Chẳng lẽ Hạng Trang đã ý thức được lợi hại của huyền tương đại trận do mình dựng lên, cho nên biết khó mà lui?
Tuy nhiên, ngay cả chính Mai Quyên cũng không thể tự thuyết phục mình, huyền tương trận của gã tuy rằng lợi hại, nhưng Hạng Trang cũng không phải chết nhát, Hạng Trang sao dễ dàng bị dọa lui như vậy, vậy thì hắn ta không phải là Hạng Trang nữa rồi, vậy lúc trước ở trong Đại Biệt Sơn, hắn cũng không thể nào dựa vào mấy ngàn tàn binh mà bức lui Lưu Bang mấy chục vạn đại quân. Cho nên, Mai Quyên tuyệt đối không tin, Hạng Trang lại dễ dàng bỏ cuộc như thế.
Tuy nhiên, nghi hoặc của Mai Quyên cũng kéo dài không lâu, bởi vì quân Sở vốn không trực tiếp rút khỏi chiến trường, mà chỉ thoái lui ra sau ước chừng năm trăm bước thì dừng lại, tiếp theo đó, đã xuất hiện một cảnh tượng khiến người khác phải giật mình, quân Sở vốn được trang bị vũ trang đầy đủ, cảnh giới cao độ bất ngờ đều ùn ùn cởi áo giáp trên người xuống, rồi ùn ùn ngồi xuống mặt đất.
- Thế này là?!
Trên mặt Mai Quyên bất giác nổi lên một luồng hắc khí.
Canh Thắng, Mai Thành đứng phía sau Mai Quyên cũng nổi giận đùng đùng, tên nhóc Hạng Trang này cũng quá cuồng vọng rồi đấy? Ngay trước mặt hơn mười vạn đại quân Hành Sơn, mà lại dám tháo giáp nghỉ ngơi chỉnh đốn? Đây cũng thật là chẳng xem quân Hành Sơn ra gì? chẳng lẽ, trong mắt tên nhóc Hạng Trang và tướng sĩ quân Sở, mười mấy vạn tướng sĩ Hành Sơn thật sự bài biện không ra gì?
Mai Thành cả giận nói:
- Đại ca, cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể, hãy hạ lệnh công kích đi!
Canh Thắng cũng nói:
- Thượng Tướng Quân, Hạng Trang quá kiêu ngạo, cần phải cho hắn nếm thử chút lợi hại,!
Nhưng Mai Quyên lại khoát tay áo, đôi mày rậm nhíu chặt lại, Hạng Trang, thật không hổ là Hạng Trang, không cần tốn nhiều sức, thì đã phá được huyền tương đại trận mà gã đã hao tổn tâm trí bày ra!
Bên ngoài năm trăm bước, nơi quân Sở
Hai vạn đại quân, đã túm năm tụm ba ngồi trên cánh đồng bát ngát, tuy nhiên chỉ có mấy ngàn binh giáp vây bên ngoài mới thật sự cởi bỏ áo giáp, những cựu binh quân Sở còn lại vẫn đang duy trì cảnh giác cao độ. Chỉ cần Hạng Trang hạ lệnh, thì bọn họ có thể nhanh chóng đứng dậy, vả lại còn có thể trong thời gian ngắn nhất lại kết thành trận hình bộ binh chặt chẽ.
Sở dĩ Hạng Trang hạ lệnh cho binh lính vây bên ngoài tháo áo giáp, mục đích chính là muốn chọc giận quân Hành Sơn, dẫn dụ bọn họ chủ động tiến công, chỉ cần quân Hành Sơn vừa động. thì huyền tương trận mà Mai Quyên hao tổn tâm cơ bài trí cũng không đánh mà tự sụp đổ.
Huyền tương trận chỉ là huyền tương trận, bất kể Mai Quyên có cải thiện như thế nào, nó cũng chỉ là trận hình phòng ngự, ưu điểm trận hình phòng ngự chính là sức phòng ngự hùng mạnh, nhưng nếu là dùng để tiến công, thì đúng là kẽ hở chồng chất, huống chi, quân Hành Sơn phần lớn đều là tân đinh vừa mới chiêu mộ, chưa trải qua nhiều huấn luyện đội ngũ, một khi động thủ. Vậy thì sẽ hoàn toàn rối loạn.
Bách Lý Hiền lúc này đã nhìn thấu ý đồ Hạng Trang, tuy nhiên thần sắc trên mặt vẫn có chút không đồng ý, hiển nhiên, Bách Lý Hiền từ trong xương cốt là cùng một loại người với Trương Lương, đều vẫn duy trì phong thái của quân tử thời cổ xưa, đều cho rằng chiến tranh chính là chiến tranh, nên đường đường chính chính dùng mưu lược đường đường chính chính mà đánh bại kẻ thù, chứ không phải sử dụng những thủ đoạn không được xếp vào hàng quân tử.
Nhưng thủ đoạn mà lúc này Hạng Trang áp dụng theo cách nhìn của Bách Lý Hiền chính là không được xếp vào hàng quân tử. Là mất đi phong thái quân tử, là một quân tử kiên cường trải qua trăm trận chiến, cho dù là chết, cũng phải đối mặt kẻ thù, làm sao lại có thể đối lưng với đối thủ ở trên chiến trường. Đây không chỉ là làm nhục đối với đối thủ, mà còn càng làm nhục chính mình, quân tử thì sẽ không làm vậy!
Tuy nhiên, nếu là Trần Bình lúc này, nhất định sẽ vỗ bàn tán dương thủ đoạn của Hạng Trang, trong rất nhiều phương diện, phong cách làm việc của Hạng Trang cùng Trần Bình đều cùng một loại, vì đạt được mục đích, hai người đều là không từ thủ đoạn! Trên Lịch sử. Trần Bình mỗi khi có thể, đều dâng lên Lưu Bang những kế sách kỳ quái mà ngay cả Trương Lương cũng không thể tưởng được, và cũng không phải là may mắn.
Hạng Trang vẫy vẫy tay, Cao Sơ liền đi tới trước mặt.
- Đại vương!
Cao Sơ chắp tay thi lễ nói,
- Có gì căn dặn?
Hạng Trang hạ thấp giọng nói:
- Chọn ra hai ngàn quân tinh nhuệ, tập kết đợi lệnh!
- Vâng!
Ánh mắt Cao Sơ chợt lóe lên, ầm ầm đáp lời, lập tức lĩnh mệnh đi
Mai Quyên đã lâm vào cảnh khốn cùng tiến thoái lưỡng nan.
Tiến công à. Mười mấy vạn tráng đinh rõ ràng khiếm khuyết về huấn luyện, đi theo đội hình cũng không biết, chỉ sợ ngay lập tức sẽ bước chân đại loạn, đến lúc đó quân Sở lại thừa thế xông lên, quân Hành Sơn ngay lập tức sẽ binh bại như núi đổ. Nhưng rút lui à, quân Sở tất cũng sẽ ngậm đuôi đánh lén. Quân Hành Sơn cũng sẽ tan thành mây khói, vấn đề là, nếu cứ như vậy cầm chân trên đồng hoang này chung quy cũng không phải là cách?
Cứ như vậy qua một lúc, không ít tráng binh Hành Sơn cũng đã lên tiếng oán than, cứ đứng mãi cũng mệt mỏi không chịu được.
Bên ngoài năm trăm bước, Hạng Trang dám để cho quân Sở ngồi xuống nghỉ ngơi và chỉnh đốn, thậm chí là tháo áo giáp xuống, Mai Quyên thì lại không dám!
Hạng Trang dám làm như thế, đương nhiên là có cơ sở của hắn, quân Sở đều là tinh nhuệ, sức chiến đấu mạnh, huấn luyện lại nghiêm khắc, chỉ cần Hạng Trang ra lệnh một tiếng, chỉ trong chốc lát có thể lần nữa kết lại thành trận hình, nhưng quân Hành Sơn lại đều là những nông phu, tiều phu, thợ săn, chưa qua huấn luyện, một khi Mai Quyên hạ lệnh nghỉ ngơi và chỉnh đốn tại chỗ, nếu lại muốn bày thành một huyền tương đại trận hoàn chỉnh, vậy thì tuyệt đối không đủ khả năng.
Đây đúng thật là đang gieo ưu phiền cho Mai Quyên, tiến cũng không được, thối cũng không xong, mà đứng mãi cũng không được, làm sao bây giờ?
Giờ khắc này, một người cao ngạo như Mai Quyên cũng phải thừa nhận, Hạng Trang thật đúng là không giống những người bình thường, chỉ nói đến trận trước mắt, quân Hành Sơn rõ ràng là tác chiến trên sân nhà, binh lực cũng chiếm ưu thế áp đảo, có thể nói chiếm hết thiên thời, địa lợi và nhân hòa, nhưng tình hình trên chiến trường lại hoàn toàn không phải là như vậy, ở trên chiến trường, quân Sở lại hoàn toàn chiếm thế chủ động.
Mai Quyên thậm chí có cảm giác là bị bức ép tới không thở nổi, cho dù năm xưa đối mặt với mấy vạn tinh nhuệ Đế quốc Đại Tần, Mai Quyên cũng chưa từng có qua cái cảm giác khuất nghẹn này.
Quân sư Canh Vọng hoàn toàn có thể hiểu được cảm nhận Mai Quyên lúc này, lập tức thở dài nói:
- Thượng Tướng Quân, không cần do dự nữa, hay là quả đoán thay đổi trận pháp, lấy trung quân làm tiền phong, quyết chiến cùng quân Sở đi!
Mai Quyên dâng trào thở dài một tiếng, liền yên lặng khẽ gật đầu.
Canh Vọng lập tức quay đầu lại vẫy tay, Mai Thành bèn rút ra trường kiếm, rồi giơ cao khỏi đầu.
Bốn gã lực sĩ đứng trang nghiêm trên một chiếc chiến xa khác đột nhiên cầm đại kỳ của Mai Quyên giơ mạnh lên không trung.
Trong chốc lát, tiếng ồn ào, tiếng trống vàng, tiếng kèn hỗn độn vô cùng của quân Hành Sơn kia liền dừng lại, dừng một chút, bốn gã lực sĩ lại dùng sức phất hai lần đại kỳ trên không trung, tiếng trống trận, tiếng kèn vừa mới yên lặng, lại vang lên, tuy nhiên lần này, lại không lộn xộn giống như lúc nảy.
Trong tiếng kèn Kéo dài không dứt cùng với tiếng trống trận tiết tấu đa dạng, từng đội lính giáp Hành Sơn trên mình khoác giáp hạng nặng, tay cầm giáo mãnh liệt xông ra từ huyền tương đại trận, tiến tới trước trận, phía sau lại nhanh chóng kết thành sổ trận dày đặc, hai vạn giáp sĩ này tất cả đều là tinh nhuệ trung quân của Mai Quyên, cũng là cựu binh trải qua hàng trăm trận chiến trong quân Hành Sơn!
Theo sát sau hai vạn cựu binh, mười vạn tráng đinh cũng bắt đầu biến đổi trận pháp dưới sự điều khiển của các cấp tướng tá.
Trong một thời gian ngắn, mười vạn tráng đinh rốt cục đã kết thành sổ trận hỗn độn ở phía sau hai vạn cựu binh, lúc đầu Mai Quyên vốn muốn bày ra một phong thỉ trận, tuy nhiên mười vạn tráng đinh số lượng quá nhiều, trận hình lại loạn, nhìn sao cũng thấy giống cây chùy đảo ngược, cựu binh thì xếp thành cán chùy vừa nhọn vừa nhỏ, tráng đinh ở phía sau tạo thành đầu chùy vừa to lại vừa như bị phình ra, hình dạng cực kỳ không quy tắc.
Nhìn cảnh tượng như vậy, Mai Quyên cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài, tuy rằng gã am hiểu sâu về trận pháp, nhưng những tráng đinh này được chiêu mộ vào quân ngũ thời gian còn chưa đến một tháng, có vài vạn tráng đinh thời gian gia nhập vào quân ngũ thậm chí còn chưa đến mười ngày, gã có thể làm thế nào đây? Cho là gã có khả năng thông thiên triệt địa, cũng không thể trong một lúc làm cho những dân phu, tiều phu, thợ săn này lột xác biến thành cựu binh đã qua huấn luyện nghiêm ngặt?
Trong lòng chua xót, nhưng trận này vẫn phải đánh, lập tức Mai Quyên rút ra bảo kiếm, nhẹ nhàng đưa về phía tiền phương.
Trong chốc lát, tiếng kèn trong quân Hành Sơn lại chuyển thành cao vút, tiếng trống trận cũng bất chợt trở nên dày đặc, tiếng trống vàng tùng tùng tùng kia giống như bảo táp mưa rào, đập gõ vô cùng cuồng bạo vang trên lòng ngực các tướng sĩ Hành Sơn, hai vạn cựu binh Hành Sơn xếp trận ở phía trước liền ùn ùn ngửa mặt lên trời gầm rống lên, vừa gầm rống, vừa giẫm chận bước về trước.
Phía Quân Sở
Ánh mắt Hạng Trang thoáng chốc nheo lại, những cựu binh quân Sở đang ngồi tụ tập nghỉ ngơi trên bãi đất hoang cũng ùn ùn đứng lên, trong mắt mỗi người đều toát ra thần khí nóng bỏng, không sai, chính là thần khí nóng bỏng, các cựu binh này đều nóng lòng chờ đợi, có thể trải qua một trận đại chiến kinh thiên cùng quân Hành Sơn đối diện!
Hơn nghìn cựu binh theo Hạng Trang từ sớm nhất, và may mắn còn tồn tại đến nay đều đã giữ tước vị bất canh trở lên, mỗi người cũng đều đã có phủ đệ, điền sản cùng với nô bộc, rất nhiều cựu binh thậm chí đã cưới vợ đẹp lại còn nạp thêm vài thiếp phòng xinh đẹp, những tấm gương như thế nhiều vô cùng, nhìn thấy cảnh sắc của những cựu binh này, những cựu binh khác sao lại có thể thờ ơ?
Quân Sở hiện nay, từ Thượng Tướng Quân cho đến tân đinh mới vừa nhập ngũ, toàn quân cao thấp đều tràn ngập một luồng khí thế dày đặt kịch liệt, đó chính là đánh giặc, đánh giặc, và đánh giặc, đánh giặc càng nhiều, thì có nghĩa là cơ hội thu hoạch chiến công càng nhiều, cũng có nghĩa là cơ hội bọn họ sẽ giành được tước vị trở thành quý tộc lại càng lớn!
Cho nên, khi đứng trước hơn mười vạn quân Hành Sơn với quy mô áp đảo, phản ứng đầu tiên của hai vạn quân Sở không phải sợ hãi, mà là hăng hái, mười mấy vạn đại quân Hành Sơn ở trong mắt bọn họ chỉ là mười mấy vạn đầu người, cũng là mười mấy vạn phần chiến công nặng trĩu, chiến công ở phía trước, những cựu binh này có thể không sục sôi nhiệt huyết, có thể không trong lòng nóng bỏng sao?
Bỗng chốc, Hạng Trang quay đầu lại gật gật đầu với Cao Sơ.
Cao Sơ rút ra hoành đao, giơ đao gầm vang:
- Phong thỉ trận... Kết trận!
"Xôn xao... " hai ngàn quân tinh nhuệ đang ngồi yên nghỉ ngơi trên mặt đất, ăn uống hoặc đang uống từng ngụm nhỏ rượu trắng liền hồ hởi tập trung lên trước trận quân Sở, lấy Cao Sơ làm chuẩn, nhanh chóng kết thành sổ trận tam giác dày đặc, hai ngàn quân Sở tinh nhuệ còn lại thì kết thành mũi tên, nhanh chóng kết thành chủ thể trận phong thỉ.
Lấy công đối công, trận hình mà quân Sở bày ra rõ ràng cũng là phong thỉ trận!
Tuy nhiên, so với quân Hành Sơn, phong thỉ trận mà quân Sở bày ra lại đẹp mắt hơn nhiều, bất kể là đầu tên phong thỉ phía trước, hay là chủ thể phong thỉ phía sau, trận hình tuy rằng dày đặc, hơn nữa gần như là người xếp chồng người, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ hàng ngũ, nhìn nghiêng cũng vẫn có thể thành hàng, cái gì gọi là được huấn luyện nghiêm ngặt, đây mới gọi là được huấn luyện nghiêm ngặt!
Cao Sơ cười gằn, cầm lấy mũ giáp từ tay thân binh đội lên đầu, rồi nhẹ nhàng kéo mặt nạ bảo hộ xuống, chỉ trong chốc lát, khuôn mặt anh tuấn của Cao Sơ đã hoàn toàn ẩn sau mặt nạ kim loại âm u lạnh lẽo, chỉ có ánh mắt lạnh lùng của Cao Sơ, xuyên qua hóc mắt hẹp dài, đang đằng đằng sát khí nhìn chăm chú vào đại quân Hành Sơn đối diện đang tràn đến.
Vừa quay người qua, thân hình cường tráng của Cao Sơ liền lui vào trận quân Sở, vị trí gã đang đứng chính là vị trí phía trước nhất của toàn bộ trận hình phong thỉ, mũi nhọn trong mũi tên!