mất kiên nhẫn: "Tôi đoán không ra, không đoán nữa."
Hạ Dư nhanh chóng trầm mặt xuống, lúc cúi đầu thậm chí có thể trong thấy hai má cậu hơi hơi đỏ lên, rõ ràng là giận mà không chịu nói ra.
Cậu cướp lại hai con tò he rồng trong tay Tạ Thanh Trình, siết chặt trong tay mình: "Không có thẩm mĩ, không thưởng thức được thì thôi.

Cũng đâu nhất thiết phải cho anh, em tự giữ cũng được."

Tạ Thanh Trình: "Cậu thích rồng à?"
Hạ Dư: "Em thích——"
Tự dưng nghẹn lại.
Cậu thích gì?
Cậu không nói nên lời.
Cậu trai dứt khoát lại rầu rĩ chẳng nói tiếp nữa, tự mình cúi đầu lặng lẽ cạy vảy rồng của tò he kia.
Hạ Dư phát hiện Tạ Thanh Trình hoàn toàn không biết, sâu trong lòng mình, họ chính là hai chú rồng cô độc không thể hòa hợp với người bình thường.

Vậy nên cậu mới tặng anh thứ này coi như là quà năm mới.
Người như Tạ Thanh Trình đúng là chẳng có chút lãng mạn nào hết, cứ như thằng mọt sách chết bầm, khổ mỗi bản thân tốn công dặn đi dặn lại nghệ nhân phải nặn hai con tò he hình rồng trong gió lạnh, một con lửa đỏ, một con sương bạc.

Cậu còn nhờ nghệ nhân khắc tên viết tắt của mình với Tạ Thanh Trình lên vảy rồng nữa...
Này đúng là thằng ngốc còn mẹ nó chúc tết cho thằng ngốc khác! Ngu ngốc về tận nhà luôn!
Cậu xụ mặt cạy tên viết tắt ngu ngốc kia ra, cuối cùng ném rồng nhỏ bộp một cái, quăng lên bàn, quay đầu nói chuyện phiếm với cô dì chú bác, không thèm để ý Tạ Thanh Trình nữa, tiếp tục làm đóa hoa giao tiếp được các vị tuổi trung niên cưng chiều.
Một bữa cơm này tới tận chín, mười giờ vẫn chưa tàn, ngoại trừ oan gia là Hạ Dư với Tạ Thanh Trình ra, ai ai cũng vui vẻ thân thiện, hạt dưa đậu phộng cắn vứt đầy đất.
Mà chuyện không ngờ chợt giáng xuống.
Nháo nhào đầu tiên, là nơi gần đầu hẻm.

Hình như ở đó có chuyện gì, tiếng vui đùa chợt im bặt, nhưng mọi người ngồi trong ngõ nhỏ vẫn chưa phản ứng lại, còn đang chém gió chuyện trò.
Mãi cho tới khi sự yên tĩnh tựa như thủy triều dâng lên rồi tràn lan ra, mọi người bên trong mới nhận thấy có gì khác thường, lũ lượt quay đầu qua——
"Sao thế?"
"Có chuyện gì vậy?...!A!" Người đang nói sau khi nhìn rõ tình hình lại hít ngược một hơi, "Trời ạ..."
"Sao lại vậy chứ..."
"Sao lại là cô ta...?"
Tiếng động kì quái ngày càng rõ ràng, cuối cùng ngay cả Tạ Thanh Trình luôn có hơi thất thần cũng khẽ nghiêng đầu qua, chẳng chút để ý liếc mắt một cái.
Chỉ một cái liếc mắt này.
Đầu anh vang lên ong ong, huyết sắc nháy mắt rút sạch khỏi mặt.
Có người tới——
Đứng trước đầu ngõ thấp thỏm bất an, là một người phụ nữ.
Nhìn qua khoảng chừng trên dưới 30 tuổi, rất xinh đẹp, cô ta trang điểm qua loa, mặc chiếc áo da thô dày nặng đẹp đẽ đắt tiền, chỉ là dưới lớp trang điểm nhẹ nhàng trên mặt cô ta lộ ra một vết bầm khác biệt nhìn mà ghê người, dù cô ta có trang điểm cũng không giấu đi nổi.
Người phụ nữ cầm túi Hermes, lại đứng trong ánh nhìn phức tạp vô cùng của mọi người.
Gương mặt này, đừng nói mấy nhà trong hẻm Mạch Vũ, ngay cả Hạ Dư cũng không thể quên nổi——
Cô ta là vợ cũ của Tạ Thanh Trình, Lý Nhã Thu.
Tác giả có lời muốn nói:
Ờm...! Nếu có bạn nhỏ nào mà cảm thấy Hạ Dư thật sự nói là làm ấy...!Ừm.

Thế thì chỉ có thể nói rằng đấy là thỏ cừu ngây thơ thôi à...!Hạ Dư không phải quân tử, cậu nhóc không làm nổi việc không chạm vào Tạ ca đâu...! Với còn hai chiếc tiểu kịch trường chương 100 nè~
Tiểu kịch trường 1:
Mặc Nhiên: Phế vật, ta mà nói không chạm vào Sở Vãn Ninh là ta làm được thật đấy.
Mặc Tức: Phế vật, ta mà nói không chạm vào Cố Mang là ta cũng làm được thật đấy.
Hạ Dư: Mấy người xem tôi làm với Tạ Thanh Trình thế nào rồi hẵng nói sau nha, thủ đoạn của ai cao hơn ai cũng chưa nói rõ được ngay đâu, cái thứ IQ chưa tới 5 như hai người các anh nào có thông minh như tôi, lúc quay lại nhớ gọi tôi là cha đấy! Hừ!
Tiểu kịch trường 2:
MC: Hãy tặng hoa và một tràng pháo tay cho công 2 của chúng ta nào, mời công 2 lên sân khấu.
Trần Mạn: Hình như giờ đâu có cần tôi lên sân khấu đâu?
MC: Tôi nói Lý Nhã Thu ấy.
Trần Mạn:?
Tạ Thanh Trình:?
Hạ Dư:?
Lý Nhã Thu: Làm sao? Nữ công thì cũng là công nha! Bà đây chính là công nương nương nhá!
(Kịch trường là giả đấy, đừng có tưởng thiệt nha...!Chị Lý không phải nữ công đâu, khi đó chị ấy không phát triển cuộc tình thứ tư được mà cũng không có cưỡng gian Tạ ca được á...)
Lý Nhã Thu: Nếu chuyện này mà là thật, chị Lý cũng chẳng thể hiểu nổi....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi