SỞ HÁN TRANH BÁ

Lập tức Lã Trạch thở dài, nói:

- Phong vương, đối với họ Lã chúng ta là họa chưa hẳn là phúc.

Lã Thích Chi khó hiểu nói:

- Huynh trưởng, phong vương chính là tôn quý vô thượng, sao nói là họa?

Lã Trạch thở dài: Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Phong vương làm rạn nứt quốc gia, tôn vinh là tôn vinh, nhưng ngươi có nghĩ tới hậu quả không?

Dừng lại một chút, Lã Trạch lại nói:

- Nếu như Đại vương hiện đang còn, họ Lã ta và Đại Hán có thể bình yên sống chung. Nhưng Đại vương tuổi tác đã cao, một khi Đại vương không còn, tân Vương có thể duy trì sự thân thiện với họ Lã ta sao? Vả lại quận Tam Xuyên là nơi tứ chiến, phía Nam có Sở, phía Bắc có Hàn Triệu, nếu trở mặt với Đại Hán, sẽ có ngày gặp họa!

Đám tướng già tâm phúc đều yên lặng. Bọ họ thừa nhận, sự lo lắng của Lã Trạch không phải là vô cớ.

Dừng một chút, Lã Trạch lại trầm giọng nói:

- Cho nên, phong vương sẽ ảnh hưởng đến quốc gia, chỉ làm họ Lã ta gặp vận rủi diệt tộc. Chỉ có thể là thần tử Đại Hán, mới có thể tôn vinh gia tộc họ Lã ta.

Lã Thích Chi ngẫm nghĩ một chút, lại nói:

- Nhưng huynh trưởng có nghĩ tới không, bởi vì cô mẫu oán hận sâu đậm Thích phu nhân và Lưu Như ý. Một khi Lưu Như ý kế vị, họ Lã ta cũng gặp họa diệt tộc như vậy.

Lã Trạch nói:

- Việc này vi huynh cũng đã suy tính, các ngươi không cần phải lo lắng.

Đích xác Lã Trạch cũng đã suy xét vấn đề này. Oán thù giữa Lã Trĩ và Thích phu nhân vô cùng sâu đậm, liên quan đến toàn bộ gia tộc họ Lã cùng với Thích phu nhân, Lưu Như ý không thể hòa hợp. Nếu Đại vương băng hà, Lưu Như ý thực sự lên kế vị, Thích phu nhân lên làm Thái Hậu nước Đại Hán, vậy thì gia tộc họ Lã tuyệt đối gay go.

Cho nên, bất kể thế nào cũng không thể để Lưu Như ý lên kế vị, đây là điểm mấu chốt của gia tộc họ Lã.

Tuy nhiên, không cho Lưu Như ý lên kế bị, vậy thì gia tộc họ Lã nên đỡ ai lên kế vị đây? Lưu Doanh tuy là con vợ cả Lã Trĩ nhưng rõ ràng là không còn sống được vài ngày nữa. Cho nên, gia tộc họ Lã nhất định phải nhanh chóng tìm kiếm ứng cử viên thay thế Lưu Doanh. Hán vương có tám con trai, ngoại trừ Lưu Doanh, Lưu Như ý, thì ai mới là người lựa chọn thích hợp?

Từ lúc rời khỏi Lạc Dương, Lã Trạch luôn đau đáu vấn đề này.

Tuy nhiên, Lã Trạch làm việc luôn điềm đạm, chắc chắn, trước sau chưa tìm được người thích hợp, ông ta tuyệt đối sẽ không lộ ra trước bất kỳ ai, cho dù đó là nhị đệ Lã Thích Chi hay là con trai cả Lã Đài, Lã Trạch cũng không bộc lộ ra. Bởi vì việc này quan hệ trọng đại, nếu chẳng may tiết lộ tin tức ra ngoài, không biết chừng sẽ mang tới họa sát thân cho các con trai của Đại vương?

***

Bắc giao Hàm Dương, Lục Liễu sơn trang.

Gần như không ai biết, một sơn trang bình thường như vậy nhưng lại là chi nhanh cơ sở ô Mộc Nhai thiết lập tại Hàm Dương, mà Liễu trang chủ Y Trung Thánh Thủ này bình thường gặp ai cùng đều cười không ngờ chính là một trong mười thủ lĩnh của ô Mộc Nhai!

Liễu trang chủ đang ở trong hậu viện luyện kiếm, một gã tử sĩ ô Mộc vội vàng tiến đến bẩm báo:

- Thống lĩnh, có tin tức từ Tỷ Lăng.

Liễu trang chủ lập tức thu kiếm đứng nghiêm, tính thời gian cũng nên có hồi âm rồi. Từ Hàm Dương đến Tỷ Lăng tuy rằng đường xá có xa xôi nhưng chim bồ câu bay cực nhanh, thời gian ba ngày cũng đủ để bay qua bay lại.

Tiếp nhận tin tức bí mật từ trong tay tử sĩ, sau khi xem xong Liễu trang chủ chau mày lại.

Đại thống lĩnh gan thật lớn, không ngờ muốn mượn cớ ám sát Hán Vương Lưu Bang? Việc này thật không dễ dàng. Phải biết rằng lão tướng Hạ Hầu Anh không hề rời Lưu Bang nửa bước, còn có Ly Ký, Hạ Hầu Táo và Túc Vệ Lang Tướng cũng thường xuyên canh giữ bên cạnh Lưu Bang, mà khó chơi nhất chính là thị vệ Lưu Tị lúc nào cũng như bóng hình với Lưu Bang!

Mà Lưu Tị chính là mãnh tướng thân cận của Chu Quan Phu, nếu muốn ám sát Lưu Bang, nhất định phải nghĩ cách dẫn dắt Lưu Tị rời đi!

Dùng lửa đốt cháy bức tin thành tro, Liễu trang chủ lại căn dặn tử sĩ:

- Đi, lập tức mới Cốc tiên sinh cùng với Dương tiên sinh, bản thống lĩnh có việc gấp cần thảo luận với hai người bọn họ.

- Vâng!

Tử sĩ vài chào, lĩnh mệnh đi.

***

Cung Trường Nhạc, tẩm cung Lưu Doanh.

Ra cửa, Lã Trạch thở dài nói với Lã Trĩ:

- Có câu nói sinh tử do mệnh, phú quý do trời. Đây là mệnh của Doanh nhi, A Trĩ muội cũng không nên quá thương tâm.

- Huynh trưởng.

Lã Trĩ buồn bã nói:

- ông trời thật bất công!

Lã Trạch không nói gì, ông trời bất công? ông trời có lúc nào mà công bằng chứ?

Ngẫm nghĩ một chút, Lã Trạch lại lo lắng nói:

- A Trĩ, vi huynh biết muội hận Thích phu nhân cùng Lưu Như ý tận xương tủy. Nhưng muội không nên dây vào nữa, làm như vậy ngoại trừ Đại vương không vui, còn là vô bổ.

- Huynh trưởng yên tâm, tiểu muội biết phải làm gì mà.

Lã Trĩ buông một câu, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Lã Trạch lại thở dài, nói:

- Sự việc phong vương lần này đã khiến họ Lã chúng ta bị động, may mà Đại Vương nhân nghĩa mới không hạ sát thủ với Lã gia chúng ta. Đại vương nhân nghĩa, chúng ta không thể vô tình. A Trĩ muội đừng quên, Lưu Bang là phu quân của muội, là quốc quân của Đại Hán. Quốc quân là trời, muội biết không?

Lã Trĩ vẫn cúi đầu, im lặng không nói.

Lã Trạch lại nói:

- Thôi được rồi, vi huynh đi trước. Mấy ngày nữa lại đến thăm Doanh nhi.

- Cung tiễn huynh trưởng.

Lã Trạch hơi khom người quỳ gối, đợi Lã Trạch đi xa rồi, trên khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên toát lên vẻ dữ tợn, lập tức chỉ bảo nữ quan phía sau:

- Lập tức chuẩn bị xe, bản cung muốn đi Lục Liễu sơn trang.

***

Lục Liễu sơn trang, căn phòng bí mật hậu viện.

Liễu trang chủ đang ngồi đối diện với hai lão già, mà hai lão gì này chính là người mưu trí cho Liễu trang chủ. ô Mộc Nhai hiện giờ đã trở thành một tổ chức tình báo khổng lồ, ngoại trừ có Liễu trang chủ là người chủ quan, còn có Dương tiên sinh, Cốc tiên sinh là người đa mưu túc trí, có nhiều lãnh huyết tử sĩ bất cứ lúc nào cũng có thể sẵn lòng hy sinh.

Liễu trang chủ giơ mật tin trong tay lên, trầm giọng nói:

- Đại thống lĩnh đã phát ô Mộc Lệnh!

Dương tiên sinh, Cốc tiên sinh hơi biến sắc, ô Mộc Lệnh đã phát, vậy thì không thể điều đình nữa rồi.

Lập tức Dương tiên sinh nói:

- Lưu Bang đã trên đường về Hàm Dương, tuy nhiên đi bên cạnh có rất nhiều cấm quân hộ vệ, còn có mãnh tướng Lưu Tị, Hạ Hầu Anh bảo vệ. Chúng ta không hề có cơ hội.

Cố tiên sinh cũng nói:

- Ở trong cung, Lưu Bang cũng có nhiều Túc vệ Lang Tướng bảo vệ, cơ hội cũng không lớn.

Liễu trang chủ chỉ nhíu mày không nói gì, nếu muốn ám sát Lưu Bang quả thật không hề dễ dàng, thậm chí điều động đại quân cũng chưa chắc đã đắc thủ. Việc này thật đúng là vô cùng khó khăn. Tuy nhiên Đại thống lĩnh đã nói, chỉ sợ đây là cơ hội duy nhất ám sát Lưu Bang. Bình thường, tử sĩ ô Mộc ngay cả tường uyển Vị Ương cung còn không thể tới gần, nhưng mà lần này có người dẫn bọn họ tiến cung.

Dương tiên sinh vuốt râu, đột nhiên nói:

- Thống lĩnh, lão hủ có một ý tưởng.

Liễu trang chủ nghe vậy lập tức thái độ kích động, cười nói:

- Tiên sinh trí kế hơn người, cho tới bây giờ chưa hề làm ta thất vọng, ha hả...

Dương tiên sinh duỗi ba ngón tay ra, âm trầm nói:

- Nếu muốn giết Lưu Bang, nhất định đầu tiên phải thỏa mãn ba điều kiện. Thứ nhất, ở trong cung; thứ hai, không có Lưu Tị bên cạnh Lưu Bang; thứ ba, người của chúng ta có cơ hội tiếp cận Lưu Bang. Nếu như không thỏa mãn ba điều kiện này, thì việc ám sát nhất định sẽ thất bại!

Ba người đang thương lượng chợt có tử sĩ tiến vào bẩm báo:

- Thống lĩnh, Lã Trĩ tới.

- Xem ra bên nàng đã chuẩn bị tốt rồi.

Liễu trang chủ khẽ gật đầu lập tức rời khỏi mật thất đi đến tiền sảnh. Tuy nhiên chưa đến nửa khắc ông ta đã quay lại mật thất hậu viện.

Dương tiên sinh hỏi trước:

- Thống lĩnh, Lã Trĩ nói thế nào?

Liễu trang chủ trầm giọng nói:

- Lã Trĩ nói, bốn ngày sau là ngày sinh nhật của Lưu Như ý, mà mẹ con Thích phu nhân và Lưu Như ý lại được Lưu Bang vô cùng sủng hạnh, chắc chắn sẽ tổ chức yến tiệc cho Lưu Như ý, đến lúc đó nàng sẽ an bài cho người của chúng ta âm thầm vào Vị Ương cung.

***

Chớp mắt đã qua ba ngày, Lưu Bang đã về tới Hàm Dương.

Ngày hôm sau vừa đúng là ngày sinh nhật của Lưu Như ý, Lưu Bang liền nhân cơ hội này tổ chức yến tiệc, triệu tập tất cả các cơ thiếp con cái, tất cả các vương thân quốc thích cộng thêm các văn võ trọng thần cùng tụ hội tại Vị Ương cung.

Lưu Bang dưới sự bảo vệ của Lưu Tị, Hạ Hầu Anh khi xuất hiện thì trên đại điện đã ngồi đông đủ người. Thích phu nhân cố nhiên cũng ở đây, mười mấy cơ thiếp khác cũng có mặt đông đủ, thậm chí ngay cả Lã Trĩ cũng có mặt, ngồi ở bên phải Lưu Bang, còn Thích phu nhân vẻ mặt thỏa mãn ngồi ở vị trí chủ tọa dưới Lã Trĩ.

Thấy hình ảnh như vậy, Lưu Bang không khỏi khẽ chau mày lại, tuy nhiên cũng không còn cách nào khác.

Trong tám con trai, ngoại trừ Thái tử Lưu Doanh triền miên bệnh trên giường không ra ngoài, còn bảy người con trai đều đến đông đủ, nhất là Lưu Như ý, mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, quần áo màu xanh nhạt dài càng tôn lên dáng người phóng khoáng, tinh tế. Lưu Bang cảm thấy trong lòng rất vui, đây mới là Thái Tử giống Lưu Bang lão.

Bên trái là vị trí dành cho vương thân quốc thích, dưới Lưu Bang là Lã Trạch, sau đó là con cháu họ Lã, còn lại là đám cơ thiếp như Tào phu nhân, Tức phu nhân cũng có mấy người anh nhưng lại không một ai thành tài. Nhất là tộc huynh của Thích phu nhân, mập mạp như heo, ngồi ở trên ghế vò đầu bứt tai nhìn xung quanh, không thì cứ nhìn chằm chằm trên mặt bàn.

Ngoài ra, ở phía sau họ Lã là quả phụ Phàn Khoái và con trai độc nhất Phàn Kháng.

Dưới Vương thân quốc thích là vị trí của các đại thần đứng đầu, thừa tướng Tiêu Hà, á Tướng Bạch Mặc cùng với thượng tướng quân Chu Bột. Lưu Bang vốn cũng mời Trương Lương và Trần Bình, tuy nhiên Trương Lương cáo ốm không tới, còn Trần Bình nghe nói Trương Lương không tới, kết quả lúc đi không cẩn thận bị vấp mắt cá chân bị thương, cũng cáo bệnh không tới.;

- Vương thượng giá lâm…

Cùng với tiếng vang dội của Hạ Hầu Anh, các phi tần, vương tử, công chúa, vương thân quốc thích và các đại thần đều đứng lên, nhất loạt hướng về Lưu Bang hành lễ. Lưu Bang đáp lễ, ngồi lên vương chiếu, mọi người cũng ngồi vào vị trí của mình. Các nữ quan, hầu nam đem rượu thịt ngon như nước chảy bày lên.

Lưu Bang hướng về mọi người kính chung rượu đầu tiên, xem như là tiệc rượu chính thức bắt đầu.

Lập tức nhạc công ở hai bên sườn đều tấu vang tiếng trống tiếng tiêu, âm thanh du dương dễ nghe vang lên, một đội ca vũ tiến lên đại điện. Lưu Bang không kìm nổi quay sang nhìn Thích cơ. Thích Cơ tâm đầu ý hợp cũng đột nhiên ngoái lại nhìn, ánh mắt quyến rũ hướng về phía Lưu Bang, tay áo khẽ phất lên vái lạy.

Lã Trĩ thờ ơ lạnh nhạt, thầm nghiến răng chịu đựng.

Trên đại điện, ngoại trừ Lưu Bang và Thích phu nhân, còn có mấy mấy đại nam nhân liếc mắt nhìn nhau. Đầu tiên là ánh mắt của Lã Trạch nhìn về phía Thừa tướng Tiêu Hà, Tiêu Hà khẽ gật đầu. ánh mắt Lã Trạch lại chuyển hướng sang Chu Bột, Chu Bột cũng khẽ gật đầu, lại chuyển sang Bạch Mặc ngồi dưới Chu Bột, nhưng Bạch Mặc chỉ mỉm cười, giơ chén rượu lên với Lã Trạch.

Lúc này Lã Trạch mới thở phào nhẹ nhõm. Từ sau khi trở về Hàm Dương, ông ta trước sau bái kiến Tiêu Hà, Chu Bột, Trương Lương, Trần Bình cùng với Bach Mặc và cùng nhau bàn bạc rất lâu. Hiện tại thoạt nhìn, Tiêu Hà, Chu Bột và Bạch Mặc rõ ràng là đã bị ông ta thuyết phục, đáng tiếc duy nhất là Trương Lương và Trần Bình không tham dự.

Tuy nhiên, có ba người Tiêu, Chu, Bạch ủng hộ, Lã Trạch cũng có bảy phần thắng.

ánh mắt Lã Trạch hơi nghiêng sang bên quét về phía vị trí của mấy phi tần, ở giữa mười mấy phi tần của Lưu Bang có một vị phu nhân mặc áo xanh có vẻ chướng mắt, vị phu nhân này chính là Bạc Cơ vốn là vương hậu của Ngụy vương Báo. Sau khi Hán diệt Ngụy Lưu Bang thấy Bạc Cơ khổ sở đáng thương liền đem nàng về nhập vào hậu cung.

Tuy Lưu Bang háo sắc có mới nới cũ, nhưng Bạc cơ lại không đa tài đa nghệ giống Thích phu nhân, hiểu được niềm vui của Lưu Bang, kết quả là sau khi sinh hạ Lưu Hằng không lâu thì liền bị thất sủng.

Tận đến bây giờ, Bạc Cơ vẫn chưa có danh hiệu phi tần, mà chỉ là một tỳ thiếp. Ngay cả Lưu Hằng con trai nàng cũng không có địa vị gì, người trước người sau đặc biệt khiêm tốn, cùng với tam ca Lưu Như ý của gã quả thực là hai thế giới. Tuy nhiên từ khi Lã Trạch thông qua thầy dạy cho Thái Tử là Thúc Tôn Thông mà biết được, trí tuệ của Lưu Hằng không hề thua kém Lưu Như ý.

Lã Trạch đang suy nghĩ lựa chọn thời điểm nào thích hợp để mở miệng thì Lã Trĩ bỗng nhiên quỳ xuống nói với Lưu Bang:

- Đại vương, Lưu ý nhi là đường đường nam nhi Hán thất, hôm nay là sinh nhật con mà chỉ xem những vũ cơ ẻo lả này múa khó tránh khỏi mất đi sự chính trực, thị vệ trong cung nổi danh đại gia kiếm thuật, không bằng để họ lên điện múa kiếm giúp vui được không?

Lưu Bang nhíu mày đang định cự tuyệt thì Lưu Như ý lại vỗ tay nói:

- Phụ vương, con muốn xem múa kiếm!

Lưu Bang vỗ trán, bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, hôm nay là sinh nhật con, phụ vương chiều theo ý con, múa kiếm!

Lã Trĩ cười âm hiểm, hướng ra ngoài điện khẽ vô tay, liền có một gã thị vệ hiên ngang đi vào, rào rào rút một thanh kiếm sắc bén ra, bắt đầu múa kiếm trong điện. Không biết là có phải vô tình mà tên thị vệ kia múa kiếm cứ nhích đến gần Thích phu nhân và Lưu Như ý, kiếm thế càng lúc càng linh hoạt, sắc bén.

***

Thời gian quay ngược trở lại bốn ngày trước. Lục Liễu sơn trang, căn phòng bí mật sau viện.

Dương tiên sinh âm trầm nói:

- Bước đầu tiên, Liễu thống lĩnh lên điện múa kiếm, ngầm hướng về Thích phu nhân cùng Lưu Như ý. Lưu Bang vì bảo vệ cho Thích phu nhân và Lưu Như ý, khẳng định là sẽ để Lưu Tị hoặc là Hạ Hầu Anh qua đó. Tuy nhiên Hạ Hầu Anh tuổi tác đã cao, có khả năng nhất đối lại với màn múa kiếm của Liễu thống lĩnh chính là Lưu Tị.

Cốc tiên sinh gật gật đầu, nói:

- Bước thứ hai, Liễu thống lĩnh chỉ cần cố ý yếu thế, đem dẫn Lưu Tị ra góc điện, cố sức cách xa Lưu Bang để tạo cơ hội ám sát cho Thập Tám và Tứ Lục.

Dương tiên sinh lại nói:

- Bước thứ ba, chính là cần sự phối hợp của Lã Trĩ, nàng sẽ sai khiến Lã Tu hiến thọ lễ, ô Thập bát và ô Tứ lục mới có cơ hội tiếp cận Thích phu nhân, Lưu Như ý, lúc này phải đánh cược.

***

Lưu Bang kêu lên một tiếng trầm đục, đưa mắt ra hiệu về phía Lưu Tị.

Lưu Tị hiểu ý, lập tức rút kiếm nhay vào đại sảnh, lắc mình một cái đã chắn trước mặt Thích phu nhân và Lưu Như ý. Thị vệ của Lã Trĩ đang múa kiếm trong chốc lát chỉ thấy trong đai điện kiếm quang lóe lên, tiếng leng keng không dứt bên tai làm đám phi tần, vương tử, công chúa cùng đám vương thân quốc thích nhìn si ngốc.

Lưu Bang thở phào đứng nhìn hai người đang múa kiếm náo nhiệt. Nhưng trên thực tế Lưu Tị rõ ràng là chiếm ưu thế. Thị vệ của Lã Trĩ kia rất nhanh bị Lưu Tị bức đến góc đại điện. Hai người nếu là đánh ở chiến trường, vậy thì thị vệ của Lã Trĩ kia sớm đã bị Lưu Tị giết không biết bao nhiêu lần rồi, muốn giở trò trước mặt quả nhân, nằm mơ. Hừ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi