SỔ BỆNH ÁN



Tạ Thanh Trình rời khỏi phim trường luôn, cũng không quay về lều đạo diễn.

May mà đây đã là cảnh cuối cùng của đêm nay, Hạ Dư xem nội dung mình diễn trước máy theo dõi, trao đổi với đạo diễn một lát, chuẩn bị dọn đồ rời đi.

Nhưng vào đúng lúc này, Trần Mạn lại đi tới bên cạnh Hạ Dư.

Trần Mạn đúng là không rời đi, cậu chàng thấy tất cả mọi người đã quay về, chỉ có mỗi Tạ Thanh Trình không thấy bóng dáng đâu, vì thế chạy tới hỏi Hạ Dư: "Cậu có thấy anh Tạ không?"
Hạ Dư không đáp.

Trần Mạn hỏi lại lần nữa, trong giọng nói hình như mang chút nôn nóng.

Hạ Dư chậm rãi ngẩng đầu lên, kéo khóa cặp sách lại: "Anh gọi thẳng cho anh ấy không phải được rồi à, hỏi tôi làm gì nữa."
"Điện thoại anh ấy không còn pin, trước đó có hỏi mượn sạc của tôi, tôi cũng chưa kịp đưa cho anh ấy..." Nói một nửa, trông thấy mảnh băng lạnh lẽo trong mắt đối phương, Trần Mạn chợt ngậm miệng.

Hạ Dư cười cười, nụ cười ngọt ngào mà u ám: "Anh để lạc người, sao lại hỏi tôi chứ.

Cảnh sát Trần, không phải anh thân với anh ấy hơn à."
Nói xong nụ cười lại chợt tắt, cảm xúc lên lên xuống xuống tới mức có thể gọi là bệnh trạng, khoác cặp lên một bên vai, xỏ túi bỏ đi mất.

Cậu đoán rằng Tạ Thanh Trình còn chưa đi xa, hơn nữa tám chín phần mười là tới mấy ngõ nhỏ yên ắng, vì thế sau khi lên xe Nanny Van, cậu bảo tài xế đi qua mấy ngõ rẽ.

Vào đông hiếm khi có mưa to tầm tã, đổ xuống làm cửa xe cũng mờ đi, nhưng Hạ Dư chỉ liếc một cái vẫn có thể nhận ra bóng dáng ấy cách đó không xa, cậu thầm nghĩ quả nhiên bản thân đoán không sai, nên bảo tài xế đuổi theo.

Tài xế không đoán ra vui giận thất thường trong lòng Hạ Dư, nhưng nhìn qua từ kính chiếu hậu, cảm thấy sắc mặt Hạ Dư không vui, đoán là cậu chủ Hạ thấy người đàn ông này không vừa mắt, nên phóng xe lao vụt tới, bánh xe cố ý lăn mạnh qua một vũng nước, nịnh bợ hết sức làm bắn tóe nước bùn lên khắp người Tạ Thanh Trình.

"..."
Tạ Thanh Trình dừng bước chân, xoay người lại, tay anh vẫn đút túi quần, gương mặt đẹp trai tái mét, áo gió vốn phẳng phiu còn đang nhỏ nước bùn.

Cửa xe Nanny Van chầm chậm mở ra, hơi máy sưởi trong xe phả vào mặt, làm sương tuyết giữa mặt mày Tạ Thanh Trình càng thêm rét lạnh.

"Cậu có ý gì hả Hạ Dư." Tạ Thanh Trình nhìn thấy rõ người trong xe Nanny Van là ai, từng chữ đều như dao băng, "Cậu có ấu trĩ không chứ!"
Hạ Dư ngồi trong xe Nanny Van, đỗ trước mặt Tạ Thanh Trình, bị anh mắng, đáy lòng lại sinh ra khoái cảm vặn vẹo.

Cậu nghĩ, Tạ Thanh Trình nhếch nhác như thế, giận dữ như này, có phản ứng lớn như vậy, đều vì bị cậu chọc.

