Ngoại thành huyện Từ, đại doanh quân Hoài Nam.
Sứ giả nước Sở đã đi rồi, Anh Bố lại vẫn đang do dự có nên đáp ứng điều kiện của quân Sở hay không, Khoái Triệt khuyên nhủ:
- Đại vương, không cần do dự, quân Sở đã ra điều kiện rất hậu đãi, nếu như Đại vương cự tuyệt không đáp ứng, thì rất có khả năng chọc giận Hạng Trang, một khi Hạng Trang đã âm thầm cùng Lương quân liên hợp sức, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Anh Bố nghe vậy nghiêm nghị, Khoái Triệt lo lắng cũng không phải là vô cớ, nhớ lúc đầu Hạng Trang mang theo quân Sở nam hạ, thì đã từng tiến dâng cho Bành Việt gần vạn con chiến mã, giữa hai người từng có sự lui tới như vậy, sao dám bảo đảm lần này chính là liên thủ hợp tác, môt khi quân Sở cùng Lương quân liên hợp tác chiến, quân Hoài Nam có thể sẽ muốn được cái này mà mất cái khác.
Hơn nữa, Hoài Nam quốc có thể có được bốn huyện Yên Lăng, Khúc Dương, Chung Ly, Đông Thành cũng đã là điều vui mừng ngoài ý muốn, ngay từ đầu, Anh Bố không nghĩ tới muốn giành được toàn bộ quân Cửu Giang, hắn biết được điều này không thực tế, hơn nữa cũng sẽ đắc tội chết với Hạng Trang và Sở quốc, Anh Bố thực ra chỉ là muốn dùng thân phận người điều đình điều chỉnh phân tranh giữa Lương Sở, sau đó mưu cầu một ít lợi ích.
Tuy nhiên hiện tại, Hạng Trang lại thành người điều đinh điều chỉnh phân tranh, thật đúng là tạo hóa true người.
- Được rồi.
Anh Bố cuối cùng gật đầu nói:
- Tướng quốc, ngươi phái người trả lời Hạng Trang, có thể giải vòng vây ở Từ sơn, Cận Hấp, Lý Tả Xa cũng có thể thả, nhưng, Lương quân phải bồi thường bị Cận Hấp, Lý Tả Xa thiêu hủy năm nghìn thạch quân lương, còn Cận Hấp, Lý Tả Xa cũng phải bị cảnh cáo tương ứng, bằng không, mười vạn tướng sĩ Hoài Nam ta tuyệt không đáp ứng!
Đại doanh Lương quân, Lưu Khấu đang cũng Triệu Viêm thảo luận sách lược ứng đối.
Sứ giả nước Sở đã lui xuống nghỉ ngơi, Sứ giả nước Sở cuối cùng đã khai ra điều kiện là, quân Sở có thể thực hiện áp lực quân Hoài Nam, giải trừ Từ sơn chi vây. Cận Hấp, Lý Tả Xa và toàn bộ Hán quân có thể thả. Nhưng mà tổn thất tạo nên cho quân Hoài Nam, chắc chắn phải bồi thường, hơn nữa Lương quân phải rút khỏi quận Cửu Giang vô điều kiện.
Thấy Triệu Viêm trầm ngâm không nói, Lưu Khấu hỏi:
- Quân sư, ngươi thấy thế nào?
Triệu Viêm không đáp hỏi ngược lại:
- Thượng tướng quân, nếu như dựa theo tính tình của ngài, ngài sẽ làm như thế nào?
Lưu Khấu hung tợn nói:
- Nếu dựa theo tính khí của ta, ta sẽ kéo quân ra cùng quân Sở, quân Hoài Nam đánh một trận, đừng tưởng rằng bọn họ liên quân tác chiến thì chúng ta sợ. Phải biết là tướng sĩ Lương quân chúng ta không phải hù dọa, trận này nếu quân ta thắng, quận Cửu Giang tự nhiên sẽ thuộc về Đại Lương chúng ta, thua rồi, vậy cũng không có gì để nói, đều là của bọn họ.
Triệu Viêm thở dài nói:
- Nhưng, Thượng Tướng Quân ngươi có biết hay không trong quốc khố căn bản là không đủ quân lương, lương thực vụ chiêm năm nay tuy là được mùa, nhưng sau khi hoàn trả số lương thực đã vay mượn Tề quốc, cũng còn lại không nhiều mấy. Ba vạn đại quân xuất chinh bên ngoài, mười ngày nửa tháng còn dễ nói, nếu thời gian tiếp tục kéo dài quá một tháng, quân lương sẽ không đủ để tiếp tế.
Lưu Khấu im lặng. Lương quốc hiện giờ khốn đốn quẫn bách, hắn tự nhiên đã biết vậy rồi, nếu không Đại vương cũng sẽ không để Tướng quốc Hạ nói thúc đẩy thay đổi, càng sẽ không để mười vạn quân Lương tinh nhuệ tháo giáp quy điền, đồn điền loại lương, lập tức Lưu Khấu có chút bất đắc dĩ nói:
- Quân sư. Có nên phát cùng một cấp đệ, xin chỉ thị của Đại vương?
Mặc kệ nói như thế nào, buông tha cho phía Đông quận Cửu Giang, chư huyện Bắc bộ đều là chuyện đại sự, Lưu Khấu không dám tự tiện truyền lệnh.
- Cái này trái lại không cần.
Triệu Viêm nói,
- Giữa lúc tại hạ đi tới, Đại vương từng căn dặn, sự vụ Cửu Giang. Đều do Thượng tướng quân hoàn toàn xử trí.
Lưu Khấu gật gật đầu, lại ngẩng đầu quát,
- Người đâu, cho mời Sứ giả nước Sở.
Sau nửa canh giờ, đại doanh quân Sở.
Vũ Thiệp áo trắng phiêu phiêu, sái nhiên vào lều lớn Hạng Trang, xông lên chắp tay thi lễ, nói:
- Đại vương, thần may mà không hổ thẹn, Lương quân đã áp giải ba nghìn thạch quân lương đi tới đại doanh quân Hoài Nam.
- Tốt, Thượng đại phu vất vả rồi.
Hạng Trang mỉm cười chìa tay:
- Mời ngồi nhập tiệc, uống rượu.
Vũ Thiệp lại chắp tay, lúc này mới đi đến phía Hạng Trang ngồi phía bên trái Hạng Trang, sớm đã có thân binh dâng rượu thịt, lại hướng chén rượu về phía Khoái Triệt rót nửa chén rượu trắng trong vắt.
Lại thêm nửa khắc sau, đại doanh quân Hoài Nam.
Thân quân Giáo Úy hướng vào lều lớn, về phía Anh Bố bẩm báo:
- Đai vương, Lương quân áp giải ba nghìn thạch quân lương đã tới ngoài viên môn.
Anh Bố nhíu mày nói:
- Sao lại chỉ có ba nghìn thạch?
Bách Lý Hiền ngồi bên tay trái Anh Bố chỉ mỉm cười không nói.
Khoái Triệt ngồi bên phải liền tiến lên nhẹ nhàng mà kéo góc áo của Anh Bố, lại hạ giọng nói:
- Đại vương, chút xíu nữa là được rồi, ba nghìn thạch, năm nghìn thạch có khác gì nhau, mấu chốt là Lương quân đã bồi thường tổn thất cho quân ta, thể diện của Đại vương cũng xem như là qua rồi.
Anh Bố khẽ hừ một tiếng, lập tức căn dặn vài câu:
- Truyền lệnh, các quân các doanh trại nhường phía Tây Từ sơn, thả quân Hán đi.
- Vâng!
Mấy tiếng đồng ý ầm ầm, xoay người nghênh ngang đi.
Lại nửa canh giờ sau, đại doanh Lương quân.
Chử Thuần đi nhanh vào lều, xông về phía Lưu Khấu thở dài bẩm báo:
- Thượng tướng quân, hai tên ngu xuẩn Cận Hấp, Lý Tả Xa này đã trở lại, hiện tại đang ở ngoài viên môn, có cho bọn chúng vào không ạ?
Lưu Khấu tức căm căm nói;
- Đi, dẫn bọn chúng vào đây.
Chử Thuần lúc này lĩnh mệnh mà đi, Triệu Viêm có chút lo lắng nói:
- Thượng Tướng Quân, Cận Hấp, Lý Tả Xa xác nhận trá hàng là không thể nghi ngờ, dụng tâm của bọn chúng cũng cực kỳ ác độc, tuy nhiên bọn chúng cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, việc này không thể đổ hết trên đầu bọn chúng, cho nên, hay là không cần vạch trần bọn chúng, tránh cho bọn chúng thẹn quá mà thành giận, khiến cho bất ngờ làm phản.
- Bất ngờ làm phản? Chỉ sợ bọn chúng không có cơ hội này.
Lưu Khấu cười lạnh lùng nói,
- Ngoại trừ Cận Hấp, Lý Tả Xa mang theo trên người mấy ngàn tàn binh ra, còn lại tất cả tướng lĩnh bộ khúc Tư Mã trở lên toàn bộ đã bị ta bỏ cũ thay mới, hơn hai vạn bộ khúc đóng ở Khúc Dương, Đông Thành, bây giờ đã bị bổn tướng quân nắm giữ rồi, bọn chúng lấy gì để bất ngờ làm phản?
Triệu Viêm không khỏi ghé mắt lấy nhìn kỹ, thầm nghĩ Lưu Khấu sở dĩ có thể lên làm Thượng Tướng Quân Lương quốc, đều không phải là do hạnh trí, chỉ là khả năng quả quyết tàn nhẫn mà người thường không thể bì kịp, đổi lại là người khác, chưa chắc dám có động tác lớn như vậy, hơn nữa cũng không thể làm thành được, cũng chỉ có danh tiếng bên ngoài hung danh của Lưu Khấu, mới có thể đàn áp nổi bộ khúc của Cận Hấp, Lý Tả Xa.
Không nghỉ chút, Chử Thuần liền dẫn Cận Hấp, Lý Tả Xa vào lều lớn trung quân, sau lưng Cận, Lý hai người còn có bốn tên sĩ tốt dũng mãnh Lương quân ấn kiếm phía sau, nhìn thấy như vậy, Cận Hấp mí mắt nhảy liên tục, Lý Tả Xa trong lòng thở dài, biết được ý đồ của Hán Vương dĩ nhiên là đã thất bại, Lý Tả Xa ngay cả đến điểm này cũng nhìn không ra, thì nhiều binh thư như vậy coi như là đọc vô ích.
Lưu Khấu lạnh lùng liếc mắt Cận Hấp, Lý Tả Xa một cái, rồi đột nhiên quát:
- Người đâu, trói lại cho bổn tướng quân.
Bốn gã sĩ tốt dũng manh Lương quân đứng phía sau ấn kiếm lập tức nhất dũng mà lên, đem Cận Hấp, Lý Tả Xa ấn xuống đất trói lại.
- Thượng Tướng Quân, ngài đây là có ý gì?
Cận Hấp nhìn quanh sĩ tốt Lương quân dũng mãnh hai bên tả hữu, ngoài mạnh trong yếu nói.
- Có ý gì ư? Ngươi chẳng lẽ không rõ?
Lưu Khấu lạnh lùng mỉm cười, quát,
- Đừng tưởng rằng các ngươi thông minh, người khác đều là đồ ngốc, hừ, muốn lấy Đại vương chúng ta mà đùa giỡn ư, các ngươi còn non nớt lắm!
- A?
Cận Hấp nghe vậy lập tức tựa như quả bóng xì hơi, hạ xuống dưới.
Lý Tả Xa lại với vẻ mặt tự nhiên, thản nhiên nói:
- Nếu Thượng tướng quân đã biết ngọn nguồn sự tình, chúng ta cũng không có gì để giải thích, muốn giết muốn chém, tùy ý, chỉ là hy vọng Thượng tướng quân có thể buông tha tướng tá trong quân, bọn họ chẳng qua chỉ là phụng mệnh làm việc, kỳ thực cũng không biết toàn bộ ngọn nguồn sự việc.
- Điều này thì ngươi cứ yên tâm, bổn tướng quân đã phái người tiễn bọn họ về Quan Trung rồi.
Lưu Khấu nói một hồi, lại nói,
- Tuy nhiên hai người các ngươi, cùng bổn tướng quân quay trở về Đình Đào, chờ Đại vương xử lý.
Mười ngày sau, trong tám trăm dặm quận Nam Dương đưa tới đại doanh Lũng Tây gấp.
Xem xong cấp báo từ quận Nam Dương đưa tới, Lưu Bang không khỏi thở dài một tiếng, bùi ngùi nói:
- Tử Phòng, ngươi thiết hạ kế tam hổ cạnh tranh vẫn là không có hiệu quả, Bành Việt, Anh Bố cùng Hạng Trang vẫn không thể đánh được, đáng tiếc! Hơn nữa, Anh Bố còn ký kết đồng minh với Hạng Trang, điều này thật sự rất bất ngờ.
Trương Lương xem xong cấp báo, thở dài nói:
- Đại vương, Quan Trung cách Cửu Giang rất xa.
Trần Bình gật gật đầu, cũng nói:
- Đúng vậy, khoảng cách rất xa, tin tức truyền đi cực kỳ hao phí thời gian, khi chúng ta nhận được tin tức, tình thế bên kia sớm đã thay đổi hoàn toàn, chính là nói Chu Ân, nếu chúng ta sớm biết rằng hắn đã âm thầm hàng Sở, Đại vương đâu cần phải cho hắn mật chiếu, sẽ không tiết lộ ý đồ của chúng ta, ôi.
Lưu Bang nói:
- Nhưng mà cứ như vậy, thế cục quanh Sở quốc có thể sẽ dịu đi rất nhiều.
Hành Sơn quốc, Đông Âu quốc lần lượt diệt vong, Mân Việt quốc căn bản không đủ để uy hiếp Giang Đông, duy nhất có thể đủ đối với Hoài Nam vương Anh Bố cấu thành uy hiếp Sở quốc, bay giờ cũng chủ đông kết minh với Hạng Trang, hơn nữa Hạng Trang, Anh Bố và Bành Việt đạt thành thỏa hiệp, loạn cục của Cửu Giang sẽ bi tháo bỏ, lúc này, Sở quốc có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, chăm lo cho việc nước.
Trương Lương nói:
- Đại vương, thời thế như thế, không ai đảo ngược, nếu không thể ngăn cản Sở quốc phát triển, vậy không ngại thuận theo tự nhiên đi, mặc kệ nói như thế nào, nhân khẩu của Quan Trung, Ba Thục giàu có và đông đúc cũng không thể so với Giang Đông được, cho nên, hai bên đồng thời vùi đầu vào phát triển, khoảng cách giữa Sở Hán cũng chỉ sẽ càng ngày càng lớn, mà không thể nhỏ lại được.
- Cũng được.
Lưu Bang gật gật đầu, lại hỏi Trần Bình:
- Trần Bình, hai tên mã phản Hàn Quốc kia tìm sao rồi?
Đối với quân Sở có được cả người lẫn ngựa đều là kỵ binh được bọc trong áo giáp sắt, Lưu Bang có thể nói là rất để tâm, điều nay cũng rất bình thường, tôn tử có viết: biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, lâu thì năm năm ít thì ba năm, quân Hán sẽ còn xuất binh Quan Đông, hai quân Sở Hán khẳng định sẽ còn gặp nhau trên chiến trường, Lưu Bang há có thể không làm rõ ràng căn nguyên của nhóm kỵ binh này?
Trần Bình vội hỏi:
- Hồi bẩm Đại vương, hai tên Mã Phản thần dĩ nhiên đã tìm được rồi, tuy nhiên theo như bọn chúng nói, thì bọn chúng cũng vẫn chưa tận mắt nhìn thấy trọng giáp thiết kỵ của quân Sở, bọn chúng kỳ thực cũng chỉ là biết từ nghe lời đồn mà thôi.
Trương Lương bỗng nhiên nói:
- Đại vương, Bành Việt tuy rằng ép buộc bộ khúc của hai người Cận Hấp cùng Lý Tả Xa hợp nhất lại, nhưng mà số trăm tên danh trung với tướng tá của Đại vương lại bị đuổi về Quan Trung, số tướng tá này tham gia qua trận chiến Lịch Dương, khẳng định cũng đã thấy qua trọng giáp thiết kỵ của quân Sở, Đại vương không ngại triệu mấy người hỏi đến chất vấn một hai câu chứ?
- Đúng đúng đúng.
Lưu Bang gật đầu liên tục nói,
- Qủa nhân sao lại có thể quên vụ này nhỉ?
Dứt lời, Lưu Bang lại quay đầu căn dặn Hạ Hầu Anh:
- Hạ Hầu Anh, lập tức phát chiếu lệnh tới Hàm Dương, cho mấy trăm danh tướng giáo đang trở về Cửu Giang lập tức quay về đại doanh Lũng Tây.