SỞ HÁN TRANH BÁ

Hàm Dương, cung Trường Nhạc.

Tuy rằng là giữa mùa hè nhưng toàn bộ cung Trường Nhạc lại bị rèm trướng che kín mít không một kẽ hở, bởi vì không có ánh mặt trời chiếu vào nên tất cả các cung thất trong cung Trường Nhạc đều vô cùng âm u.

Trong tẩm cung của Thái Tử Lưu Doanh còn âm u hơn nữa.

Lưu Doanh năm nay hai mưoi bốn tuổi mà đã gầy chỉ còn da bọc xương không còn sức lực. Mùa đông năm ngoái, hắn mang theo thị vệ đi săn thú tại Nam Sơn kết quả gặp phải một con Bạch Hổ. Con ngựa Lưu Doanh cưỡi chấn động hoảng sợ đã hất ngã Lưu Doanh xuống dưới. Sau khi Lưu Doanh được thị vệ cứu đưa về Hàm Dương thì ngã bệnh, mấy chục thái y đã hết sức cứu chữa nhưng không hề có chút khởi sắc mà trái lại càng lúc càng trở nên trầm trọng.

Lã Trĩ đứng trước giường bệnh của Lưu Doanh lặng lẽ rơi nước mắt. Lúc này, tâm trạng của Lã Trĩ chỉ có thể dùng một câu để hình dung, đó là vô cùng đau lòng muốn chết, nhìn đứa con trai Lưu Doanh duy nhất của mình không còn sống được bao lâu nữa, Lã Trĩ cảm thấy đất trời sụp đổ. Nếu thật sự để đứa con của tiện nhân kia kế vị, Lã gia nàng còn gì nữa chứ?

Cho nên, Lã Trí đã bày ra vụ án đầu độc, chỉ tiếc là, đến cuối cùng không có kết quả.

Tuy nhiên, Lã Trí cũng không dễ buông tha như vậy, nàng âm thầm tiếp xúc với một người hào hiệp, chuẩn bị một số tiền lớn mới vài thích khách đi ám sát tiện nhân kia cùng Lưu Như ý. Lã Trĩ hiện giờ không còn chút e dè gì nữa, chỉ cần có thể diệt trừ được Thích phu nhân và Lưu Như ý, nàng căn bản không cần quan tâm sẽ bại lộ hay không. Cho dù bại lộ thì làm sao? Lưu Doanh chết rồi, nàng cũng chẳng muốn sống nữa.

Tuy rằng Lưu Doanh đang hấp hối nhưng cũng đoán được tâm tư của Lã Trĩ, lập tức yếu ớt khuyên nhủ:

- Mẫu hậu, không nên làm khó Như ý. ông trời muốn lấy mạng hài nhi, đó là mệnh của hài nhi, không liên quan gì đến Như ý. Hơn nữa Như ý trí tuệ hơn người, tương lai chắc chắn lẽ là một quốc quân xứng đáng.

- Doanh nhi.

Lã Trĩ vội ngăn lại, nói:

- Đừng suy nghĩ bậy bạ, các thái y đã nói con không nên bị kinh động, nghỉ ngơi nhiều vao. Chỉ cần con an tâm dưỡng bệnh thì khi nào hết bệnh, vương vị Đại Hán này là của con, không ai đoạt đi được. Mẫu hậu cam đoan với con. Được rồi, ngủ đi.

Lưu Doanh thở dài, rất nhanh đã mê man ngủ.

Thấy Lưu Doanh ngủ say, Lã Trĩ mới rón rén ra khỏi tẩm cung Lưu Doanh, triệu thị vệ đến bảo:

- Chuẩn bị xe, đến sơn trang Lục Liễu thành Bắc.

***

Tỷ Lăng, thượng thư phòng cung Sở vương.

Hạng Tha đang tấu quốc sự với Hạng Trang, hiện giờ quyền lực nước Sở được cấu thành, có một số chế độ Tể tướng phụ trách gần giống như triều Tùy Đường. Phủ Lệnh Doãn phụ trách việc chính việc dân to lớn trong cả nước, bình thường những việc sự vụ đều do Lệnh Doãn tự mình xử lý, chỉ khi thấy chuyện quốc sự trọng đại thì mới tấu trình lên Thượng Thư phòng để Sở vương quyết định. nguồn TruyenFull.vn

Đặt tấu chương xuống, Hạng Trang vui mừng nói:

- Hai trăm ngàn thạch gạo đầu tiên sắp xuất ra Tứ Xuyên rồi?

Tần Gia Ba Thục quả nhiên không hổ là thế gia buôn bán. Tần phu nhân cũng không hổ là kỳ tài buôn bán, lúc này mới hơn một tháng mà đã gom được hai trăm ngàn thạch gạo, và rất nhanh có thể theo đường thủy xuất ra Tứ Xuyên. Đi đường thủy nhanh và tiện hơn đường bộ. Năm đó Vương Tiễn diệt Sở, lại từ Ba Thục trưng tập sáu trăm ngàn thạch gạo, chính là đi đường thủy.

Hạng Tha vẻ mặt đau khổ nói:

- Nhưng Đại vương, hai trăm ngàn thạch gạo này giá cả vô cùng cao, một lượng vàng không ngờ chỉ mua được mười thạch gạo, so với giá cả ở Tỷ Lăng ước chừng cao gấp đôi!

Dừng lại một chút, Hạng Tha lại nói:

- Hơn nữa, lượng gạo này là Đại Vương đặc biệt mua, dọc đường cũng chưa kịp nộp thuế, việc này Tần gia cũng thật quá đen tối đi?

- Không sao.

Hạng Trang khoát tay, thản nhiên nói:

- Hiện giờ ngân khố quốc gia chúng ta có tiền, nhưng trong kho không có lương thực. Chỉ cần Tần gia thay chúng ta gom được lương thực, giá cả không thành vấn đề.

Đây thực sự là lời nói thật, hiện tại nước Sở thật sự là không thiếu tiền mà tiền thuế lại là nguồn thu chính.

Hơn mười năm trước, thuế ruộng của nước Sở rất thấp, hoạt động của triều đình trên cơ bản đều dựa vào lợi nhuận của nghề ủ rượu, tạo giấy và buôn bán sách mà chống đỡ. Đây kỳ thật chính là quốc sách tiềm tàng của người dân, trải qua nhiều năm tích lũy tích tụ, dân chúng nước Sở đã tích trữ được của cải, đây chính là hình thức tích lũy ban đầu.

Có tích lũy ban đầu, công thương nghiệp mới có tiền vốn phát triển.

Trải qua mười mấy năm phát triển, hiện giờ công thương nghiệp Giang Đông đã cực kỳ phồn vinh, hàng kim tiền thuế cống hiến trên triệu lượng vàng. Mấy tháng trước có một nhà cấp phát gần ngàn vạn lượng vàng. Đây đúng là một sự kích thích thật lớn đối với công thương nghiệp của toàn bộ nước Sở, có thể đoán được, năm nay công thương nghiệp nước Sở lại nghênh đón một sự phát triển bùng nổ.

Dưới tình hình này, tiền không còn là vấn đề lo lắng nữa, lui một bước mà nói, cho dù là ngân khố quốc gia nhập không bằng xuất, nhưng vẫn còn có thể thông qua buôn bán viễn dương từ Trung đông đoạt lấy tiền vàng hay sao? Bảo vật tại lưu vực Lưỡng Hà rất nhiều, như tơ lụa, đồ sư, giấy, rượu trắng và các thứ xa xỉ phẩm khác rất được phía Tây Dương chào đón, tiền vàng cứ thế mà ào ào tiến vào.

Hạng Trang đã tỏ thái độ như vậy, Hạng Tha cũng không còn gì để nói nữa. Hơn nữa ông ta cũng mơ hồ nghe được phong thanh, là gia chủ Tần gia Ba Thục Tần phu nhân chính là một quả phụ vô cùng xinh đẹp phong tình, hình như có chút liên quan gì đó với Đại vương, trước khi rời khỏi Tỷ Lăng còn ở lại trong cung một đêm, cũng không biết là thật hay giả.

Lập tức Hạng tha lại lấy tấu chương thứ hai, nói với Hạng Trang:

- Đại vương, bên đất Lương cũng có tin tức. Bắt đầu từ ba ngày trước, liên tục có dân chúng đất Lương trốn vào hai quận Cửu Giang và Hành Sơn. Quận Thủ Cửu Giang và Quận Thủ Hành Sơn đã ở biên giới tiếp tế cho dân chạy nạ. Tuy nhiên, hiện tại dân chạy nạn vào hai quận đó không nhiều lắm.

Hạng Trang gật gật đầu, nói:

- Nói cho Quận Thủ Cửu Giang và Quận Thủ Hành Sơn biết, nhất định phải bố trí thỏa đáng cho dân chạy nạn, tuyệt đối không để một người dân chạy nạn nào chết đói. Nếu không, quả nhân sẽ hỏi tội bọn họ.

***

Trần Quận, huyện Nhữ âm.

Thành Đông hơn năm trăm người đang tụ tập dưới một tán cây dâu cổ thụ trăm tuổi, nhiều người tụ tập ở đó như vậy vô cùng náo nhiệt. Còn có nhiều người nữa không ngừng từ khắp nơi tụ tập ở đó. Ngay ở giữa trung tâm đám người, một người trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi đứng trên một tảng đá lớn cao nói to.

- Mọi người không biết đó thôi, ở Giang Đông, chỉ cần nộp lên một phần thu hoạch, số còn lại đều là của mình. Hơn nữa ngoại trừ thuế ruộng ra thì không còn nộp thuế theo đầu người nữa. Khu vực đồng ruộng ở đó đều là bông kéo vải, có thể thu về không ít tiền. Hiện tại nhà nào cũng có thịt có cá ăn trong kho thóc lúa rất nhiều ăn còn không hết, để mục nát.

- Gạt người.

Có người phản bác:

- Không nộp thuế theo đầu người, ai tin?

- Đây là sự thạt.

Lập tức có người bác lại:

- Ta có một tộc huynh đi Giang Đông mua vải, nghe nói bên đó thật sự không phải nộp thuế theo đầu người, hơn nữa người ở đó rất sung túc, khá giàu có, nhà nào cũng có rượu thịt chiêu đãi khách. Tộc huynh của ta tám năm trước đã đưa cả gia di chuyển về Giang Đông rồi.

Người trẻ tuổi đứng trên tảng đá mỉm cười nói:

- Tại hạ nói đều là sự thật. Nếu mọi người không tin, có thể đi Giang Đông một chuyến để xem. Tuy nhiên tại hạ dám cam đoan, nếu mọi người đã đi Giang Đông rồi, khẳng định sẽ không muốn quay về.

Dừng một chút, người trẻ tuổi lại nói:

- Tại đây, chúng ta cực cực khổ khổ vất vả cả năm kết quả là ăn không đủ no. Nhưng ở Giang Đông không chỉ nhà nhà ăn no bụng mà có thể mua quần áo mới cho vợ con mặc, xây nhà mới, còn có thể uống rượu ăn thịt. Cuộc sống này mới thật là tốt đẹp phải không?

Buổi nói chuyện kích động không ít người, lập tức có người hỏi:

- Nhưng chúng ta nếu đi Giang Nam, không có ruộng đất thì làm sao mà nuôi nổi vợ con cha mẹ? Chẳng lẽ đi xin cơm?

Người trẻ tuổi đáp:

- Việc này không cần lo lắng, chỉ cần mọi người đi Giang Đông, lập tức được phân mười mẫu đất. Mặc dù không phải đất đã khai hoang nhưng chỉ cần bỏ ra chút công sức, việc nuôi sống cả nhà tuyệt đối không phải là vấn đề. Đợi vài năm nữa, đất hoang sẽ trở thành đất khai hoang, vậy là cuộc sống quá tốt đẹp rồi, ha hả.

Câu nói thật sự có người động tâm:

- Con mẹ nó, dù sao cuộc sống này cũng đã không chịu nổi nữa rồi, không bằng tính toán đi Giang Nam.

Lập tức có người lớn tiếng phụ họa:

- Thật tốt, ở đây thật sự là không thể sống. Hắc Tử ca, lúc nào đi thì nói một tiếng, đệ cũng sẽ đi cùng.

Có người đã dẫn đầu, lập tức có người phụ họa, mọi người xôn xao cả lên.

Có thể nói, những dân chúng nước Lương này quả thật là cuộc sống quá nghèo, sưu cao thuế nặng quá nhiều, thuế ruộng cũng nặng, hàng ngày còn bị quan binh cướp sạch, nuôi gia đình sống tạm là cả vấn đề.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài đám đông có người hô to:

- Quan binh, quan binh đến!

Mọi người vội quay đầu lại nhìn, quả đúng là một đội nha dịch dẫn hơn một trăm quan binh hùng hổ xông tới bên này. Mấy trăm người kêu lên chạy đi bốn phía. Người trẻ tuổi đứng trên tảng đá cũng thừa dịp lẩn vào trong đám đông, đợi nha dịch, quan binh tuổi tới thì dưới tàng cây dâu hơn trăm tuổi đã không còn bóng dáng một ai.

Huyện úy Nhữ âm cầm đầu tức tối giậm chân, nhưng cũng không làm gì được.

Ngược lại một người đứng bên cạnh lại khá tỉnh táo, lập tức nhắc nhở huyện úy:

- Huyện úy, tình hình này hình như có chút bất thường, giống như là có người rải lời đồn ở huyện chúng ta, kích động những người dân này chạy về Giang Đông. Xem tình hình này chúng ta cần phải nhanh chóng báo lại cho phủ Quận úy mới được.

- Ừ.

Huyện úy gật đầu nói:

- Việc này cứ theo thế mà làm.

- Vâng.

Người kia lĩnh mệnh vội vàng đi.

***

Định Đào, cung Lương Vương đã trở thành cung Hàn Tín.

Lâu Kính đem một phong mật thư đưa cho Hàn Tín, nói:

- Đại vương, đây là hồi âm của Triệu Vương.

Hàn Tín mở phong thư ra, xem xong, khóe miệng cười nhạt:

- Trương Ngao và Quán Cao xem như thức thời, không cự tuyệt yêu cầu của quả nhân. Tuy nhiên bọn họ chỉ đồng ý cung cấp ba trăm ngàn thạch, so với năm trăm ngàn thạch mà Tử Căng muốn là còn thiếu hai trăm ngàn thạch. Xem ra đành phải vận chuyển lương thực ở Lâm Tri rồi.

Lâu Kính gật đầu nói:

- Sự việc cho tới lúc này, cũng chỉ có thể làm vậy.

Hàn Tín vân vê râu mép, lạnh lùng nói:

- Tuy nhiên, nước Triệu chỉ cấp ba trăm ngàn thạch, cũng là cớ để quả nhân dụng binh. Đợi cục diện nước Lương ổn định rồi, quả nhân sẽ đích thân dẫn đại quân chinh phạt Hà Bắc.

Trong lúc quân thần đang nói chuyện, Túc Vệ Lang Tướng Tào Thọ đi vào bẩm báo:

- Đại vương, Triệu quân sư cầu kiến.

- Mau mau mời vào.

Hàn Tín dừng lại một chút, lại nói:

- Còn nữa, sau này quân sự cầu kiến không cần phải thông báo.

- Vâng!

Tào Thọ lĩnh mệnh đi. Sau một lúc lâu, Triệu Viêm vội vàng đi vào thư phòng, hành lễ với Hàn Tín, Lâu Kính, rồi mới nghiêm trang nói:

- Đại vương, thần nhận được nhiều huyện cấp báo, mười mấy ngày gần đây có người ở các quận các huyện đất Lương rải lời đồn, kích động dân chúng địa phương chạy về Giang Đông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi