SỞ HÁN TRANH BÁ

Tây ngạn, Chu Bột, Mai Quyên đang nắm cổ tay thở dài.

- Đáng giận!

Chu Bột nói giọng căm hận:

- Nhanh đuổi, chậm đuổi, vẫn là tới chậm một bước!

- Đúng vậy.

Mai Quyên cũng có chút tiếc hận nói:

- Quân Sở dùng một trăm năm mươi sáu thuyền nhỏ, một chuyến qua lại nhiều nhất cũng chỉ một ngàn người, chúng ta nếu sớm biết quân Sở dám can đảm qua sông, liền chờ hắn qua nữa sông mà đánh, hắc, khi đó, Hạng Trang tiểu nhi chỉ có nước nhảy vào sông mà làm cá, đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc nha.

Lúc này, thanh âm cáo biệt của quân Sở vẫn còn vang vọng.

- Chu Bột, Mai Quyên hai vị tướng quân xin dừng bước, không nhọc đưa tiễn, không nhọc đưa tiễn...

Chu Quan Phu cả giận nói:

- Phụ thân, hay là chúng ta khẩn trương tìm thuyền qua sông truy kích đi.

Chu Bột thở dài nói:

- Phụ cận sợ là tìm không thấy thuyền nữa, vẫn là đến hạ du tìm thôi.

Mai Quyên nói:

- Chu tướng quân, chúng ta phân công nhau hành động đi, ta đi thượng du, ngươi đi hạ du, sau khi tìm được thuyền thì tức khắc tập trung đến nơi đây, đưa đại quân qua sông truy kích!

Chu Bột gật đầu, lúc này cùng Mai Quyên phân công hành động.

##########

Đông ngạn, hơn một trăm năm mươi thuyền lớn nhỏ đã cập bờ.

Hơn nữa trước đây qua sông đã có một nhóm thuyền, hơn ba trăm con thuyền đã che kín toàn bộ bãi sông.

Hạng Trang rời thuyền, liền hạ lệnh cho Kinh Thiên, nói:

- Kinh Thiên, phái năm trăm khinh binh đem hơn ba trăm thuyền lớn nhỏ này vào trong rừng bên kia giấu đi, nhớ kỹ, phải tách ra mà giấu, một nửa giấu ở ven cánh rừng, tùy tiện che dấu một chút là được rồi, một nữa khác thì phải giấu ở chỗ sâu trong cánh rừng, hơn nữa phải xóa tất cả dấu vết!

- Vâng!

Kinh Thiên ầm ầm đồng ý, lúc này lĩnh mệnh đi.

Hoàn Sở khó hiểu nói:

- Thượng Tướng Quân, vì sao đem thuyền tách ra mà giấu?

Quý Bố cũng phụ họa nói:

- Đúng rồi, vì sao không đem thuyền kéo tới chỗ sâu trong rừng mà giấu?

Hạng Trang thản nhiên nói:

- Rất đơn giản, làm như vậy là vì bảo vệ một nửa thuyền ở chỗ sâu trong rừng.

Vũ Thiệp giật mình nói:

- Thượng Tướng Quân chính là nói, hy sinh một nửa thuyền để bảo vệ một nữa thuyền kia?

- Tiên sinh nói đúng rồi.

Hạng Trang dứt lời, quay đầu lại cùng Úy Liễu nhìn nhau một cái, hai người khóe miệng đều nổi lên một nụ cười giảo hoạt, hành động này mục đích cũng không có đơn giản như vậy.

##########

Đêm khuya, Triệu địa tám trăm dặm cấp báo lại về tới Bộc Dương.

Tùy Hà đang cầm một quyển thẻ tre vội vàng đi vào đại sảnh, hướng Lưu Bang bẩm:

- Đại vương, Triệu địa cấp báo!

- Mau trình lên!

Lưu Bang lúc này đứng lên, giơ tay tiếp nhận thẻ tre, lại rầm một tiếng mở ra, sau khi vội vàng xem xong lại túc nhanh mày, lập tức đem thẻ tre đưa cho Trương Lương, nói:

- Không nghĩ tới, thật sự là không nghĩ tới a, Hạng Trang tiểu nhi thật đúng là không biết sống chết, không ngờ lủi trở về Tề địa, hừ!

Trương Lương, Trần Bình hai người nghe vậy sắc mặt khẽ biến, chuyện này thật đúng là ngoài dự đoán mọi người.

Lưu Bang vuốt vuốt râu cá trê, hỏi Trương Lương:

- Tử Phòng, Tề địa phong hoả đài xây thế nào rồi?

Trương Lương một bên xem thẻ tre một bên hồi đáp:

- Năm ngày trước, Tề vương cho phi ngựa báo lại, dọc theo Dã Trạch, Cốc Thành, Lịch Hạ thẳng đến Địch huyện đều đã xây phong hoả đài, ba trăm ngàn đại quân cũng đã binh phân mười lộ, phân biệt tiến vào chiếm giữ Tế Thủy dọc tuyến các đại thành thị, quân Sở dư nghiệt nếu thật sự xâm nhập Tề địa, tuyệt đối là có đến mà không có về, hữu tử vô sinh.

- Vậy là tốt rồi.

Lưu Bang gật đầu, lại nói:

- Vậy lệnh cho Chu Bột mau chóng qua sông Tế Thủy, đem quân truy đuổi quân Sở dư nghiệt dọc hướng Tế Thủy, trận chiến này không thể tái sai lầm, nếu không, lương thảo Quan Trung sẽ tiếp tế không nổi, lúc này, cần phải đem Hạng Trang tiểu nhi và quân Sở dư nghiệt đánh chết ở dọc tuyến Tế Thủy!

Trần Bình im lặng một lát, lại nói:

- Tuy nhiên vì phòng chẳng may, cần phải lưu lại một quân trấn giữ Bình Quan.

- Không chỉ có Bình Quan, còn có Tĩnh Hình quan!

Trương Lương nói:

- Ngoài ra, còn phải đem tất cả thuyền lớn nhỏ dọc sông toàn bộ tập trung đốt hủy, đề phòng quân Sở dư nghiệt lại qua sông Tế Thủy, chui vào Triệu địa!

- Hảo.

Lưu Bang gật đầu, lại hướng Trần Bình nói:

- Trần Bình, vậy làm phiền ngươi.

- Đại vương yên tâm, thần liền đi xuống an bài.

Trần Bình vái chào, lĩnh mệnh đi.

##########

Đông ngạn, Sân ấp.

Sân ấp cũng chính là Sân huyện đời sau, tuy nhiên hiện tại chỉ là một tòa thành ấp nhỏ.

Sân ấp có hơn một ngàn hộ cư dân, chỉ vì mười năm trước, hàng năm hầu như đều xảy ra một lần lũ lụt, cuộc sống dân chúng khó khăn vô cùng, đều chạy nạn đi hết, đến hiện tại, Sân ấp bên trong thành chỉ còn không đến năm trăm hộ, tuy nhiên, tường thành Sân ấp là dùng thanh gạch xây thành, tương đối rắn chắc, tuy tốt nhưng ngăn không được hồng thủy xâm nhập.

Thời gian trước sáng sớm, lính canh gác trong thành Sân ấp đều mệt mỏi, đang định đi vào dịch lầu nghỉ một lát, trong khoảnh khắc hắn quay người lại, khóe mắt mơ hồ phát hiện đường chân trời có một chút ánh sáng, bước chân lập tức dừng lại, vội quay đầu lại nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy một chút ánh sáng đang ở bầu trời đêm chậm rãi mấp máy.

- Đây là...

Lính canh gác u u ánh mắt, phát hiện điểm ánh sáng này cũng không có biến mất, rõ ràng không phải ảo ảnh.

Không đến thời gian nữa chung trà, cái ánh sáng kia cách Sân ấp càng gần, biến thành một hỏa long.

