Phủ Hoàng Long chỉ là một đoạn của sông Tri Hà nhưng đã định trước sẽ trở thành di tích được coi trọng trong lịch sử.
Hàn Tín sở dĩ lựa chọn Phủ Hoàng Long gặp mặt Hạng Trang hoàn toàn là bởi vì vùng lân cận phủ Hoàng Long đều là cánh đồng bát ngát, phạm vi nhìn rộng rãi, bất kể là quân Sở hay là quân Tề đều không thể bố trí mai phục tại hai bên bờ sông Tri Hà. Chỉ cần hai bên không bố trí phục binh tại bờ bên kia, sự an toàn của quân chủ hai bên cũng đủ để đảm bảo, chủ yếu là có thể đảm bảo sự an toàn của Hàn Tín.
Giờ Thân vừa qua, Hàn Tín, Hạng Trang đều đích thân mang theo mấy trăm thân kỵ xuất hiện ở hai bên bờ Phủ Hoàng Long.
Lúc này là đầu tháng chín, khí hậu đã chuyển lạnh, ánh mặt trời cùng không quá gay gắt, chiếu trên mọi người cảm giác ấm áp.
Cách bờ sông khoảng hơn trăm bước, Hạng Trang bỗng nhiên vung tay phải lên.
Tấn Tương, Hô Diên cùng với mấy trăm thân kỵ đi theo sau liền ghìm ngựa dừng lại, Do Uyên trà trộn trong binh lính bình thường theo bản năng nheo mắt lại, nhìn về phía Hàn Tín đang ở bên kia bờ sông Tri Hà, dù khoảng cách có chút xa nhưng nếu tại khoảng cách này mà bất ngờ bắn tên lén, thì khả năng bắn trúng Hàn Tín vẫn còn thiếu phân nửa, nếu muốn bắn chết Hàn Tín thì còn khó như lên trời.
Thân binh thân tướng đi theo sau dừng lại, Hạng Trang lại nhẹ nhàng giục ngựa, ô Truy mã lần thứ hai khẽ tung vó lên, chậm rãi đi về hướng đông sông Tri Hà, hầu như là cùng lúc, Hàn Tín bờ bên kia cũng quát thân kỵ dừng lại còn mình thì đi về hướng tây của sông Tri Hà. Trong tiếng vó ngựa uyển chuyển, hai người hai ngựa rất nhanh đã đi tới bờ sông Tri Hà.
Độ rộng của phủ Hoàng Long thuộc sông Tri Hà chưa tới ba mươi trượng, đứng ở bờ đông sông Tri Hà, Hạng Trang có thể thấy rất rõ, trên người Hàn Tín không hề có bất cứ binh khí gì, càng không mang theo cung tiễn, đương nhiên, Hạng Trang căn bản không lo lắng Hàn Tín mang theo binh khí, chỉ dựa vào chút võ nghệ cỏn con của Hàn Tín, nếu muốn bắn chết Hạng Trang căn bản là si tâm vọng tưởng.
Hàn Tín cũng thấy rất rõ, Hạng Trang bên kia bờ sông cũng không hề mang theo bất cứ binh khí gì.
Lập tức Hàn Tín vái chào, nói:
- Sở vương quả nhiên là người tín nghĩa, quả nhân vô cùng vui mừng.
Hạng Trang mỉm cười, chắp tay nói:
- Tề vương quả nhiên là phong thái hơn người, không hổ với danh tiếng thiên tài binh gia.
- Thiên tài binh gia? Sở vương quá khen.
Hàn Tín lãnh đạm cười cười, lại nói:
- Nếu có thể, quả nhân thật muốn cùng Sở vương trở thành chi giao tâm đầu ý hợp, đáng tiếc tạo hóa trêu người, cho nên việc ngươi ta cùng gặp nhau trên chiến trường, lại càng tiếc nuối.
Trong lúc nói chuyện với nhau, Hàn Tín đã phát hiện, Hạng Trang không phải là kẻ lỗ mãng hữu dũng vô mưu.
Xem ra nếu muốn tại sông Tri Hà tái hiện trò hay nhấn chìm quân Sở, quả thật là cực khó.
- Tề vương, kỳ thực chúng ta hoàn toàn có cơ hội trở thành chi giao tâm đầu ý hợp.
ánh mắt Hạng Trang sắc bén như dao, nhìn chăm chú vào mắt Hàn Tín, từng câu từng chữ mà nói:
- Chỉ cần Tề vương bỏ mọi ân oán năm xưa xuống, đem mười quận đất Tề nhập vào đại Sở, thì quả nhân có thể đảm bảo cùng ngươi cùng chung thiên hạ, từ nay về sau hai họ Hạng Hàn thay nhau làm vương, vĩnh viễn là huynh đệ.
Trên mặt Hàn Tín thoáng chốc hiện lên tia giận giữ, tuy nhiên rất nhanh ông ta đã kìm nén xuống.
Đến đây, Hàn Tín đã cơ bản có thể khẳng định, Hạng Trang là một đối thủ trí dũng vẹn toàn.
- Người ta nói Sở vương không những có võ công trác tuyệt, miệng lưỡi càng giỏi hơn, hôm nay rốt cuộc quả nhân đã được lĩnh giáo.
Hàn Tín cười lạnh, gay gắt phản kích lại:
- Những lời này, cũng là những lời mà quả nhân muốn nói với ngươi, nếu Sở vương ngươi đem Ba Thục, Kinh Tương cùng với Giang Đông nhập vào đại Tề, thì quả nhân có thể cùng ngươi cùng nhau xưng Cô.
(Cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến).
- Ha ha.
Hạng Trang ngửa mặt lên trời cười ha hả, lại nói:
- Tề vương, ở đây phong cảnh không tệ.
- Phong cảnh không tệ?
Con ngươi Hàn Tín chợt lóe sáng, ngữ khí trở nên lạnh lẽo:
- Nhưng cái quả nhân nhìn thấy chỉ là thành trì bị thiêu hủy, ruộng đồng bị giẫm đạp, bách tính vô tội trôi giạt khắp nơi, tại sao lại nói phong cảnh không tệ?
- Quả nhân dường như cũng thấy đất Triệu khói nổi khắp nơi, bách tính lang thang?
Hạng Trang phản lại:
- Tề vương, những gì hai ta cùng gây ra không hề kém nhau, thì không được công kích nhau, cái này gọi là đại ca đừng nói nhị ca.
Hàn Tín nghe vậy cứng họng, rồi lập tức lại cười lạnh, nói:
- Được rồi, những cái này không nhắc lại nữa, hiện tại quả nhân đã rút binh về nước, có phải quý quân cũng nên rời khỏi nước Tề? Chỉ cần Sở vương ngươi lui binh, quả nhân tuyệt đối không gây khó dễ, ngoại trừ cho phép qua các trạm kiểm soát, còn dâng tặng lương thảo cho đại quân Sở!
Hàn Tín cũng không cho rằng Hạng Trang sẽ tiếp nhận ý tốt của mình, chỉ là, nếu Hạng Trang có thể tiếp nhận, như vậy là hay nhất.
Hàn Tín biết rất rõ, bắt đầu từ giờ khắc này, trận đấu quyết tử của mình và Hạng Trang đã bắt đầu rồi, ông ta tuyệt đối không để quân Sở trốn thoát khỏi đất Tề, lại càng không để Hạng Trang sống sót quay trở về Giang Đông!
- Ha hả, ý tốt của Tề vương quả nhân xin nhận.
Hạng Trang mỉm cười nói:
- Đến đất Tề, quả nhân đã quấy rối nhiều lương thực, thật sự là đã làm phiền đến ngươi, nhưng, nếu quý quân có thể lui về sau mười dặm, cho phép quân ta tại phủ Hoàng Long bắc cầu, để đại quân ta qua sông về phía Nam, thì vô cùng cảm kích.
Lúc này, quân Sở đang đứng song song cùng với quân Tề cách sông Tri Hà, đường đi phía đông bến Duy Thủy, Giao Thủy, lại từ Giao Thủy, Lang Tà hành quân lui về Hoài Nam đã sớm được xác định trước, sở dĩ Hạng Trang nói bắc cầu với Hàn Tín tại phủ Hoàng Long đơn giản là muốn làm xáo trộn tai mắt của Hàn Tín, dùng kế dương đông kích tây, tạo cơ hội cho quân Sở từ phía đông bến Duy Thủy, giành về mặt thời gian.
- Dễ bàn thôi.
Hàn Tín mỉm cười, trong lòng cũng cười nhạt, bắc cầu qua sông tại phủ Hoàng Long? Chính là chút tài mọn dương đông kích tây mà dám khoe khoang trước mặt quả nhân ư?
***
Trong lúc Hạng Trang với Hàn Tín nói qua lại, mấy trăm thân kỵ của hắn đang lặng lẽ chờ đợi cách hơn trăm bước.
Trong đám người, Do Uyên tay nắm chặt cung cứng, tay phải rất nhanh lấy trọng tiễn Lang Nha, lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi lạnh.
Do Uyên từ lúc năm tuổi đã được mẹ đốc thúc bắt học bắn cung, mười ba tuổi một mình tiến vào rừng rậm núi sâu để săn bắn. Mười lăm tuổi săn giết được một con mãnh hổ, mười bảy tuổi hoàn thành bách phát bách trúng, kỳ tài bắn cung tinh tuyệt có thể nói là thiên hạ vô song. Bằng không, tại Cửu Nguyên thì y đã không vượt qua được tài bắn cung của Cao Sơ.
Thế nhưng hiện tại, quả thật Do Uyên có chút căng thẳng.
Bởi vì lần này, y muốn bắn chết không phải là sói, cũng không phải là hổ, mà là Đại binh gia Hàn Tín đương thời! Vừa nghĩ đến việc hôm nay rất có khả năng Hàn Tín sẽ chết trong tiễn của mình, Do Uyên liền cảm thấy hưng phấn không gì sánh được. Thế nhưng, nhỡ mình thất thủ, vậy thì Do Uyên này sẽ trở thành người bị ngàn người lên án, đây là cơ hội tốt nhất để săn giết Hàn Tín, và rất có thể đó chỉ là cơ hội duy nhất.
Hít mấy hơi thở thật sâu, Do Uyên cố gắng khống chế nhịp đập nhanh của con tim, đồng thời tự nói với bản thân, tài bắn cung của Do Uyên là thiên hạ đệ nhất, Hàn Tín, chết chắc rồi!
***
Nửa canh giờ qua rất nhanh, Hàn Tín và Hang Trang đều nghĩ thời gian đã không còn sớm nữa.
Hạng Trang chắp tay trước, nói với Hàn Tín:
- Tề vương, nếu không thì ngày hôm nay kết thúc tại đây?
- Cũng được, vậy thì ngày khác nói sau.
Hàn Tín mỉm cười, nhưng người không hề nhúc nhích, cái gọi là phòng người không thể phòng tâm, chỉ chờ Hạng Trang xoay người đi, thì ông ta mới xoay người đi cũng không muộn. Cần phải biết rằng Hạng Trang là một dũng tướng, nhỡ trên người hắn ta mang theo ám khí gì, với khoảng cách mặt sông là hơn ba mươi trượng dù không thể bắn trúng mình, nhưng cũng trở thành sự uy hiếp với mình.
Hạng Trang nào không biết những gì mà Hàn Tín suy nghĩ trong lòng, lập tức ghìm ngựa quay người đi.
Thấy Hạng Trang ghìm ngựa quay người đi rồi, Hàn Tín mới yên lòng, cũng ghìm ngựa chuẩn bị rời đi, ở ngay phía sau, Hạng Trang bỗng nhiên vung tay phải lên, năm ngón tay mở ra đột nhiên nắm chặt lại thành quyền.
***
Cách hơn trăm bước, thấy động tác tay của Hạng Trang, Tấn Tương, Hô Diên đang che ở trước mặt hung hăng ghìm cương ngựa, thúc ngựa đồng thời tránh ra hai bên, hầu như là cùng lúc hai người cùng ghìm ngựa nghiêng người tránh ra, Do Uyên đã sớm ở trên lưng ngựa đứng thẳng lên, bật một tiếng, đủ để kéo cung cứng bảy thạch bật lên.
Bờ tây Tri Hà, Tào Thọ cách Hàn Tín cũng chừng hơn trăm bước thoáng chốc hai mắt trợn tròn, kinh hoảng kêu lên:
- Cẩn thận, Đại vương cẩn thận...
Tiếng nói vừa dứt, Do Uyên đã buông tay.
Chỉ nghe một âm thanh vang lên, trọng tiễn Lang Nha rời khỏi cung cứng nhanh như tia chớp bắn ra ngoài. Cung cứng bảy thạch bắn ra trọng tiễn Lang Nha, tốc độ cực nhanh không thể tưởng tượng được hầu như ngay lúc đó, trong tiễn Lang Nha đã bay vun vút với khoảng cách hơn một trăm năm mươi bước, bắn trúng vào lưng của Hàn Tín.
Thậm chí Hạng Trang cũng không kịp quay đầu lại nhìn, chỉ qua khóe mắt thấy một luồng sáng lóe lên, Hàn Tín ở bên kia bờ sông đã kêu lên một tiếng đau đớn, từ trên lưng ngựa rơi xuống đất.
- Đại vương!
- Có thích khách!
- Bảo vệ đại vương!
- Liều mạng với Sở mọi rợ chó chết!
Thấy Hàn Tín ngã xuống, cầm vệ quân Tề cách hơn trăm bước bùng lên, toàn bộ cấm vệ quân Tề nhất loạt giương cung cài tên hướng về phía Hạng Trang tại bên bờ đông sông Tri Hà mà bắn, càng nhiều người như điên cuồng muốn xông ngựa tiến đến muốn cứu Hàn Tín. Túc Vệ Lang Tướng Tào Thọ vừa phi ngựa đến, vừa cài cung bắn tên, rào rào bắn tới xung quanh Hạng Trang.
Hạng Trang vung hai khuỷu tay lên, dùng sắt bọc bên khuỷu tay liên tục đón đỡ tên của Tào Thọ bắn tới. vừa hưng phấn quay đầu gào to:
- Do Uyên mau, mau bắn thêm vài mũi tên nữa, bắn chết Hàn Tín, bắn chết Hàn Tín...
Giờ khắc này, Hạng Trang thật sự muốn phóng ngựa qua sông, sau đó tự tay đoạt cái đầu của Hàn Tín.
Tuy nhiên Hạng Trang cũng ngẫm lại, sông Tri Hà rộng hơn ba mươi trượng, nếu hắn thật sự phóng ngựa qua sông, chỉ sợ cuối cùng rơi vào giữa sông, sau đó bị cấm về quân Tề cuồn cuộn bắn tên tới mà trở thành con nhím.
Không cần Hạng Trang nhắc nhở, Do Uyên đã lần thứ hai kéo cung cứng.
Trong khoảnh khắc, Do Uyên lại hướng về phía Hàn Tín đang ngã xuống đất mà bắn tới. Tài bắn cung của Do Uyên thật sự nhanh như gió thổi, với khoảng cách hơn một trăm năm mươi bước, ba mũi tên liên tục đều bắn trúng mục tiêu, tuy nhiên bởi vì Hàn Tín đã ngã xuống đất, hơn nữa chân lại quay về phía bờ đông, bởi vậy hai mũi tên sau chỉ bắn trúng vào bắp đùi của Hàn Tín.
Bắn xong ba mũi tên, tay phải của Do Uyên đã hết lực buông xuống.
Cung cứng bảy thạch không phải dễ đùa giỡn, khắp thiên hạ, có thể kéo được cung cứng bảy thạch tuyệt đối không thể vượt quá hai lần. Ngay cả Do Uyển thể lực hơn người lúc bắn xong ba mũi tên cũng không chịu đựng được nữa, tay của y sợ rằng ngay cả con gà cũng không cầm nổi, hơn nữa chí ít trong vòng nửa tháng, hoàn toàn không thể kéo được tên nữa.