Tên Trần Mạn kia quá ngốc nghếch, dù cậu chàng có đưa trà sữa hay đưa nóng, Tạ Thanh Trình vĩnh viễn cũng chỉ hời hợt đáp lại.

Hạ Dư đã dùng bảy năm cuộc đời của bản thân để thử nghiệm từ lâu rồi, người như Tạ Thanh Trình, cậu đối tốt với anh cũng vô dụng, dịu dàng với anh cũng chỉ phí công tốn sức, người đàn ông này không có trái tim, có ấp ủ bao lâu cũng không thể ủ ấm được.

Chỉ mỗi thô bạo và vũ nhục mới có thể khiến anh chuyển ánh mắt cao quý ấy của anh lên trên người mình.

Vẫn là mình làm đúng hơn—— Chẳng ai có được tình yêu của Tạ Thanh Trình, nhưng ít nhất cậu có được nỗi hận của Tạ Thanh Trình.

Hạ Dư cũng không cảm thấy bản thân để ý chuyện tình cảm riêng tư của Tạ Thanh Trình là rất bất thường, khuôn mặt cậu vẫn dịu đẹp thờ ơ, vắt đôi chân dài đan mười ngón tay lười biếng dựa vào ghế xe, ngắm nghía gương mặt trong mưa lớn của Tạ Thanh Trình.

Cậu nói: "Giảng viên Tạ, mưa lớn như thế, sao không che ô đã bỏ đi rồi.

Lên đi, tôi đưa anh về."
"Cậu cút đi."
Hạ Dư vẫn cười: "Quần áo anh ướt hết cả rồi, sao vẫn còn lửa giận lớn thế, ai trêu anh ghẹo anh hả?"
Tạ Thanh Trình đương nhiên không thể bảo lời thoại của Hạ Dư trêu ghẹo anh, tài xế vẫn còn dựng tai nghe.

Hạ Dư nhìn cả người anh ướt sũng, dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa oán hận, cảm thấy ham muốn nào đó trong lòng được thỏa mãn vô cùng, cậu cầm lấy chiếc ô đen cán trắng bên cạnh, một đoạn cổ tay vươn ra, mở xoạch một tiếng.


Tiếng mưa rơi nháy mắt vang lớn hơn vô số lần, thấp thỏm bất an nện vào mặt ô lộp độp lộp độp.

.

Ngôn Tình Sắc
Cậu vẫn ngồi trên ghế cao của Nanny Van, nhưng nghiêng nghiêng người, đưa ô cho Tạ Thanh Trình: "Không muốn lên thì thôi, cho anh cái này."
Nghĩ nghĩ, duỗi chân dài ra phía trước, một chân đạp lên mép ngoài xe, một chân tùy tiện bước xuống, thân mình cậu cúi xuống càng thấp hơn, môi dán bên tai Tạ Thanh Trình, dùng giọng nói chỉ mỗi đối phương có thể nghe thấy bảo: "Anh à, anh hận tôi tới thế ư?"
Tạ Thanh Trình bình tĩnh, nhưng anh có bình tĩnh cũng không chịu nổi tình huống Hạ Dư công khai nhắc về cái đêm hai người họ thuê phòng ở hội sở cho mọi người nghe, ngoài sáng trong tối khiêu khích anh.

Lúc này ý tứ trêu chọc ẩn chứa trong lời nói của Hạ Dư lại quá nóng bỏng, Tạ Thanh Trình cuối cũng vẫn không nhịn nổi, giơ tay tát mạnh một cái lên gương mặt Hạ Dư đang sáp lại gần.

Bốp một tiếng, tài xế run rẩy, không dám quay đầu lại.

Mặt Hạ Dư bị đánh tới hơi nghiêng đi, sau hồi lâu mới bình tĩnh bỗng dưng quay mặt qua.

Cậu bất chợt ăn một cái tát đau điếng, khuôn mặt trắng nõn thoáng chốc đã hiện vài vệt dấu tay, nhưng cậu chẳng thèm để ý, ngược lại còn túm lấy cổ tay Tạ Thanh Trình, xuyên qua lớp vải vóc, chậm rãi xoa xoa hình xăm bị che khuất dưới tay áo của Tạ Thanh Trình.

Sau đó lại còn lộ hàm răng trắng như tuyết, mỉm cười: "Đau quá đi mất."
Thân mình cúi xuống càng thấp hơn, gần như muốn đè cả Tạ Thanh Trình xuống: "Má phải đây này, muốn đánh luôn không?"
Tạ Thanh Trình cắn răng đáp: "Cậu không sợ đau, thì cũng không tới mức đến cảm thấy xấu hổ còn không biết chứ."
"Sao tôi phải cảm thấy xấu hổ." Hạ Dư hơi kéo dãn khoảng cách ra với anh, chợt nghiêng chiếc dù che trên đỉnh đầu hai người đi, nháy mắt mưa lớn rào rào xối đầy đất, xối ướt nửa người Hạ Dư, còn cả Tạ Thanh Trình.

Hạ Dư cứ nghiêng dù như thế, không sai không lệch, dùng dù đen che khuất tầm mắt của tài xế.

"Tôi cảm thấy, chúng ta cứ như vậy cũng rất tốt."
Tạ Thanh Trình bất ngờ chưa kịp đề phòng đã bị cậu kéo cổ tay lại gần, hai người đứng cực kỳ gần nhau trong cơn mưa to, Hạ Dư không ngừng dùng ánh mắt vuốt ve qua hàng mi đen dày bị xối ướt của Tạ Thanh Trình, ra sức ve vuốt, gần như phải hòa ánh mắt của mình vào trong máu thịt trong xương tủy của anh.

Trong lòng có dung nham sục sôi nóng bỏng đã lâu, Hạ Dư cách một chiếc ô hơi mỏng, nhờ vào ô đen che khuất, bỗng dưng cúi đầu——
Mưa to như trút nước, cậu bỗng dưng hôn lên môi Tạ Thanh Trình trong cơn mưa.

"!!"
Cuối cùng lại hôn nữa rồi.

Cánh môi dán vào nhau, trong đầu Hạ Dư vang uỳnh một tiếng, cả người như có điện chạy xẹt qua, toàn bộ cơ thề đều sung sướng tới tê dại.

Cậu vốn không định hôn Tạ Thanh Trình ở nơi này, cơ thể lại cứ tự nhiên phản ứng như thế, nhưng sau khi ướt át hôn lên, vậy mà lại cảm thấy khác hoàn toàn so với khi diễn cảnh hôn diễn cảnh giường chiếu với nữ diễn viên khi nãy.

Trước đó cậu còn cảm thấy mình diễn rất tốt, lúc này mới kinh ngạc nhận ra bản thân chẳng hiểu nổi một chút nào cả, một người trút hết vào những đắm chìm, nào có như cậu diễn?
Đàn ông bị ham muốn nóng bỏng kích thích, bị tuyệt vọng bao vây, cũng không phải dứt khoát là có thể xong việc ngay giống như cậu diễn khi nãy được.

Nụ hôn kiểu này chính là kíp nổ, thiêu đốt lý trí trong lòng cậu, cậu khó chịu tới mức gần như muốn xuống xe ngay lập tức, đè Tạ Thanh Trình trên con phố nhỏ chật hẹp lầy lội, xoa nát máu thịt anh, trong nước mưa, điên cuồng liều mạng đâm sâu vào bên trong.

Lại có suy nghĩ yêu thương muốn mặc kệ mà kéo Tạ Thanh Trình lên xe, ôm lấy anh còn đang run lên nhè nhẹ vì lạnh, cởi lớp quần áo ướt đẫm của anh, dùng chính cơ thể nóng bỏng của mình dán lên cơ thể lạnh lẽo của anh, ủ ấm cho người ta thật tốt, truyền hơi nóng vào.

Đó mới là cảm xúc đè nén rất lâu.

Lúc cậu diễn cảnh giường chiếu với nữ diễn viên không lĩnh hội được, cuối cùng vẫn diễn quá giả tạo.

Cánh môi ấm áp ngậm lấy mút cánh môi mỏng lành lạnh, trộn lẫn nước mưa ướt ngọt.

May mà tiếng mưa rơi quá lớn, ô lại rộng, tài xế cũng chẳng thể nhìn thấy hay nghe rõ cái gì—— Nhưng Tạ Thanh Trình không thể cử động, cho dù ngạc nhiên giận dữ vô cùng cũng không thể động đậy.


Cán ô nằm trong tay Hạ Dư, tên nhóc này muốn buông tay lúc nào là có thể buông tay lúc ấy.

Tạ Thanh Trình cũng không thể lên tiếng, nếu để tài xế phát hiện bọn họ nấp sau ô, hôn nhau trong mưa lớn, vậy người khó xử cũng chỉ có mỗi mình.

Anh chỉ đành cắn lên môi Hạ Dư sau khi tỉnh táo lại, khiến cậu buông ra vì đau, nhưng đổi lại chỉ có mỗi mùi máu tươi càng thêm nồng mà quấn quít mút vào cũng càng sâu, Hạ Dư hôn quá sâu, gần như muốn hút cạn không khí trong phổi Tạ Thanh Trình, muốn lấy mạng đối phương.

Không biết qua bao lâu, nụ hôn này mới kết thúc, trên mặt Tạ Thanh Trình thì bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay đã hơi phát run.

Nếu hiện tại trong tay anh có một con dao, có lẽ anh sẽ một dao cắt đứt yết hầu của ác long nổi điên cũng chưa biết chừng.

Mà Hạ Dư thì sao, ánh mắt cậu như cũng bị nước mưa thấm ướt, ướt át nhìn Tạ Thanh Trình như thế, môi dưới vẫn còn rỉ ra máu tươi.

Cậu buông lỏng cổ tay Tạ Thanh Trình, lại nâng ngón tay lên khẽ vuốt ve mặt mày Tạ Thanh Trình từng chút.

Mặt mày đen nhánh, dáng vẻ đẹp trai cứng rắn, ngón tay co lại, lướt qua sống mũi cao thẳng của người đàn ông, sau đó bồi hồi trên môi mỏng bị cậu hôn tới đỏ bừng.

Đốt ngón tay cậu dán vào môi Tạ Thanh Trình, mà Tạ Thanh Trình nói với cậu chẳng chút hơi ấm nào: "Cậu sờ đủ chưa?"
Hạ Dư có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp lúc anh nói chuyện, ồ, hóa ra người này vẫn có hơi ấm?
Cậu nhìn anh chăm chú, chỉnh đốn lại thái độ của mình, trong mắt chỉ còn lại mỗi châm chọc.

Cậu trai trầm mặc giây lát, dùng giọng rất nhẹ nhàng nói với người đàn ông: "Anh xem, sao tôi lại phải cảm thấy xấu hổ cơ chứ.

Không muốn bị tài xế phát hiện là anh, không muốn thừa nhận những món nợ rối ren giữa chúng ta cũng là anh, tôi chẳng quan tâm chuyện gì cả, tôi chẳng hề để bụng bất cứ thứ gì."
Môi Tạ Thanh Trình còn dính máu, ánh mắt tựa như băng: "...!Cậu điên đủ rồi thì đi đi."
Lạnh lùng hết mực, ngay cả từ "Cút" chứa đựng cảm xúc, cũng không muốn nói nữa.

Hạ Dư không trả lời, hơi cúi đầu, nâng mi lên nhìn anh chằm chằm, sau đó nhẹ nhàng, hôn lên ngón tay dính máu đỏ của mình.

Tạ Thanh Trình: "..."
Trong suốt thời gian hôn lên máu, Hạ Dư nhìn anh chằm chằm mà chẳng chớp mắt lấy một lần.

"Tạ Thanh Trình, con người tôi rất hiếm khi có được tình cảm gì đó của người bình thường, vậy nên anh hận tôi cũng khiến tôi rất vui vẻ, máu của anh cũng khiến tôi rất sung sướng."
Nói xong, đứng dậy, che ô lên đỉnh đầu Tạ Thanh Trình lần nữa, đưa cán ô cho đối phương.

Tạ Thanh Trình không nhận, gạt rơi ô xuống đất, làm đại dương mênh mông bắn tóe khắp nơi.

"Hạ Dư, cậu có biết cậu bị bệnh ở đâu không?"
"Không phải đầu óc."
Trong màn mưa Tạ Thanh Trình lạnh lùng hết mực nhìn chằm chằm vào cậu: "Là trái tim.

Trong tim cậu có bệnh."
"Cậu coi máu thành thuốc, coi hận là bác sĩ, cứ tiếp tục như thế, chẳng ai cứu nổi cậu."
"Cậu nhìn dáng vẻ hiện tại của cậu mà xem, mẹ nó là đắm mình sa ngã, không bằng cầm thú.

Cậu khiến tôi rất thất vọng.

Tôi cảm thấy toàn bộ thời gian và công sức mà tôi đã tiêu tốn trên người cậu đều không đáng."
"..."
"Quãng thời gian đó với tôi mà nói thật ra rất quý giá, giờ tôi lại cảm thấy chỉ là cho chó ăn thôi."
Tạ Thanh Trình nói xong, bỏ đi mà chẳng quay đầu lại, bước vào con đường cho người đi bộ nhỏ hẹp mà xe không thể đi vào.


Hạ Dư liếm môi, mắt hạnh sâu thẳm.

Cậu chậm rãi ngồi lại vào xe, cầm khăn lông trong xe chậm rãi lau mái tóc ướt đẫm từng chút một.

Tài xế thấy bờ môi cậu đỏ bừng qua kính chiếu hậu, hình như dính máu tươi, tuy không biết vì sao lại dính máu, lại vẫn có cảm giác khiến người ta cực kỳ sợ hãi.

Có những bí mật không thể nhìn trộm, tài xế chỉ dám nhẹ giọng lựa lời hỏi: "Cậu chủ Hạ, thế...!Giờ chúng ta đi ạ?"
"Đi thôi." Hạ Dư mỉm cười, tiện tay ném khăn lông đi, ánh mắt nhàn nhạt lạnh lẽo, như điên như dại, nhưng giọng điệu thế mà vẫn rất khách sáo, hào hoa phong nhã, lịch sự lễ phép, "Phiền chú đưa tôi về khách sạn, cảm ơn."
Tài xế khẽ run lên, trong xe bật máy sưởi, mà nháy mắt ấy lại thấy sởn tóc gáy, vã mồ hôi lạnh đầy người.

Quay về trong khách sạn, Hạ Dư ngắm nghía bản thân qua gương.

Máu trên môi đã khô, kết thành vảy tối màu.

Cậu giơ tay chạm nhẹ vào, nhớ lại từng hành động khi nãy.

Tạ Thanh Trình bảo cậu coi máu thành thuốc, coi hận là bác sĩ.

Cậu cảm thấy thật nực cười.

Chẳng lẽ cậu muốn vậy ư?
Nhưng cậu có được tình yêu không? Cậu có được một loại thuốc thật sự không? Cậu có được cầu nối thông với xã hội bình thường không?
Tạ Thanh Trình còn bảo thời gian công sức tiêu tốn trên người mình đều rất quý giá, giờ xem ra chỉ là cho chó ăn...!
Dù sao cũng khách sáo rồi.

E là sâu trong lòng Tạ Thanh Trình nào chỉ là cho chó ăn đâu, chó còn vẫy đuôi lấy lòng, Tạ Thanh Trình hẳn phải mắng cậu là tên lấy oán trả ơn.

Người đàn ông kia có thể mắng độc miệng hơn chút.

Dù sao cậu cũng chẳng để bụng, cậu đã không để bụng từ lâu rồi.

Lúc người đàn ông ấy rời khỏi cậu.

Dưới video nơi tháp truyền thông.

Lúc Tạ Thanh Trình nói mạng của bệnh nhân tâm thần không đáng nhắc tới, khi cậu lặp đi lặp lại nói với Tạ Thanh Trình rằng mình bị ốm rồi mà mãi vẫn không chờ được một chữ trả lời của Tạ Thanh Trình.

Cậu cũng đã chẳng quan tâm nữa.

Cậu thậm chí cảm thấy bọn họ cứ hành hạ nhau tới chết cũng vẫn là một kết cục có thể coi là rất tốt đẹp rồi.

Nhưng chuyện Hạ Dư không thể trốn tránh chính là, khi nãy cậu hôn Tạ Thanh Trình, hoàn toàn xuất phát từ loại xúc động không tên của cơ thể.

Hành động này còn chẳng giống như lần hôn ở quán bar lúc trước—— Nụ hôn kia ít nhất còn mang theo chút mục đích, khi ấy cậu muốn khiến Tạ Thanh Trình chấp nhận yêu cầu của mình trước mắt bao nhiêu người.

Nhưng khi nãy nấp sau ô hôn nhau thì sao?
Hình như chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ là tự dưng bật ra suy nghĩ, mà hình như cũng chẳng phải chuyện đàn ông bình thường sẽ làm.

Nhưng cậu lại gắng sức an ủi lòng tự trọng rất đáng buồn của mình, cho rằng đó hẳn là đã theo lẽ thường—— Chuyện này cũng giống như cậu ngủ với Tạ Thanh Trình, cậu hôn Tạ Thanh Trình, chỉ là muốn khiến đối phương khó chịu thôi, trong ấy cũng chẳng có tình yêu gì cả.

Cậu nằm trên giường nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng phát hiện bản thân làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được, làm thế nào cũng không ngủ được.

Cậu thầm mắng một tiếng, đứng dậy vào toilet, đóng xoạch của kéo lại.

Trong hơi nóng hôi hổi, trán cậu bỗng dựa vào mặt tường men sứ lạnh lẽo, đèn phòng tắm không bật, sườn mặt rõ nét của cậu chìm trong bóng tối.

Vòi sen phun dòng nước xối xả tuôn mạnh sau lưng cậu, bắn tóe xung quanh thân thể máu thịt của cậu.

Cậu nhắm mắt lại, cậu nghĩ, đúng thật là, gặp quỷ.


Vì sau sự kiện tháp truyền thông, Hạ Dư thường xuyên phát bệnh, suốt một thời gian dài liên tục, một người cần nội tâm an tĩnh, cảm xúc chập chùng lên xuống nhiều tới thế, chứng bệnh của cậu lại trở nặng thêm.

Theo lý thuyết thì chút cọ xát kích thích nhỏ bé như hôm nay cũng không khiến cậu bị ảnh hưởng gì lớn, nhưng mà Hạ Dư vẫn phát bệnh.

Cậu tắm trong phòng tắm, khiến mình bình tĩnh lại, đã tới nửa đêm rồi, chứng bệnh của cậu vẫn vọt ra ngoài ầm ầm.

Nhiệt kế lên tới gần 39 độ, ham muốn được thấy máu, muốn phá đồ lại bắt đầu ùa lên bừng bừng.

Hạ Dư uống thuốc, miễn cưỡng vượt qua được nửa đêm.

Lúc sáng sớm, cậu cả đêm không ngủ lờ mờ nghe thấy tiếng động truyền tới từ phòng bên cạnh.

Điện thoại Hạ Dư hiện một thông báo quan trọng.

Trên thông báo nói rằng đây là ngày chỉ đạo phim trường cuối cùng của Trần Mạn, cần cậu chàng và tổ cùng tới xem diễn trong buổi kết thúc hôm nay.

Buổi này bắt đầu quay từ rất sớm, trên thông báo sắp xếp là 6 giờ sáng đã phải xuất phát.

Có lẽ tiếng động là do Trần Mạn đi lại tạo thành.

Hạ Dư trở mình trong chăn, cầm điện thoại lướt lướt phía sau, phát hiện Tạ Thanh Trình còn phải ở lại cùng đoàn phim tới tận trước Tết.

Nói cách khác, qua hôm nay, chỉ số Trần Mạn PM2.5 trong không khí* sẽ giảm xuống bằng 0, không còn Trần Mạn nữa.

Phòng bên cạnh chỉ còn lại mỗi một mình Tạ Thanh Trình.

Tựa như một trận mưa đổ xuống sa mạc, nhận ra chuyện này, nội tâm Hạ Dư bị chứng Ebola thần kinh hành cả đêm ấy vậy mà đột nhiên dễ chịu hơn rất nhiều.

Nếu không phải lúc ấy cậu lại nghe thấy giọng Tạ Thanh Trình truyền tới từ phòng bên cạnh.

(*Chỉ số PM2.5 là chỉ số ô nhiễm không khí.

Từ đó có thể suy ra "chỉ số Trần Mạn PM2.5 trong không khí" mà Hạ Dư chỉ có nghĩa là gì rồi đó ạ ╮( ̄ω ̄;)╭)
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Đoạn sau chương hôm nay——
Hạ cục cưng (vì diễn xuất mệt quá mà khôi phục dáng vẻ cún rồng nhỏ): Tạ Thanh Trình Tạ Thanh Trình, anh thật sự vứt bỏ em hả? (mặt ấm ức)
Anh Tạ: Ừ.

Hạ cục cưng: Đừng vứt bỏ em có được không...!Hu hu hu hu hu ách chù! (vì dính mưa lúc quay cảnh hôn nên bị cảm, hắt hơi một cái.)
Tạ Thanh Trình:......!Bảo bao lần rồi, đầu đông thì mặc nhiều quần áo chút.

Em xem em kìa, mặc gì đâu không, còn ra thể thống gì nữa.

Nói xong bác sĩ Tạ cởi báo khoác, khoác lên vai cún rồng nhỏ...!
Lời editor: Xin lỗi mọi người, qua tui dịch lộn tiểu kịch trường chương 81 qua chương 80...!
Bên cạnh đó thì tui mới chỉnh lại cảnh hôn theo phần Bánh Bao up lên weibo (do mấy hôm nọ tui lười nên chưa có chỉnh lại, xin lỗi mọi người):
Nhưng giờ ngay trước mắt bao nhiêu người, trong những bóng hình ở quán bar, cậu đứng ngay trước các vị khách, nhân viên phục vụ, bartender...!Lại hôn anh trước mắt mọi người.

Tạ Thanh Trình quả thực rất bình tĩnh, nhưng chuyện này đã vượt quá phạm vi có thể chấp nhận của anh.

Mặt anh không tự chủ được nóng bừng bừng, vô cùng sợ hãi.

Nhưng Hạ Dư dường như phát điên, thô bạo hôn lên bờ môi anh, giữa lúc cánh môi quấn lấy nhau, ướt át vói vào khoang miệng anh, nặng nề mút vào, Tạ Thanh Trình hoàn toàn không có kiểu hôn ấy mà cũng chẳng mặt dày như cậu, đầu óc anh vẫn còn ngơ ra, giữa nụ hôn nóng bỏng mạnh mẽ, môi lưỡi hai người thậm chí còn phát ra tiếng nước nhóp nhép trong một thoáng tách nhau ra ngắn ngủi, anh vừa định nhân cơ hội này quay mặt đi, lại bị Hạ Dư siết tóc kéo lại, nụ hôn càng thêm sâu thêm mạnh.

Nhất thời trong hô hấp ngập tràn hơi thở nóng rực của thiếu niên, nụ hôn này quá nặng ham muốn, quá mức nóng bỏng, Tạ Thanh Trình sống tới tận bây giờ vẫn chưa từng hôn ai mạnh bạo như thế, càng đừng nói tới chuyện đứng ngay trước mặt mọi người.

Cũng chẳng phải nghĩ tới anh còn là người bị động bị hôn.

Lại càng không phải nói tới việc người hôn anh còn là một sinh viên, một thằng nhóc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi