SỞ HÁN TRANH BÁ

Ngô Trung, Hạng Quán phủ đề.

- Tên tiểu tử Hạng Đà, thật là không biết điều!

Hạng Quán dùng hết sức ném mạnh chai rượu nhân bánh trong tay xuống đất, chỉ nghe thấy "keng" một cái, chai rượu nhân bánh đập vào chiếc thau đồng vỡ vụn thành nhiều mảnh. Hạng Quán không tức giận sao được, bởi thêm lần nữa hắn phái sứ giả thể hiện thiện ý lại bị Hạng Đà đuổi về, hơn nữa còn bị Hạng Đà làm nhục một trận.

Dưới trướng Hạng Quán, Lục Nguyên thở dài, nói:

- Xem ra không có cách nào lôi kéo Hạng Đà.

- Tại Sao?

Hạng Quán đập tay xuống bàn, tức giận nói:

- Chuyện này rốt cuộc là vì sao? Ta không hiểu, ta không sao hiểu được! Ta đã hứa, một ngày kế thừa vương vị sẽ phong hắn làm Thượng Tướng Quân, lẽ nào Hạng Trang cũng có thể phong hắn làm Thượng Tướng Quân sao? Hay Hạng Trang phong hắn làm Sở Quốc Lệnh Doãn?

- Bất luận thế nào đi chăng nữa, Hạng Đà cũng quyết tâm nghênh đón Hạng Trang qua sông Trường Giang. Hiện tại, quan trọng là thái độ của Hạng Tha, nếu như hắn đứng về phía Hạng Trang, tình thế chúng ta tương đối bất lợi.

Lục Nguyên dừng lại một chút, lại nói tiếp:

- Trước mắt, chúng ta mau chóng phái người gặp hắn; tốt nhất là có thể bắt tay cùng hắn đối phó lại bọn Hạng Trang, Hạng Đà.

- Hạng Tha ư?

Hạng Quán không đồng tình nói:

- Tên tiểu tử này tự cao, tự đại, cho mình là dòng dõi họ Hạng, không biết trời cao đất dày, thời gian qua, hắn không coi ta và Hạng Đà ra gì. Trước đây ta cũng phái người đến bàn bạc với hắn, song không biết có điều gì không phải bị hắn đuổi trở về? Hắn có chịu liên thủ với chúng ta hay không, thì chỉ có quỷ thần mới biết.

Lục Nguyên lắc đầu nói:

- Trước kia và bây giờ hoàn toàn khác nhau, khi đó Thượng Tướng Quân cùng Hạng Đà thế lực ngang nhau, Hạng Tha ở giữa muốn giữ thế cân bằng, chỉ cần cục diện cân đối, hắn mới có thể mưu lợi bất chính. Bây giờ cục diện đã thay đổi, Hạng Đà cùng Hạng Trang liên minh; Thượng Tướng Quân vào tình thế bất lợi, nếu như hắn muốn giữ cục diện Giang Đông ở trạng thái cân bằng, lựa chọn tốt nhất là liên thủ với Tướng Quân chống lại Hạng Trang, Hạng Đà.

- Hả, thật vậy sao?

Hạng Quán nghe vậy trong lòng có chút lay động, nói:

- Đi, mau phái người đến thăm dò ý tứ hắn.

- Vâng.

Lục Nguyên đáp. Nhanh chóng lui xuống sắp xếp.

Không đến nửa canh giờ, người tới phủ Hạng Tha đã trở về, Hạng Tha cũng không đáp ứng nguyện vọng của Hạng Quán, chỉ nói bên trong thành Ngô Trung đang nổi sóng ngầm, ẩn chứa nhiều tai mắt của Hạng Trang, Hạng Đà, tốt nhất hai nhà không nên gặp nhau, bẩy ngày sau đến núi Cao Sơn cách thành Bắc mười dặm bí mật gặp mặt.

- Đến Cao Sơn sao?

Hạng Trúc nhíu mày nói:

- Hạng Tha có ý gì? có chuyện gì mà không thương lượng được trong thành, mà phải đi hơn mười dăm lên núi cao, rừng sâu kia chứ?

Lục Nguyên nói:

- Thượng Tướng Quân lấy cớ tới Cao Sơn săn bắn, bí mật thương nghị với Hạng Tha, quả thực có thể tránh tai mắt của Hạng Đà, Hạng Trang bên trong thành. Tuy nhiên, Cao Sơn núi cao rừng sâu, Tướng Quân phải cảnh giác. Một khi tin tức bại lộ Hạng Trang, Hà Đà mai phục trong núi, hậu quả thật khó lường.

Hạng Trang phẩy tay áo, nói:

- Chuyện này không đáng ngại.Ta mang thân binh theo là ổn.

Hạng Quán dẫn theo ba nghìn thân binh thiện chiến.

Có ba nghìn thân binh đi theo bảo vệ, còn có thể xảy ra chuyện gì nữa sao?

Kể đến Hạng Đà hiện đang cầm hai vạn quân đóng tại Thành Tây, Hạng Trang có mấy vạn đại quân thủy chung đang đóng quân tại Giang Bắc. Hạng Quán luôn cho người dám sát chặt chẽ, có bất cứ động tĩnh gì, Hạng Quán đều có thể nắm bắt tin tức kịp thời.

Lục Nguyên suy nghĩ một chút, có phần không yên tâm nói:

- Thượng Tướng Quân, còn có Cao Sơ giữ năm trăm kỵ binh tinh nhuệ đóng tại thành Bắc.

- Lục Nguyên, ngươi không cần phải lo lắng.

Hạng Quán chau mày, nói:

- Cao Sơ sao dám thất lễ với bản tướng quân. Chỉ dựa vào năm trăm kỵ binh của hắn, thực sự muốn tới đánh, ắt bị ba nghìn thân binh của ta ăn tươi nuốt sống. Hơn nữa, thành Đông cách Cao Sơn không quá sáu mươi dặm, bốn vạn đại quân của bản tướng quân đi tới đây chỉ mất hai canh giờ, còn có thể xảy ra chuyện gì sao?

Vốn Lục Nguyên còn muốn nói tiếp:

- Nghìn lão binh đã giải ngũ về quê nhiều năm thật là điều đáng lo ngại. Nói cho cùng, những lão binh này đã trải qua trăm trận mới có thể áo gấm về nhà, trải qua vô số trận chiến đẫm máu, nay hưởng thụ cuộc sống an nhàn, còn có thể trở lại chiến trường hay không, khiến Lục Nguyên cảm thấy nghi ngờ. Nghĩ tới đây, Lục Nguyên không nói gì thêm nữa. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Không thấy Lục Nguyên phản đối, Hạng Quán liền nói:

- Vậy quyết định như thế, bảy ngày sau, bản tướng quân dẫn ba nghìn thân binh vào Cao Sơn săn bắn, tiện thể chút bỏ sầu muội. Hừ! Đã nửa năm trôi qua, bản tướng quân cảm thấy thực sự buồn chán.

......

Hiện Tại, Hạng Tha, Cao Sơn, Hạng Quán đang chiêng trống rùm beng chuẩn bị đi săn bắn. Còn Hạng Trang cũng đang bận bịu chào đón con trai đầu lòng, Ngụy Duyệt mang thai mười tháng, rốt cuộc cũng đã sinh hạ.

Lúc này, Hạng Trang đang ở sân sau đi đi lại lại, nét mặt có chút lo lắng.

Lại nói tiếp, đã rất lâu Hạng Trang không nếm trải cảm giác lo lắng, hồi hộp như thế này. Khi ở Đại Biệt Sơn, tàn binh Sở quân bị Trương Lương,Trần Bình bao vây. Hạng Trang giường như cũng không quá lo nghĩ như này, bởi vì chuyện Ngụy Duyệt sinh hài tử Hạng Trang hoàn toàn không hề hay biết, đối với chuyện tình không hề hay biết, Hạng Trang khó tránh khỏi lo nghĩ.

Cánh cửa phòng ngủ đóng kín, thỉnh thoảng lại vọng ra tiếng kêu khàn khàn của Ngụy Duyệt, thỉnh thoảng còn nghe thấy thanh âm của Ngu Cơ, Ngu Cơ đang có gắng khuyên bảo Ngụy Duyệt thả lỏng người.

Chỉ trong chốc lát, cánh cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, bà đỡ bưng chậu nước rảo bước đi ra.

Hạng Trang tiến lên phía trước ngăn bà đỡ lại, vội vàng hỏi:

- Vẫn chưa sinh sao?

Bà đỡ cười khổ.

Không đợi bà đỡ trả lời, Hạng Trang liền hiểu ra. Mặc dù Hạng Trang chưa từng tận mắt trông nữ nhân sinh nở, nhưng cũng từng thấy trên truyền hình, nếu như Ngụy Duyệt đã sinh, thế nào cũng có tiếng hài nhi khóc truyền ra sao? Vừa rồi hắn tiến lên hỏi, hoàn toàn là theo phản ứng tự nhiên.

Thượng Tướng Quân đang đứng ngoài tiền sảnh. Rất nhiều tướng sỹ sở quân đang rất lo lắng chờ tin tức.

Tất cả tướng sỹ đều là người nước Ngụy, dẫn đầu chính là Bàng Ngọc. Bất luận thế nào đi nữa, Ngụy Duyệt cũng từng là công chúa nước Ngụy, mặc dù bây giờ nước Ngụy đã diệt vong, những tướng sỹ này vẫn thủy chung vẫn coi mình là người nước Ngụy. Do Ngụy Duyệt sinh nở khác thường, trong lòng bọn họ cảm thấy bất an; bọn họ đều mong đợi công chúa Ngụy Duyệt sinh ra một bé trai kháu khỉnh

Chờ đợi đến ngạt thở, hai canh giờ nhanh chóng trôi qua, nhưng chỉ thấy bà đỡ cầm chậu nước sôi ra ra vào vào, thủy chung vẫn chưa nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Một lúc sau, thậm chí ngay cả tiếng Ngụy Duyệt kêu cũng không thấy, Hạng Trang nhất thời cảm thấy không ổn. Thời đại này vẫn chưa có giải phẫu phụ sản, một khi thai nhi khó sinh, rất có khả năng cả mẫu tử tử vong!

Một lát sau, trên chán Hạng Trang liền chảy mồ hôi lạnh, nếu như quả thực khó sinh, như vậy có lẽ gặp vấn đề lớn, lý chí cho y biết, hắn muốn giữ lại hài tử, nhưng mà về tình cảm, Hạng Trang thà rằng mất đi hài tử để giữ Ngụy Duyệt ở lại. Không chỉ vì Hạng Trang trong long thương tiếc nàng, hơn nữa là vì tâm hồn trong sáng lương thiện của nàng, có thể nói Hạng Trang một lòng chọn nàng làm Vương Hậu.

Một lúc sau, hiển nhiên trong phòng ngủ thủy chung không hề có động tĩnh, rốt cục Hạng Trang không kiềm chế được, không chịu đựng nổi, lập tức y chạy ào vào phòng ngủ. Cho phép bà đỡ có thể bỏ đi hài tử mà giữ lại phu nhân, đột nhiên trong phòng ngủ vọng ra tiếng khàn khàn của Ngụy Duyệt hét thảm một tiếng, tiếp sau đó là tiếng trẻ con vọng ra thật to.

- Oa, Oa, Oa.

Lúc này tiếng trẻ con khóc nỉ non, không thể sai được. Trong chốc lát, trong phòng ngủ chỉ còn có tiếng trẻ con khóc kêu rõ to, Hạng Trang cũng không nghe thấy bất cứ thanh âm nào khác. Nhất thời, Hang Trang cứ ngỡ đang nằm trong mộng.

- Sinh rồi sao? Duyệt Nương thực sự sinh rồi sao?

Cánh cửa đóng kín bỗng nhiên bật ra, làm cho Hạng Trang có chút bất ngờ, người đầu tiên từ trong phòng đi ra chính là Ngu Cơ. Lúc này, quá vui sướng, khiến Ngu Cơ má ửng hồng, thậm chí đôi mắt long lanh như nước. Lập tức, Ngu Cơ kéo vạt áo cung kính chào Hạng Trang:

- Chúc mừng Thượng Tướng Quân, tiểu muội Ngụy Duyệt đã sinh được hai bé trai, mẫu tử đều bình an!

- Hai bé trai sao? Duyệt Nương đã sinh được hai bé trai sao?!

Hạng Trang nhất thời trong lòng tràn đầy hạnh phúc..

Trước kia, Hạng Trang thủy chung luôn chiến đấu giữa sự sống và cái chết, không hề có một ngày yên ổn, chưa có lúc nào được tận hưởng cảm giác hạnh phúc. Nhưng mà ngày hôm nay, y nhận được đại lễ của nữ thần sinh mệnh, một lúc sinh được hai nhi tử, y 'Hạng Trang' quả thực có hậu. Ha ha.

Lúc Hạng Trang tiến vào phòng ngủ, thấy bà đỡ đương mang hai bé trai ra tăm rửa sạch sẽ, đồng thời dùng loai tã lót tốt quấn quanh.

Hạng Trang liên nhận nhi tử trong tay bà đỡ, một trái một phải ôm vào lòng, bên phải là lão đại đang nhắm mắt ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không hề thay đổi, nét mặt trông rất điềm tĩnh. Bên trái là lão nhị, bấy giờ vùng vẫy, hai tay khua khua, đang khóc lớn ' oa oa'. Một bên khóc, một bên hai con mắt đen nháy không ngừng quan sát Hạng Trang, không cần phải nói, vừa mới khóc hẳn là lão nhị, tiểu tử này vừa mới sinh đã kinh thiên động địa như thế, sau này nhất định là một nhân vật lớn.

Hạng Trang giơ hai nhi tử lên chỏm đầu, hướng về phía Ngụy Duyệt nhẹ nhàng cười nói:

- Duyệt Nương, nàng chịu khổ nhiều rồi.

Duyệt Nương yếu ớt cười cười, thì thầm nói:

- Duyệt Nương đâu có khổ. Thay phu quân sinh được hai bé trai, đó là phúc phận của làm mẹ của Duyệt Nương. Phu quân à, trong lòng của Duyệt Nương thực sự rất vui mừng.

- Ta trong lòng cũng rất vui mừng.

Hạng Trang cúi xuống, lau mồ hôi trên trán Ngụy Duyệt nói:

- Nàng đã mệt mỏi hai canh giờ, mau ngủ một giấc đi, ta sẽ mang hài tử đến tiền viện. Bỗng nhiên, có thêm hai bé trai, không biết Bàng Ngọc bọn họ vui mừng đến đâu. Ha ha.

Ngụy Duyệt khẽ dạ một tiếng, nhắm đôi mắt đẹp lại nhanh chóng thiếp đi.

Hạng Trang trong lòng thương xót vuốt vuốt mái tóc Ngụy Duyệt men theo tai. Lúc này mới tiếp túc ôm lấy hai nhi tử, tuy nhiên khi Hạng Trang ôm lấy hai nhi tử, không hiểu tại sao trong lòng bỗng nhiên nhớ tái quân sư Úy Liễu. Trong chốc lát, Hạng Trang liền cảm thấy mũi cay cay, nếu như lão tử còn sống, không biết sẽ vui vẻ như thế nào.

Nhớ tới Úy Liễu, trong đầu Hạng Trang liền nghĩ ra hai cái tên cho hai nhi tử.

Úy Liễu trước khi chết để lại sách lước, mong muốn Hạng Trang có thể dùng chính trị bình định Giang Đông, mà không phải dùng đến vũ lực, trong thâm tâm lão luôn kỳ vọng rất lớn. Rõ ràng, Úy Liễu mong muốn Hạng Trang thành thục chính trị mà vùng lên. Cho nên Ngụy Duuyệt sinh được hai nhi tử, lão đại đặt là Hạng Chính, lão nhị đặt là Hạng Trị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi