SỢ GÌ GIÓ MƯA TA YÊU NHAU

11.

Thứ hai tôi đến gặp Luke.

Tuy đều là tiến sĩ y nhưng Luke và Đường Khuynh tính cách và cách đối nhân xử thế hoàn toàn khác nhau. Nếu Đường Khuynh là một viên ngọc trong trẻo dịu dàng ấm áp thì Luke là ngọn lửa hừng hực. Có tài, kiêu ngạo.

Hơn nữa đối với việc tôi trả lời trôi chảy các câu hỏi, anh ta có vẻ hơi khó chịu.

Sau khi hoàn tất 20 câu hỏi, Luke cà lơ phất phơ khép sách lại, tì cằm lên sách, trầm ngâm nhìn tôi.

“Cô Đường, cô có ý kiến gì về liệu pháp tế bào gốc?”

Tôi: “?”

Kiến thức này không có trong sách. Việc này không thể bịa ra, khi tôi vừa định giải thích thì đầu Luke bị gõ mạnh một cái.

Anh ấy kêu lên, trợ lý Miller cuộn một quyển sách cầm trong tay, lạnh lùng nhìn anh: “Đừng quá đáng, đã nói người ta trả lời được 20 câu hỏi thì sẽ cho cơ hội, bây giờ hỏi thêm là vô liêm sỉ.”

“Anh chỉ muốn xem cô ấy có thể trả lời tới trình độ nào…”

“Có gì hay ho, cô ấy không phải sinh viên của anh.”

Tôi ngơ ngác nhìn hai người anh một câu tôi một câu, mà người chiếm thế thượng phong lại là Miller.

“Anh đâu có ý gì khác, chỉ muốn hỏi xem trong hai tuần ngắn ngủi mà cô ấy được cao nhân nào chỉ điểm…” Nói rồi Luke vừa che đầu lại vừa quay qua tôi: “Cô Đường, tôi chỉ tò mò thôi. Trong vòng hai tuần mà có thể giúp cô nắm vững kiến thức trong bộ sách này là vị đại thần trâu bò nào trong nước?”

Tôi ngẩn ra, còn đang do dự xem có nên nói tên Đường Khuynh không thì Miller bên cạnh đã lên tiếng: “Không cần hỏi, Đường Khuynh.”

“Hả?” Luke giật mình, “Em nói gì?”

Tôi cũng sửng sốt nhìn Miller.

Miller cạn lời nhìn Luke.

“Đường… Đường… Đường Mật, Mật, Ong mật…” Luke bừng tỉnh, lắp bắp chỉ tay vào tôi, “Cô… cô là người em gái kia của Đường Khuynh?”

Tuy tôi không muốn anh ấy biết mối quan hệ của tôi với Đường Khuynh nhưng việc đến nước này, tôi đành thẳng thắn thừa nhận: “Phải, xin lỗi, trước đây tôi đã nói anh ấy không tiết lộ mối quan hệ của chúng tôi.”

“Trời ơi!” Luke tựa như ý thức được việc gì khó lường, anh bật đứng dậy, ôm đầu đi mấy bước, lại dừng phắt lại, không tin nổi hỏi Miller, “Anh để em gái tên Đường Khuynh kia đứng dưới lầu hai tuần?”

Miller gật gật đầu, “Chính xác!”

“Anh ta sẽ giết anh vì chuyện này không?” mặt anh hoảng sợ.

“Khó nói lắm.” Miller cười.

“Tại sao em biết mà không nói với anh?” Anh rên rỉ.

“Em tự đoán được, sau đó hỏi Đường Khuynh, Đường Khuynh không cho nói.”

“Sao em lại nghe lời anh ta, ai phát lương cho em hả?” Luke tức tối.

“Hứ?” Miller quăng ánh mắt khinh thường qua, “Nếu Luke không cần thì em đi ngay.”

Khí thế Luke lập tức xìu xuống.

Tôi giải thích một lúc, không khí cuối cùng dịu lại, nhưng mặt Luke vẫn đầy vẻ ân hận. Có điều kiểm tra đã thông qua, tấm vé cạnh tranh với các nhà xuất bản khác đã lấy về được.

Cơ hội hiếm có, tôi hỏi thêm vài điều liên quan đến quyển sách.

“Ý định ban đầu khi viết quyển sách này?” Cuối cùng Luke khôi phục lại vẻ bình thường, nở nụ cười, “Cô phải hỏi anh trai Đường Khuynh của mình. Thực ra tôi viết quyển trinh thám đơn thuần, là anh ấy đề nghị tôi lồng ghép kiến thức y học vào.”

Tôi sững người một lúc.

“Anh ấy cũng viết một đoạn mở đầu, không biết cô có đọc qua không.” Luke sờ sờ đầu, “Cách hành văn của anh ấy không giống tôi, nhưng nói thật, ý tưởng cốt truyện của anh ấy rộng lớn hơn, nếu có thể viết ra thì chắc chắn sẽ thành công vang dội, nếu không vì sự cố kia, anh ấy đã viết xong từ lâu rồi.”

Sau khi rời khỏi chỗ Luke, tôi lấy di động ra muốn gửi tin nhắn cho Đường Khuynh, nhưng sửa tới sửa lui vẫn không gửi đi.

Viện y cách bệnh viện không xa, tôi nghĩ nghĩ rồi đến chỗ bà ngoại.

Hôm nay tinh thần bà rất tốt, mặc dù vẫn không nhận ra tôi nhưng lại nhớ rõ hôm qua tôi đã đến.

“Chàng trai hôm qua đến cùng con đâu rồi?” Bà hỏi.

Tôi mở một lọ nước đào đưa cho bà, “Hôm nay không gọi anh ấy đến.”

“Con thích cậu ấy?”

Chiếc thìa rơi thẳng xuống đất, tôi ngạc nhiên ngẩng lên, thấy bà cười tủm tỉm nhìn tôi: “Thanh niên ấy mà, mặt không giấu được.”

Bà cảm thán: “Cậu ấy biết không?”

Tôi lắc đầu.

“Haizz…” bà ngoại thở dài một hơi.

“Con với anh ấy… cha mẹ không đồng ý, anh ấy xem con như em gái, con sợ nói ra trước sẽ làm anh ấy bối rối, làm phiền anh ấy.” Tôi không bao giờ nghĩ tới người có thể lắng nghe phần tình cảm thầm kín này sẽ là bà ngoại. Nhưng cũng tốt, có lẽ ngày mai bà sẽ quên.

Bà ngoại lắc đầu, “Con bé ngốc, nếu cậu ấy cũng thích con thì tự nhiên sẽ không thấy bối rối khó xử. Nếu cậu ấy không thích con càng sẽ không khó xử.”

“Sẽ thế sao?” Tôi lẩm bẩm.

“Nói ra, để không tiếc nuối, nếu không già rồi cũng không quên được.” Bà ngoại xoay người, nhắm mắt lại ngủ.

Lúc này điện thoại rung lên.

Là tin nhắn của Đường Khuynh. Hiển nhiên anh đã biết tôi vượt qua bài kiểm tra của Luke.

Tôi cầm di động nhắn lại.

“Cảm ơn anh trai.”

Nghĩ nghĩ, tôi run run xóa từ cuối cùng.

“Cảm ơn anh.”

12.

Hai tuần sau đó tôi cực kỳ bận rộn.

Tổng biên tập và những đồng nghiệp khác đều ngạc nhiên vì tôi lại gặm khối xương cứng Luke này lần nữa, tự nhiên cũng không đề cập đến việc nhờ tổ chúng tôi hỗ trợ công việc tổ Một.

Tôi và Đường Khuynh gặp nhau một lần ở chỗ bà ngoại, tôi nhắc đến quyển sách anh chưa viết xong kia, anh lại thờ ơ nói mình không còn hứng thú nữa.

“Em nhớ năm anh đi giao lưu bên Mỹ, năm đó thế nào?”

Thần sắc anh cứng lại, rồi khôi phục lại vẻ ban đầu, cười nói, “Ngoài việc ăn không quen thức ăn thì cũng không có gì.”

Nếu anh không nói, tôi cũng không hỏi, mà câu “Thật ra em thích anh” không thể nào đủ can đảm thốt ra.

Bận rộn cả tuần, chiều chủ nhật tôi đang ngủ bù trong nhà thì mẹ đột ngột gọi điện thoại đến. “Mau xuống nhà, đi đến chỗ bà ngoại với mẹ.”

Giật mình hoảng hốt, tôi không kịp hỏi thêm, chỉ vội khoác thêm áo chạy xuống.

Đây là khu dân cư cũ, không có thang máy, tôi chạy vội xuống nên va phải tủ đựng đồ của một hộ dân bán tạp hóa để ở hàng hiên, tôi ngã xuống đất.

Nhà kia nghe tiếng động mở cửa ra: ‘Trời ơi, cô đi đứng thế nào vậy? Đụng đổ đồ trên tủ nhà tôi rồi.”

Đầu gối rướm máu, tôi đau đến hít khí lạnh, vừa định nói thì mẹ lại gọi điện thoại tiếp. Tôi lo cho bà ngoại nên nhịn đau đứng lên, tiếp tục xuống cầu thang.

Khập khiễng chạy đến cửa, nhìn thấy xe mẹ, kéo cửa ghế phụ lái ngồi vào.

“Xuống lầu chậm vậy.” Bà nhìn điện thoại, giọng bất mãn, “Còn muốn để người khác đợi đến khi nào?”

Tôi thở hổn hển: “Bà ngoại sao vậy?”

“Không sao, hôm nay mẹ rảnh nên kêu con cùng qua thăm bà.” Bà buông điện thoại xuống, nổ máy xe, “Đi thôi.”

Tôi xoa trán, cảm thấy đầu lại đau, “Không có gì mà mẹ nói gấp gáp vậy… con cứ tưởng… lần sau mẹ đừng như thế có được không?”

“Đừng thế nào? Đường Mật, bây giờ đi thăm bà ngoại con cũng có ý kiến sao?” Bà nhìn về phía trước, cao giọng, “Có phải trong nhà này con đều không cần ai nữa phải không?”

Tôi biết nếu tiếp tục thì cuộc trò chuyện này sẽ lại là một trận cãi vã vô ích khác, vì vậy im lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đến chỗ bà ngoại, mẹ đưa thuốc bổ cho hộ lý, ngồi chưa đầy mười phút thì muốn kéo tôi đến một bữa tiệc giới kinh doanh.

Tôi cạn lời: “Sao mẹ không nói sớm? Sao còn lấy bà ngoại ra làm bình phong?”

“Nói sớm? Nói sớm thì con đi sao? Lần nào không phải cầu ông van bà thì mới thỉnh con đi được?”

“Con không muốn đi.”

“Đường Mật, có phải mẹ cho con lên mặt quá rồi không?”

Chúng tôi ngồi trong xe, mặt bà tràn ngập tức giận: “Con biết tốt xấu chút được không? Đêm nay người tham dự đều là người có tiền ở Hải Thành, chú Đường sẽ chính thức giới thiệu con với thân phận là con gái nhà họ Đường, quá tốt phải không? Mẹ dẫn con đi trang điểm cho đẹp để tham gia yến tiệc, không phải bảo con đi vào xóm nghèo xin ăn, cần gì ra vẻ làm trận làm thượng.”

“Sau đó thì sao?” Tôi hờ hững hỏi.

“Cái gì sau đó?” bà sửng sốt.

Tôi ngẫm nghĩ rồi vẫn nói trắng ra: “Mẹ, con có người bạn làm mảng xã hội của Nhật báo Hải Thành. Anh ấy nói với con mấy tháng nay nhận được từ nhiều nguồn tin khác nhau là công ty nhà họ Đường nợ lương, dự án bất động sản dở dang, chuỗi tài chính đứt vốn, nhưng tin tức đều bị đè xuống.”

Tôi thở dài, “Ngài sốt ruột muốn con liên hôn là vì tìm chỗ dựa cứu công ty nhà họ Đường đúng không?”

Bà im lặng.

Tôi bật cười.

Có một số sự thật tự mình nói ra luôn tàn nhẫn hơn những gì nghe thấy.

“Đường Khuynh biết không?” tôi hỏi khẽ.

“Chú con nói không nói với Đường Khuynh. Hơn nữa nó là nhà nghiên cứu, biết cũng chỉ lo lắng thêm, có thể làm gì đâu.”

“À.” Tôi gật đầu.

“Mẹ tuyệt đối không phải xem con là vật hy sinh gì đó, con là con gái ruột duy nhất của mẹ, sao mẹ có thể hại con?” Bà giữ chặt tay tôi, “Mật Mật, sao mẹ lại đẩy con gái ruột vào hố lửa. Nhà họ Ninh cũng tốt, nhà khác cũng tốt, những thiếu gia trong đó chọn ra một người thì có ai không phải là người đứng đầu Hải Thành, con gả qua đó không khổ. Đặc biệt là Ninh Vũ, người ta thật sự thích con, nói chỉ cần đính hôn thì lập tức mua cổ phần, không phải là chuyện đẹp cả đôi đàng sao? Nói thật, nếu có thể gả con vào nhà họ Ninh, mẹ cũng thực sự yên tâm.”

Tay bà rất nóng, tay tôi lại rất lạnh.

“Mật Mật, con đừng không nói tiếng nào. Bao nhiêu năm nay nhà họ Đường chưa bao giờ đối xử tệ với con đúng không? Nếu không phải do bây giờ nhà họ Đường thật sự gặp nạn, mẹ cũng không cầu xin con như vậy. Nếu nhà họ Đường thật sự xong rồi, chú Đường có thể phải ngồi tù…” Bà rơi nước mắt, “Ít nhất đêm nay yên ổn tham gia buổi tiệc, đừng làm mẹ khó xử, được không?”

“Mẹ,” tôi quay đầu, tê dại không còn cảm giác, “Nếu con đồng ý lấy Ninh Vũ, có phải là có thể trả hết những điều mấy năm nay các người đối xử tốt với con không?”

Bà sửng sốt, rồi lại khóc. “Con nói gì vậy chứ, cái gì mà trả hay không, mẹ là mẹ ruột con.”

Bà lại khóc dữ dội hơn: “Con muốn phân rõ giới hạn với mẹ sao? Con muốn sau này mẹ sống thế nào?”

Bà khóc rất thương tâm, lớp trang điểm cũng nhòe đi.

Tôi không khỏi nghĩ, nếu lúc trước không sinh tôi ra, chắc hẳn bà không phải bộ dạng thế này.

Không hiểu sao hình bóng Đường Khuynh hiện lên trong đầu tôi. Cũng buồn cười, tôi thế này vậy mà hiện giờ vẫn cứ muốn thích Đường Khuynh.

Còn ngại tội nghiệt mình chưa đủ sâu nặng hay sao?

Trong di động, trong phần tin nhắn sau chữ “cảm ơn anh” còn ba chữ vẫn còn mãi ở đó chưa gửi đi.

Tôi lau nước mắt không biết chảy ra tự bao giờ. Lấy điện thoại ra, xóa ba chữ đó đi.

“Ngài đừng khóc.” Tôi nói.

“Con đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi