Ba ngày sau, kho lương Hàm Dương.
Hạng Trang đang cùng Úy Liễu, Vũ Thiệp đi tuần tra các kho lương gần như đã bị dọn sạch.
Tuần tra xong những kho lương trên mặt đất, Hạng Trang lại để Tấn Tương mở từng cái nấp hầm ra, phần lớn hầm đất cũng đều bị quân Sở dọn sạch sẽ rồi. Quân Sở vỏn vẹn vơ vét hết sáu mươi ngàn thạch lương thực, không thể không nói, lão già Tiêu Hà làm chính trị nội bộ cũng khá thật, chỉ riêng số lương thực này, cũng đủ để hai mươi ngàn quân Sở ăn lâu dài hơn nửa năm rồi!
Đang lúc Tấn Tương mở cái hầm đất cuối cùng được che giấu cực tốt ra, thì Vũ Thiệp lại đột nhiên phát hiện trong cái hầm này không ngờ lại đầy ấp, trong đó chất đầy lương thực như lúa mì, kê, đậu vân vân. Trong làn không khí khô cằn tràn đầy hương thơm của lương thực. Tức thì Vũ Thiệp kinh ngạc nói:
- Thượng Tướng Quân, số ngô trong dãy hầm này sao lại không đem đi?
Hạng Trang mỉm cười không trả lời, trong mắt Úy Liễu lại xẹt qua một tia sáng lành lạnh.
Số ngô trong dãy hầm này là món quà lớn mà Hạng Trang và Úy Liễu tặng cho lão già Lưu Bang!
Kho lương thực ở Hàm Dương đều bị quân Sở dọn sạch, sau khi lương thực mùa hạ của hơn mười huyện lân cận đều bị quân Sở cướp bóc điên cuồng, lúc này mảnh đất rộng lớn Quan Trung thiếu thốn nhất là thứ gì?
Lúc này cái cần nhất không phải là cứu lấy tính mạng người dân Quan Trung, hay số lương thực cứu mạng để ổn định lòng quân quân Hán, mà là hạt giống lương thực để trồng bù lại cho lương thực mùa thu.
Cho nên, khi Tiêu Hà nhìn thấy hầm ngô nguyên vẹn còn xót lại này, phản ứng đầu tiên của gã là gì? Lúc đó phản ứng đầu tiên của Tiêu Hà không phải lấy số ngô trong hầm này đi tiếp tế cho quân Hán hay bá tánh Quan Trung, mà là lấy số ngô này làm hạt giống lương thực phân phát cho quân dân Quan Trung để trồng bổ sung cho lương thực mùa thu!
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Úy Liễu càng trở nên lạnh lùng hơn.
Chỉ có Úy Liễu và Hạng Trang biết rõ, số hạt giống lương thực này sau khi cắm xuống đất, sẽ tuyệt đối không thể nảy mầm thành cây hoa màu được.
Đây là bởi vì, số lương thực này sớm đã bị người ta lấy ra từ trong hầm, cho vào nồi sắt nấu cho chín đi một nửa!
Một khi Tiều Hà trúng kế, vậy thì lương thực mùa thu năm nay của mảnh đất Quan Trung sẽ không thu được hạt nào….đến lúc đó, cả mảnh đất Quan Trung to lớn sẽ chìm trong một nạn đói lớn mà xưa nay chưa từng có!
Trừ khi Tiêu Hà có thể kịp thời điều tới số lương thực đủ nhiều từ phía Ba Thục, nếu không, người dân Quan Trung chỉ sợ là sẽ trôi dạt khắp nơi, đói chết vô số…
Mà đây, chính là món quà lớn mà Hạng Trang dành tặng cho Lưu Bang!
Gặp phải nạn kiếp này, Quan Trung không tịnh dưỡng nghỉ ngơi từ ba đến năm năm thì cũng đừng mong khôi phục được sức sống như ban đầu. Trước khi phục hồi sức sống, lão già Lưu Bang cũng đừng nghĩ đến việc tranh giành Trung Nguyên, chí tí ba năm năm sau, lão già Lưu Bang đã sáu mươi tuổi già rồi, lại còn bao nhiêu ý chí dũng mảnh để tranh giành thiên hạ nữa? Ha hả.
Đang lúc đắc ý, lại có thân binh đến báo, đại quân đã tập họp xong xuôi.
Ngay sau đó Hạng Trang, Úy Liễu và một Vũ Thiệp vẫn chưa hiểu ra gì liền ra khỏi kho lương Hàm Dương. nguồn TruyenFull.vn
--------------------------
Khi đến ngoài cửa Hàm Dương, hai mươi ngàn quân Sở đã sớm xếp hàng đứng thẳng lưng tại cánh đồng bờ sông phía Bắc của Kính Thủy.
Quân Sở lúc này, thành phần đã vô cùng phức tạp rồi, có người nước Sở như Hoàn Sở, Quý Bố, có người nước Ngụy như Bàng Ngọc, Tấn Tương, có người nước Tề như Điền Hoành, Tử Đô, còn có lớp người Tề trước như Tây Khất Liệt, Tử Xa Sư, đặc biệt thế tộc già cõi nhà Tần vừa mới gia nhập vào quân Sở, không khí giữa họ với quân Sở còn có chút gượng giụ
Đối với tất cả những điều này, Hạng Trang nhìn thấy nhưng cũng không còn cách nào khác.
Cảm giác đối đầu giữa người Sở và người Hán sẽ không thể thuyên giảm nhanh như vậy được, nhất là tướng già cõi quân Sở như Hoàn Sở, Quý Bố này, chỉ e rằng trong một khoảng thời gian dài cũng sẽ không có cảm tình tốt với Bách Lý Hiền, Tử Xa Sư, nhưng điều này không sao, cứ theo sự thúc đẩy của thời gian, để mọi người tham gia vài trận chiến với nhau, từ từ cũng sẽ tốt đẹp thôi.
Về điểm này, Hạng Trang không hề nghi ngờ gì. Bởi vì, hai mươi ngàn đại quân này vẫn còn nằm dưới sức mạnh khống chế của hắn.
Hoàn Sở, Quý Bố, Vũ Thiệp bọn họ cho dù nhìn không quen mắt đối với thế tộc cố Tần, nhưng trong tay bọn họ không có binh lính, vì vậy không thể nổ ra cuộc hỗn chiến qui mô lớn với thế tộc Cố Tần được. Chỉ cần không bùng phát đại hỗn chiến, cục diễn sẽ không bị mất kiểm soát, chỉ cần không bị mất kiểm soát, sự việc sẽ dễ dàng xử lý và đơn giản hơn nhiều, cùng lắm giết vài người.
Ngoại trừ hơn hai mươi ngàn đại quân, đi cùng lên phía Bắc còn có hơn năm ngàn chiếc xe ngựa!
Trong đó có hơn bốn ngàn chiếc xe ngựa chất đầy lương thực, cộng tất cả lại cũng có hơn một trăm ngàn thạch (mười đấu bằng một thạch), trong số đó có sáu mươi ngàn thạch lương thực cướp được từ kho lương Hàm Dương, còn có hơn năm mươi ngàn thạch vơ vét được ở các huyện lân cận, có được số lương thực hơn một trăm ngàn thạch này, năm nay quân lương của quân Sở cũng khỏi phải lo rồi.
Trừ việc này ra, còn có hơn một ngàn xe ngựa lớn chở các vật tư mà người Hồ cần gấp như binh khí bằng sắt, vải vóc, tơ lụa, đồ trang sức vân vân
Số vật tư này, là Hạng Trang dự định dùng để đổi lấy ngựa của người Hồ. Nếu muốn hai mươi ngàn quân Sở toàn bộ biến thành kỵ binh, số ngựa cần có cũng không phải là một con số nhỏ.
Tuy nhiên, quân Sở cũng chưa thu gôm đủ số trâu và la ngựa.
May thay có hơn bốn ngàn tù binh Hán có thể sai vặt, lồng dây thần cho bọn chúng cũng có thể xem như trâu ngựa mà sai khiến. Dù sao tình trạng đường đi từ Hàm Dương thẳng đến Cửu Nguyên vẫn là tương đối tốt, đế quốc Đại Tần hao tốn một lượng lớn nhân lực, vật lực để xây dựng trực đạo, từ Hàm Dương đi thẳng ra Bắc đến quận Cửu nguyên, tổng chiều dài cũng gần một ngàn bốn trăm dặm!
Hạng Trang cưỡi ngựa Ô Truy, chậm rãi đi ngang qua các đội quân Sở phía trước.
Cho đến khi kiểm tra xong đội quân Sở cuối cùng, Hạng Trang lúc này mới quay đầu ngựa, lại giơ tay trái lên nhẹ nhàng đè xuống chỉ về hướng Bắc, lớn tiếng quát:
- Đại quân xuất phát!
Trong chốc lát, trong trận quân Sở liền có tiếng kèn hiệu cất lên.
Trong tiếng kèn hiệu triền miên không ngớt, từng đội quân Sở xoay người sàn sạt, lập tức dậm những bước chân loạn xạ chậm rãi bước đi ven theo con đường bằng phẳng rộng lớn hướng về phía Bắc.
Vỏn vẹn sau hai canh giờ, nhánh quân Sở cuối cùng mới rời khỏi giao giới phía Bắc của Hàm Dương, đường chân trời xa xa ở phía Bắc, lại có bụi đất cuồn cuộn nổi lên, gần như là che lắp cả nửa bầu trời.
----------------------
Tiếng động lớn như vậy của quân Sở, đương nhiên không thể qua mắt được mật thám của quân Hán.
Ngay đêm hôm đó, Trương Lương liền được tin quân Sở rút khỏi Hàm Dương, Trương Lương không dám chậm trễ, nhanh chóng triệu tập các đại tướng Chu Bột, Ly Thương, Hạ Hầu Anh và cả Trần Bình đến ngoài dinh, cùng bàn bạc kế sách.
Lưu Bang lúc này vẫn còn ở Hà Đông vay mượn lương thực của Hàn Vương Tín, tin tức vừa mới báo về nói, năm mươi ngàn thạch quân lương đã mượn được rồi, mấy hôm nữa sẽ chuyển đến Hàm Cốc Quan.
- Cái gì? Tàn dư Quân Sở bỏ đi rồi?
Hạ Hầu Anh không thể tin được nói:
- Không thể nào?
- Đây cũng là chuyện nằm trong dự đoán.
Ly Thương thản nhiên nói:
- Chỉ là không ngờ tên nhãi Hạng Trang lại không mạo hiểm đi theo con đường nhỏ của Tử Ngọ Cốc đến Hán Trung, mà lại đi về hướng Bắc. Không lẽ tên nhãi Hạng Trang thật sự muốn tiến lên phía Bắc đến Cửu Nguyên làm bạn với người Hồ?
Về tình hình hiện nay của quân Cửu Nguyên, đám người Ly Thương đều rất lạ lẫm không biết gì.
Trên thực tế, trong tay của Lưu Bang, cũng chỉ có Tiêu Hà là có hiểu biết về quận Cửu Nguyên.
Nhưng những cái Tiêu Hà biết được không nhiều, bởi vì người Tần cũ khống chế quận Cửu Nguyên vốn không quy thuận Hán, Tiêu Hà tuy rằng đã mấy lần phái sử giả đến Cửu Nguyên kêu gọi đầu hàng, nhưng đều bị con nuôi Mông Điềm là Mông Cức từ chối.
- Đây có lẽ là thuật che mắt của lão già Úy Liễu thôi.
Chu Bột lại nói rằng:
- Nói không chừng quân Sở tiến về Bắc lên Cửu Nguyên chỉ là làm ra vẻ thôi, đang đi giữa đường lại đột ngột chuyển hướng sang Đông, lại từ bến bờ nào đó ra sức vượt sông vào đất Hàn?
Nói xong, Chu Bột lại sải bước lớn đi đến trước bình phong vỗ vỗ tấm bản đồ đang treo, lại nói:
- Vào đất Hàn rồi, cơ hội xoay chuyển của quân Hán sẽ nhiều rồi.
- Quân Sở căn bản là không qua sông được!
Ly Thương lạnh lùng nói:
- Kỵ binh của Quán Anh chính là đang canh giữ ở bờ Đông đấy.
- Nhưng tên nhãi Hạng Trang không biết đâu.
Chu Bột thản nhiên nói:
- Quân Sở không biết kỵ binh của Hoán Anh đang canh giữ ở bờ Đông Hà Thủy, vả lại đang lúc bọn chúng chú tâm vào hành trình của chúng, cho nên, quân Sở đi đến giữa đường chuyển hướng sang Đông, khả năng chúng ra sức vượt sông vẫn là tương đối lớn, mà chúng ta, cũng đã sớm có sắp đặt rồi.
- Sắp đặt như thế nào?
Hạ Hầu Anh rầu rĩ nói:
- Quân lương còn chưa nhận được, ai dám manh động chứ?
Trong mắt Chu Bột bỗng có tia lửa nóng giận xẹt qua, lại quay đầu nói với Trương Lương:
- Tiên sinh, hay là lại phái một đội quân tinh nhuệ cải trang thành quân Sở thu gôm lương thực tại chỗ đi?
Trương Lương nghe vậy lập tức hơi biến sắc, gã biết cái thu gôm lương thực mà Chu Bột vừa nói nghĩa là gì, cái gọi là thu gôm lương thực tại chỗ, chính là để cho quan lính quân Hán giống như bọn đạo tặc vậy cướp bóc của bá tánh Quan Trung trên dọc đường đi.
Vậy đương nhiên là giải quyết được cảnh khốn khó thiếu thốn quân lương, nhưng đồng thời cũng sẽ phá hoại vô cùng lớn đối với căn cơ Quan Trung của Hán Vương, không có lợi cho đại nghiệp tranh đỉnh sau này!
Nói cho cùng, đây là Quan Trung chứ không phải đất Sở, cho dù ngụy trang thành quân Sở không phá hoại danh tiếng của quân Hán, nhưng cái phá hoại rốt cục lại là căn cơ của Hán Vương.
Quan Trung liên tục bị cướp bóc bởi hai bên quân Sở, quân Hán, lại có thể còn lại bao nhiêu người dân nữa?
Sau hai lần cướp bóc, mảnh đất Quan Trung phải tốn bao nhiều thời gian để nghỉ ngơi tu bổ mới có thể phục hồi lấy lại sức sống được?
Nhưng nếu không phái binh đi truy kích, chẳng lẽ cứ trơ mắt ra như vậy mà nhìn quân sở ung dung chuyển vào sao?
Giờ phút này, cơ trí như Trương Lương, cũng là do dự khó quyết, quyết định này thật sự thật sự là rất khó mà!
--------------------------
Đang lúc Trương Lương do dự không quyết, quân Sở lại đã thuận theo con đường thẳng ra Bắc đi được trên trăm dặm!
Trong đội ngũ hành quân hỗn độn, Hạng Trang nhìn con đường thẳng bằng phẳng rộng rãi dưới chân mình, không khỏi nghĩ suy nghìn trùng.
Hạng Trang kiếp trước có xem qua một đoạn phim tài liệu liên quan đến trực đạo của Đại Tần, trong đó trích dẫn một câu nói của Tư Mã Thiên đã viết trong quyển <Lịch Sử> diễn tả về trực đạo của Đại Tần, Hạng Trang vô cùng ấn tượng với câu nói này, đến giờ vẫn còn nhớ rất đầy đủ, câu nói này là như vầy: Từ Cửu Nguyên đến Cam Tuyền, hố sơn yên cốc, ngàn tám trăm dặm!
Ngòi bút của tên đồng tính Tư Mã Thiên thật sự không phải xoàng, nhiều học giả đời sau đều hết sức tôn sùng gã, đều cho rằng viết sử thì không ai hơn được gã. Điều này không có đạo lý, một câu hố sơn yên cốc, ngàn tám trăm dặm, vỏn vẹn có tám chữ, lại miêu tả một cách vô cùng nhuần nhuyễn về cả một công trình qui mô bề thế như vậy.
Trực đạo Đại Tần, lại là một khoảng di sản khổng lồ mà hoàng đế thiên cổ Tần Thủy Hoàng đã để lại cho người đời sau!
Về sau cả hai vương triều người Hán cường thịnh nhất là cường Hán và Thịnh Đường, cuộc phản công mạnh mẽ của họ đối với dân tộc du mục phương Bắc, hầu như đều triển khai dựa trên trực đạo này. Nếu không có Tần Thủy Hoàng cho xây dựng con đường thẳng tắp này, thì bất kể là hoàng đế đại Hán hay hoàng đế Đại Đường, phản công đánh trả người Hung Nô hay người Đột Quyết cũng sẽ gian nan vất vả hơn nhiều! Cái giá phải trả cũng cao hơn nhiều!
Hơn nữa, công trình trực đạo của Đại Tần qui mô vô cùng to lớn, điều kiện thi công cũng khó khăn, là vượt qua khỏi mức tưởng tượng của người đời sau. Nhất là vào lúc đó trình độ sản xuất vô cùng thấp kém, đây thật sự là điều khó mà có được.
Nếu như thật sự phải đem ra so sánh, chỉ sợ cũng chỉ có Đại Vận Hà mà hoàng đế Tùy Dương đã xây dựng mới có thể so sánh vẻ đẹp với nó được. Nhưng thời kì của hoàng đế Tùy Dương, bất luận là trình độ sản xuất hay là mức dân số, đều vượt xa so với thời đại Thủy Hoàng. Do đó, cũng đủ thấy hệ thống canh chiến của Tần Thủy Hoàng đã vận hành phốp hợp lực lượng máy móc quốc gia đạt đến mức cực hạn!