Hạng Trang cưỡi ngựa ô Truy, chậm rãi bước đi trên con đường Khải Hoàn, tâm trạng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, hơn ba tháng trước lúc xuất trận thì nơi này vẫn còn là một con đường lớn bình thường, sao đi một vòng tới nước Tề, Hoài Nam trở về, liền xuất hiện thêm một con đường rộng hơn trăm bước (150 mét), muôn hình vạn trạng, tựa như con đường huy hoàng của đế vương vậy?
Sau lưng Hạng Trang là Tấn Tương và Hô Diên cường tráng như tháp sắt, hai người đi sau Hạng Trang chỉ cách có nửa đầu ngựa, vốn dĩ trong lúc này bọn họ cũng không muốn theo sát Hạng Trang quá, nhưng hai bên đại lộ Khải Hoàn người đông như vậy, trong đó nói không chừng sẽ có thích khách do nước khác phái đến, tuy rằng đại vương võ nghệ cao cường, nhưng minh thương dễ đỡ, ám tiễn khó phòng, cẩn thận vẫn hơn.
Sau lưng Tấn Tương và Hô Diên, mới là chư tướng Bách Lý Hiền, Do Uyên, Bách Lý Mậu. Doanh Trinh hiển nhiên cũng nằm trong số đó. Tuy nhiên tâm trạng của Doanh Trinh lúc này rất không thoải mái, bởi vì nàng ta muốn đi cùng hàng với Hạng Trang, đón nhận sự hoan hô của dân chúng hai bên đường, nhưng Hạng Trang lại từ chối nàng không một chút do dự, rõ ràng là Hạng Trang cho rằng nàng không có tư cách này.
Cơn sóng hô hào ở hai bên Đại lộ Khải Hoàn sóng sau dữ dội hơn sóng trước, cảm xúc của Hạng Trang cũng bị đưa đẩy theo, hắn đột nhiên cảm thấy việc xây dựng con đường lớn này, kỳ thật cũng là một chủ ý hay, thông qua cách du hành như hình thức duyệt binh trên con đường này, không những có thể nâng cao uy vọng của đế vương lên đến mức cao nhất, càng có thể khơi gợi niềm tự hào và lòng trung thành của người dân trong nước.
Nhìn những thần dân kích động đến mức dường như quên hết tất cả, Hạng Trang đột nhiên cảm thấy, có vẻ cần thiết phải xây dựng một phương tiện giải trí ở Tỷ Lăng, cùng với sự phát triển của nền công thương nghiệp nước Sở, thu nhập của bá tánh càng ngày càng cao, cuộc sống càng ngày càng sung túc, phần lớn người dân đã thoát khỏi cảnh nghèo khổ, những gia đình có đàn ông đi lính thậm chí đã có cuộc sống ưu việt, những phương tiện giải trí trong thành Tỷ Lăng như quán rượu, kỳ xá, phường cầm, kỹ viện vân vân…càng lúc càng không có cách nào thỏa mãn nhu cầu của bọn họ nữa.
Giác đấu trường, không sai, chính là giác đấu trường, đến lúc phải xây dựng một giác đấu trường qui mô lớn rồi.
Trước khi vượt thời gian, Hạng Trang đã từng xem qua một bộ phim mỹ tên là "Spartacus Máu và cát", những cảnh quay máu me trong phim ngược lại không kích thích hắn cho lắm, đóng vai trò là một người lính có tuổi, những cảnh tượng càng tàn khốc, càng chân thật, càng máu me hơn nữa hắn đều đã thấy qua, nhưng sự phấn khích mà người La Mã đã bộc lộ ra khi đứng trước máu tươi thì lại khiến hắn có chút kích động.
Không cần nghi ngờ gì, màn trình diễn trên giác đấu trường có thể nâng cao cực lớn lòng trung thành của quốc dân đối với tổ quốc, điều quan trọng hơn nữa là, có thể cực kỳ khơi gợi tính cang trường hiếu nghĩa của người dân, khiến cho bọn họ trở nên hiếu chiến, khát máu. Tại sao những người La Mã ở phương Tây có thể từ một thành bang nho nhỏ mà bành trướng trở thành một đế quốc to lớn hùng bá khắp Địa Trung Hải, hơn nữa còn kéo dài cả ngàn năm trời?
Không có nguyên nhân nào khác, chính là do người La Mã hiếu chiến, khát máu, xâm lược thành quen!
Hạng Trang đã thay đổi lịch sử, vì vậy không mong muốn người Hoa Hạ lặp lại vết xe đổ, trở thành một dân tộc gò bó bởi ôn hòa, khiêm tốn cung kính và nhường nhịn. Hạng Trang hy vọng tộc Hoa Hạ sẽ trở thành một dân tộc hiếu chiến, khát máu, mở rộng thành thói, cho nên, tất yếu phải dẫn vào cách thức giải trí máu me như loại giác đấu trường và đấu thú trường này, khiến cho đạo trung dung của nhà nho, đạo lý nhân nghĩa không còn đất dung thân.
Đi du hành men theo khải hoàn đại đạo một chuyến, đón nhận tiếng hoan hô như núi gầm biển rú của dân chúng thành Tỷ Lăng, sau đó Hạng Trang lại phát biểu một bài diễn thuyết ngẫu hứng ở Võ Uy môn, khiến cho các tướng sĩ đại thần và dân chúng của quân Sở lại một trận gào thét dữ dội. Đương nhiên, phần lớn những người đó chỉ là hùa theo đám đông mà hô hào, người nghe Hạng Trang diễn thuyết thì chỉ có một bộ phận nhỏ mà thôi.
Cuối cùng, kiêu kỵ quân giải tán, những quý tộc có tước vị bất canh (tước vị cấp bốn, hai mươi đẳng) trở lên có được kỳ nghỉ siêu dài hạn, được trở về nhà đoàn tụ cùng gia đình, tướng sĩ có tước vị bất canh trở xuống thì trở về quân doanh, tiếp tục đón nhận những bài huấn luyện tàn khốc! Sau khi Hạng Trang quay trở về cung, đương nhiên không tránh khỏi cùng chung vui gia đình sum vầy với các vị phi tần, hoàng tử, công chúa.
Tuy nhiên mới ngày hôm sau, Hạng Tha vừa lôi vừa kéo Hạng Trang đi đến nhà kho lớn của Tỷ Lăng.
Hạng Trang giật mình phát hiện, những hầm đất, nhà chứa lương thực vốn dĩ trống trơn như không trong nhà kho này, không ngờ bây giờ toàn bộ đều đã được lấp đầy, không chỉ như vậy, ở mảnh đất trống ở góc Tây Bắc còn đặc biệt dựng lên cả một lượng lớn các hầm đất và nhà chứa lương thực, nói cách khác, trong kho tích trữ lương thực của Tỷ Lăng không chỉ ở con số một triệu thạch nữa (10 sào bằng 1 thạch)!
- Tử Dực
Hạng Trang lên tiếng nói
- Ở đây có bao nhiêu lương thực?
Hạng Tha giơ hai ngón tay lên, có chút hơi đắc ý nói:
- Hai triệu thạch!
- Hai triệu thạch?!
Hạng Trang có chút không dám tin nói
- Ở đâu ra nhiều lương thực như vậy?
Hạng Trang không thể không kinh ngạc được, tuy nói rằng có hồng đỉnh thương nhân (quan thương) là Tần phu nhân đây thay mặt triều đình thu mua lương thực với giá cao, nhưng điều đó cũng cần nước Sở có nhiều lương thực như vậy mới được chứ, nên biết rằng mười mấy năm trước, lúc vừa mới bắt đầu cải cách chế độ pháp lệnh, lương thực của nước Sở vẫn còn không đủ để ăn nữa là.
Hạng Tha khẽ cười một cái, nói:
- Đại vương, người theo thần đi xem sẽ biết ngay.
Hạng Tha lập tức dẫn đường, dẫn theo Hạng Trang và chư vị văn võ đại thần đi đến một thôn xóm ở vùng ngoại thành Tỷ Lăng.
Đây chỉ là một thôn trang nhỏ, ở vùng hoang dã nơi chân núi cạnh bờ sông đã mở ra vài trăm mẫu ruộng nước, lúc này hạt thóc trên ruộng nước đã được thu gặt hoàn tất, lại mọc đầy những cây thực vật màu xanh mườn mượt, Hạng Trang nhận ra loại cây này, lúc cây còn non có thể coi như rau cải mà ăn, lúc trưởng thành lại gặt hái làm loại thức ăn có chất lượng tốt cho gia súc.
Điều khiến Hạng Trang lóe mắt hơn nữa là những guồng nước được dựng bên bờ sông.
Hiển nhiên, những guồng nước này được dùng để tát nước từ dưới sông lên cho hơn mấy trăm mẫu ruộng nước này, đóng vai trò là một người vượt thời gian, đương nhiên Hạng Trang nhận biết được cái guồng nước này, nhưng hắn có thể thề, tuyệt đối chưa từng nhắc đến chuyện guồng nước với bất kỳ ai, trước kia, tinh thần và sức lực của hắn đều dồn hết vào việc cải thiện vũ khí quân đội và cả việc ủ rượu, làm giấy, không quan tâm nhiều đến máy móc nông nghiệp cho lắm.
Hạng Trang mơ hồ nhớ ra, hình như guồng nước được gọi là khổng minh xa, mãi đến cuối đời Đông Hán mới xuất hiện, nhưng hiện giờ, nước Sở lại sử dụng guồng nước sớm hơn đến bốn trăm năm, guồng nước này là ai phát minh đây?
Hạng Trang lập tức hỏi Hạng Tha nói:
- Tử Dực, guồng nước này là do ai phát minh vậy?
Nhìn theo hướng Hạng Trang chỉ, Hạng Tha cười nói:
- Đại vương nói cái bánh xe nước này à, đó là do một học trò ở Thái Học (trường Đại Học) tạo ra đấy, học trò này vốn dĩ là con cháu nhà nông, lại thích cơ quan học, theo Công Tôn đại gia học cơ quan học hơn hai năm trời, liền mân mẻ làm ra bánh xe nước này, nghe nói là để lão ông của y đỡ phải gánh mấy đôi nước đi.
Hạng Trang liền có chút cảm thán, xem ra việc cải cách của hắn thật sự đã nảy sinh ảnh hưởng sâu sắc đến các mặt của nước Sở, ảnh hưởng về quân sự, văn hóa thì không nói nhiều, giờ ngay cả nông nghiệp cũng chịu sự ảnh hưởng to lớn, không chỉ công cụ sản xuất được cải thiện đáng kể, kỹ thuật sản xuất cũng xuất hiện bước phát triển nhảy vọt, guồng nước trước mắt chính là một minh chứng.
- Hiện giờ bánh xe nước này đã phổ biến khắp Giang Đông rồi.
Hạng Tha khẽ cười, lại nói tiếp:
- Đại vương, đi bên này.
Hạng Tha lập tức dẫn theo Hạng Trang cùng các văn võ đại thần tiếp tục tiến lên phía trước, trên một mảnh đất trống ở giữa mấy trăm mẫu ruộng nước này, có xây mấy chục căn nhà tranh, có mấy căn còn lượn lờ cả khói bếp ra ngoài, không chờ mọi người đến gần, mấy con chó vàng liền vọt ra từ trong thôn, hướng về phía này mà sủa, mấy chục con gà mái bị giật mình kinh hãi, lập tức bay loạn xạ khắp nơi.
Tiếng chó sủa tức khắc làm kinh động những người dân trong thôn, Lý Chính trong thôn liền vội vàng chạy ra nghênh đón.
Lý Chính này cũng rất hiểu biết, tuy rằng Hạng Trang quân thần như nhau đồng loạt mặc thường phục, nhưng Lý Chính vừa liếc mắt đã nhìn ra, đến thăm là một đám người thân phận cao quý, y lập tức mời Hạng Trang vào trong sân nhà của mình, lại mang rượu trắng và đầu heo vừa mua được trên thị trấn ra tiếp đãi khách, một mặt còn sắp xếp cho lão bà giết mổ gà vịt.
Hạng Trang liền có chút ngẩn người, rượu trắng và đầu heo này không giống như được chuẩn bị từ trước, ngược lại giống như của gã Lý Chính nhỏ con này vốn mua để chuẩn bị hưởng thụ riêng mình, xem ra, cuộc sống của Lý Chính này cũng không tồi đâu.
- Lão ông năm nay thu hoạch thế nào rồi?
Hạng Trang ngồi lên chiếc ghế đá, thuận miệng hỏi.
Lý Chính vội nói:
- Năm nay thu hoạch tạm được, thu được hơn năm mươi thạch kê, gần như có thể nghiền thành ba mươi thạch gạo trắng.
Hạng Trang liền có chút kinh ngạc, ba mươi thạch gạo trắng đó là ba ngàn sáu trăm ký (cân Tần) rồi, nếu đổi sang cân của đời sau cũng có gần hai ngàn kg, vừa rồi nhìn nhìn nhân khẩu trong gia đình Lý Chính, dường như chỉ có hai người già, một nàng dâu, ngoài ra còn có thêm một đứa nhóc choai choai, một năm cùng lắm ăn không tới bảy tám trăm ký, thế thì quá là có lợi nhuận rồi.
Quay đầu nhìn nhìn Hạng Tha, Hạng Trang lại nói:
- Những gia đình khác cũng giống thế à?
Lý Chính gãi gãi đầu, trả lời:
- Nhà Đại Đầu thì nhiều hơn chút, thu hoạch gần trăm thạch kê, những nhà khác cũng gần như vậy.
Hạng Trang ồ lên một tiếng, lại nói:
- Ông cụ, sao không thấy con trai của ông vậy?
- Đi lính rồi.
Nhắc đến con trai, gương mặt Lý Chính lập tức lộ ra vẻ tự hào, lại nói:
- Con trai lão vừa được chọn lên làm phủ binh, giờ đang tập huấn ở đại doanh Đan Dương, nói là sang năm có thể ra trận giết giặc rồi, nói không chừng ngẫu nhiên giành được tước vị trở về, hi hi, đến lúc đó nhà Lão Ngưu ta cũng trở thành quý tộc rồi.
Hạng Trang liền mỉm cười, tòng quân vẫn là lựa chọn hàng đầu của người Sở.
Dùng bữa ở nhà Lý Chính xong, Hạng Trang lại đảo một vòng trong thôn, phát hiện Lý Chính không hề nói khoác, nhà chứa lương thực của các hộ gia đình khác đều đầy ấp, còn nuôi không ít gà chó vịt ngỗng nữa. Bởi đây là mùa nông nhàn, mấy người nông phu còn giăng lưới trên sông, mò được vài con cá, không khí sung túc đó tựa như làn gió cứ đập vào mắt.
Trên đường trở về thành, Hạng Trang không kìm được liền hỏi Hạng Tha nói:
- Tử Dực, chắc không phải ngươi cố tình an bài đấy chứ?
Hạng Trang nghe vậy mỉm cười lắc đầu nói:
- Đại vương nếu không tin, hôm nào đích thân đi dạo quanh chẳng phải sẽ biết ngay sao?
Hạng Trang kỳ thật cũng chỉ nói như vậy thôi, chuyện lớn liên quan đến phương châm và chính sách nước nhà như vậy, Hạng Tha sẽ không cố tình dàn dựng cảnh thái bình để lập công với mình, lập tức lại hỏi tiếp:
- Nhưng không đúng, nếu như các hộ gia đình của đất Sở đều có nhiều lương thực dư thừa như vậy, vậy thì lương thực dư thừa của những năm trước đã đi đâu cả rồi?
- Lương thực của những năm trước trên cơ bản đều bán cho các phường ủ rượu trắng.
Hạng Tha nói xong dừng lại, rồi nói tiếp:
- Tuy nhiên, thu hoạch của những năm trước không thể so sánh với năm nay được, cứ nói về ba năm trước đi, đó là những năm tốt lành có mưa thuận gió hòa, năm nay ít nhiều đã mất lần gặp phải nạn bão, nhưng thu hoạch vẫn tốt hơn so với ba năm trước.
- Tại sao lại như vậy?
Không đợi Hạng Trang đặt câu hỏi, Vũ Thiệp không kìm được lên tiếng hỏi trước.
Hạng Tha nói:
- Chủ yếu là do sản lượng trung bình trên từng mẫu ruộng đã được nâng cao rất nhiều, có được sự tích lũy từ những năm trước đó, hiện giờ nhà nhà hộ hộ trên cơ bản đều có ngựa thồ hoặc trâu cày, còn có máng cày và cào sắt, có thể xới đất sâu hơn, kỹ hơn, bánh xe nước càng là một loại dụng cụ tốt, chỉ cần không gặp phải mùa khô hạn, thu hoạch trên cơ bản sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn nào.
Hạng Trang liền hiểu ra một chút, đây gọi là dày tích mỏng phát, mười năm thay đổi và cải cách, bảy tám năm trước hoàn thành sự tích lũy nổ lực ở các mặt nhân văn, khoa học, nông nghiệp, quân sự vân vân, cuối cùng hai ba năm nay đã bắt đầu thấy được thành quả của việc cải cách. Về mặt nông nghiệp, sản lượng nông nghiệp đã được nâng cao đáng kể. Về mặt khoa học, các phát minh không ngừng xuất hiện. Về mặt nhân văn, giá trị quan của người Sở đã có sự khác biệt rõ rệt, về mặt quân sự càng không cần phải nói.