Lính canh trạm gác khẩn trương đem đám lính canh gác đánh thức toàn bộ, Đội suất là lão binh đã tham gia qua Bành thành đại chiến, chỉ vì tuổi lớn cho nên được phái đến Sân ấp dưỡng lão, lão binh này chỉ nhìn thoáng qua hướng ngoài thành, sắc mặt đại biến, lập tức lớn tiếng hô lên:

- Quân đội, có quân đội tiến đến! Thổi kèn, mau thổi kèn cảnh báo!

Dừng một chút, lão binh lại điên cuồng hét lên nói:

- Tái phái phi ngựa, hướng Bộc Dương báo nguy!

Lão binh chính là lão binh, kinh nghiệm phong phú, chi quân đội này không chào hỏi lại đột nhiên xuất hiện, rõ ràng là địch chứ không phải bạn!

Mười mấy tên lính gác lập tức bùng nổ, trong đó hai người lao xuống đầu thành, từ trong doanh trại tìm ra tù và sừng trâu dùng sức thổi lên, trong chốc lát, tiếng kèn kéo dài không thôi đã vang lên, dân chúng cùng với quân coi giữ đang ngủ say đều bị kinh động, không đến nữa thời gian uống một chén trà, toàn bộ Sân ấp đã loạn xị bát nháo.

##########

Sân ấp thành đông, hơn bốn ngàn quân Sở gióng trống khua chiêng hướng nam cấp tiến.

Xa hướng Sân ấp, trên đầu thành đã dấy lên khói lửa ngút trời, hiển nhiên, Tề địa cũng đã trải rộng phong hoả đài, quân Sở nếu như tiếp tục tiến binh về phía trước, thì tất nhiên sẽ dẫm vào vết xe đổ ở Triệu địa, bất kể đi làm sao, đài báo động đều thủy chung đi theo, Tề quân tất nhiên cũng sẽ theo bốn phương tám hướng chen chúc tới.

Vũ Thiệp đánh ngựa đuổi theo Hạng Trang, lo lắng nói:

- Thượng Tướng Quân, chúng ta thực không nên hồi Tề địa, ngươi xem, Sân ấp đã có hỏa đài, Hàn Tín, Lưu Bang sẽ lập tức biết chúng ta đã trở lại, đến lúc đó Lưu Bang, Hàn Tín mấy chục vạn đại quân từ bốn phương tám hướng đánh tới, chúng ta muốn phá vây cũng tìm không ra khe hở.

Dừng một chút, Vũ Thiệp lại nói:

- Thượng Tướng Quân, Tề địa cũng không thể so với Triệu địa nha.

Vũ Thiệp lời này thật ra là lời nói thật, tình hình Tề địa so với Triệu địa đích xác bất đồng, hơn nữa là bất đồng thật lớn, Triệu vương Trương Nhĩ tuy nói cũng là do Lưu Bang phong, nhưng Trương Nhĩ cùng Lưu Bang chỉ bằng mặt không bằng lòng, quân Sở chui vào Triệu địa, Trương Nhĩ cũng chỉ mệnh lệnh các nơi đốt hỏa đài báo tin tức cho quân Hán, cũng không từng phái ra người nào đến trợ chiến.

Tề vương Hàn Tín thì khác, Hàn Tín đối với Lưu Bang lão nhân kia là nói gì nghe nấy, ít nhất bây giờ còn là như thế, quân Sở một khi tiến vào Tề địa, chẳng những phải đối mặt các lộ quân Hán chặn đường, càng phải đối mặt Hàn Tín cùng với ba mươi vạn đại quân tầng tầng chặn giết, chuyện này không thể đùa giỡn, sơ xẩy một chút, thì là toàn quân bị giết.

- Tiên sinh nói rất đúng, Hàn Tín so với Trương Nhĩ càng khó đối phó, Tề địa so với Triệu địa hung hiểm hơn nhiều, sơ xẩy một chút, lập tức rơi vào kết cục toàn quân bị giết!

Hạng Trang gật đầu, nói:

- Cho nên, chúng ta không thể ở Tề địa trì hoãn nhiều, phải ở thời gian ngắn nhất sát thấu Tề địa, trở về Sở địa!

Vũ Thiệp nghe vậy chỉ cười khổ lắc đầu, trở về Sở địa, nói thì dễ dàng, nhưng làm được sao?

Phía sau Hạng Trang, Hoàn Sở, Quý Bố, Tiêu Khai chư tướng hưng phấn không ngừng, Ngu Tử Kỳ lại nhăn mặt nhăn mày, ánh mắt mơ hồ, lúc này trở về Sở địa được sao?

##########

Khi bốn ngàn năm trăm quân Sở suốt đêm lướt qua Sân ấp hướng nam cấp tiến, Chu Bột đã mang theo năm nghìn tinh binh dẫn đầu quá giang.

Quân Hán có kỵ binh sưu tập tới hơn năm trăm thuyền lớn nhỏ, lại suốt đêm đem thuyền tập trung tới cùng nhau, khi tới gần sáng, nhóm đầu tiên Chu Bột cùng năm nghìn tinh binh lên thuyền, sau đó ở trong tia nắng ban mai mỏng manh đi qua đông ngạn, vừa lên ngạn, Chu Bột liền ra lệnh võ tốt biết thủy tính đem thuyền một lần nữa trở lại bắc ngạn, tiếp ứng đại quân qua sông.

Năm nghìn quân Hán lập tức kết trận, đồng thời phái ra đại lượng thám báo trinh sát.

Là một lão tướng trải qua trăm trận sa trường, bất luận thời điểm nào, Chu Bột đều duy trì cảnh giác.

Tuy Quân Sở cơ bản không có khả năng sang sông mà đánh, nhưng Chu Bột vẫn rất cẩn thận, không sợ nhất vạn, chỉ sợ nhất vạn a!

Mặt trời lên cao, nhóm thứ hai năm nghìn quân Hán cũng thuận lợi qua sông, lúc này Chu Bột mới nhẹ nhàng thở ra, đông ngạn đã tập kết một vạn quân, quân Sở nếu muốn sang sông mà đánh quân Hán, đó là si tâm vọng tưởng, cùng lúc đó, trinh sát phái đi thám báo cũng có phát hiện.

Rất nhanh, Chu Bột liền mang theo năm trăm kị binh nhẹ đi tới cánh rừng ngoại duyên.

Nhìn hơn trăm thuyền ẩn núp dưới lùm cây, Chu Bột không khỏi nhíu mày.

Chu Quan Phu nói:

- Phụ thân, Hạng Trang vì sao muốn đem những thuyền này giấu đi, giấu lại không giấu tốt? Cứ như vậy, tùy tiện phái vài cái thám báo đều có thể tìm được?

Dừng một chút, Chu Quan Phu đột phát kỳ nghĩ, lại ngẩng đầu nhìn ở chỗ sâu trong rừng rậm, trầm giọng nói:

- Hay là Hạng Trang cố ý che dấu, trong rừng còn ẩn dấu một số thuyền khác?

- Con lo lắng quá rồi.

Chu Bột lắc đầu, nói:

- Ngày hôm qua khi quân Sở sang sông, chúng ta cũng nhìn thấy, bọn chúng chỉ có hơn một trăm thuyền, tất cả ở chỗ này.

Hiển nhiên, cảnh tượng lúc trước ở bắc ngạn đã làm Chu Bột có lối suy nghĩ như vậy, nhân loại có lối suy nghĩ theo hướng tâm lý bình thường, một khi hình thành, là rất khó đột phá, vừa rồi Chu Quan Phu nói trong rừng còn có một nhóm thuyền, cũng không có nghĩa là hắn đã đột phá lối suy nghĩ bình thường, hắn chỉ là tùy tiện nói mà thôi.

Chu Quan Phu quả nhiên không có kiên trì, lại nói:

- Quân Sở sao không đem thuyền giấu bí mật một chút?

- Này chỉ có hai khả năng.

Chu Bột suy ngẫm một lát, đã có kết luận, lập tức nói:

- Thứ nhất, quân Sở không tính toán tái qua sông, giấu thuyền là phòng nếu chẳng may, cho nên không muốn tốn tâm tư; thứ hai, quân Sở đi vội vàng, bọn họ nóng lòng rời khỏi, cho nên không kịp dấu thuyền.

Trước không nói đại quân Chu Bột đang qua sông, lại nói Lưu Bang.

Từ Sân ấp đến Bộc Dương hơn hai trăm dặm, bởi vậy gần qua hai ngày, phi báo quân Sở qua Sân ấp hướng nam cấp tiến đã đến trên bàn Lưu Bang.

Hơn nữa, khi phong thư cấp báo thứ nhất đưa đến không bao lâu, phong thư cấp báo thứ hai cũng đã đưa tới, quân Sở chỉ qua đường.

Xem hoàn toàn hai phong cấp báo, Lưu Bang hỏi Trương Lương, Trần Bình:

- Tử Phòng, Trần Bình, việc này các ngươi thấy thế nào?

Trương Lương trầm ngâm một lát, như thoáng chút suy nghĩ nói:

- Theo quân coi giữ Sân ấp trình báo mà xét, từ nơi đó quá cảnh hẳn là quân Sở không thể nghi ngờ, tuy nhiên có phải là Hạng Trang cùng quân Sở chủ lực hay không còn khó mà nói.

Dừng một chút, Trương Lương lại nói:

- Dù sao cũng là đêm tối, quân Sở chỉ cần năm trăm người, cầm nhiều đuốc lại kéo khoảng cách đại quân, có thể tạo thành thanh thế của năm nghìn quân.

Trần Bình cũng phụ họa nói:

- Tử Phòng huynh nói có lý, có khả năng này là kế nghi binh của quân Sở.

Dừng một chút, Trần Bình lại nói:

- Tuy nhiên, Chu Bột tướng quân cấp báo vừa đến, Đại vương có thể biết từ Sân ấp quá cảnh đến tột cùng là quân Sở chủ lực, hay chỉ là một chi nghi binh.

Tiếng nói vừa dứt, Tùy Hà lại cầm một quyển thư từ vội vàng đi vào đại sảnh.

- Đại vương, Chu Bột tướng quân cấp báo!

Tùy Hà hướng Lưu Bang nói.

Lưu Bang giơ tay tiếp nhận thư từ, sau khi vội vàng xem xong thì hơi biến sắc nói:

- Tử Phòng, Trần Bình, Chu Bột trên chiến báo nói, quân Sở dư nghiệt hướng Sân ấp mà chạy, xem ra từ Sân ấp quá cảnh hẳn là Hạng Trang và quân Sở chủ lực không thể nghi ngờ, Chu Bột còn nói, quân Sở dùng thuyền qua sông đều ném không để ý, thoạt nhìn Hạng Trang tiểu nhi đi rất vội vàng a!

- Thật không?

Trương Lương nhíu mày nói:

- Chẳng lẽ quân Sở thực không tính hồi Triệu địa?

- Không trở về Triệu địa?

Lưu Bang trầm giọng nói:

- Chẳng lẽ Hạng Trang tiểu nhi không tính đi Quan Trung?

- Quân Sở biết rõ tiến công chiếm đóng Quan Trung là vô vọng, khả năng là rút về Sở địa.

Trương Lương gật đầu, lại nói:

- Tuy nhiên, việc này còn có chút kỳ quái, từ binh pháp mà suy tính, quân Sở điều quân trở về Sở địa tất nhiên là tốt, nhưng theo chiến lược mà giảng, quân Sở một khi trở về Sở địa, như vậy cố gắng trước đây tất cả đều nước chảy về bi*n đ*ng.

Trần Bình nhẹ nhàng vuốt cằm, hắn cũng có hoang mang đồng dạng, này dường như không quá phù hợp với phong cách làm việc của Hạng Trang đi?

Từ Thọ Xuân bắt đầu, Hạng Trang làm cho người ta cảm giác chính là kiên nghị đến ác nghiệt, thậm chí tàn nhẫn, hắn sẽ buông tha như vậy sao?

Trước đây bất kể là tập kích bất ngờ Lương địa, hay là bôn tập Tề địa, đều đã đem chiến lược quân Sở lộ rõ, quân Sở chính là muốn thông qua một loạt chiến đấu liên tục ở các chiến trường mà phá rơi đại thế Hán Vương chinh phục cả thiên hạ, tuy nhiên lần này, thái độ quân Sở thật khác thường, thoạt nhìn dường như thực chuẩn bị sát hồi Sở địa, trước khi phá rơi đại thế Hán Vương, quân Sở thực sẽ điều quân trở về Sở địa sao?

Lưu Bang nhíu mày, trầm giọng nói:

- Không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần từ Sân ấp đi ra chính là quân Sở chủ lực liền hảo!

Dừng một chút, Lưu Bang lại nghiến răng nghiến lợi nói:

- Như vậy, cho Hàn Tín phái mật thám, tăng mạnh điều tra, tái cho Chu Bột, Vương Hấp bọn họ khẩn trương qua sông truy kích, ta mặc kệ Hạng Trang tiểu nhi hắn muốn làm sao, lần này nhất định phải đem hắn cùng tàn quân đánh diệt ở Tề địa, nhất là Hạng Trang, ta muốn nghiền xương hắn thành tro!

##########

Hừng đông, quân Sở cũng không có đình chỉ hành quân, mà tiếp tục nam hạ.

Thời gian giữa trưa, quân Sở đã vào Đông A địa giới, sau khi vào Đông A huyện, các nơi cửa ải hiểm yếu bắt đầu xuất hiện kỵ binh thám báo của Tề quân, một đường nam hạ, ven đường ăn diện thành dân đói hoặc là tiều phu, …Tề quân mật thám không ngừng xuất hiện, hiển nhiên, Lưu Bang, Hàn Tín đều đã biết quân Sở trở về Tề địa.

Nửa đêm, quân Sở đã xâm nhập vào Đông A huyện gần trăm dặm.

Nguyên bản Úy Liễu nằm ở trên cáng bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn về phía Hạng Trang đang giục ngựa mà đi nói:

- Thượng Tướng Quân, dừng ở nơi đây đi, không cần đi tới nữa!

Hạng Trang lập tức giơ lên tay phải, cất cao giọng nói:

- Đình chỉ đi tới!

- Thượng Tướng Quân có lệnh, toàn quân đình chỉ đi tới!

- Thượng Tướng Quân có lệnh, toàn quân đình chỉ đi tới!

- Thượng Tướng Quân có lệnh, toàn quân đình chỉ đi tới!

Mệnh lệnh của Hạng Trang nhanh chóng truyền đạt đi xuống, nguyên bản quân Sở đang dào dạt mà đi đều ngừng lại.

Không đến một lát công phu, Hoàn Sở, Quý Bố, Tiêu Khai, Ngu Tử Kỳ, Kinh Thiên, Cao Sơ và tướng tá đều tụ tập tới bên người Hạng Trang, ngoại trừ Ngu Tử Kỳ, Cao Sơ như thoáng chút suy nghĩ, còn lại chư tướng đều là đầu đầy mờ mịt, dựa theo quân Sở ban ngày nghỉ ngơi, đêm lại hành quân, hiện tại chính là thời điểm hành quân tốt nhất, sao lại dừng lại?

Ánh mắt Hạng Trang đảo qua khuôn mặt Hoàn Sở, Quý Bố, Tiêu Khai chư tướng, cuối cùng dừng ở trên người Ngu Tử Kỳ.

Ngu Tử Kỳ dường như là ý thức được cái gì, lập tức giục ngựa tiến lên, hướng Hạng Trang chắp tay vái chào, nghiêm nghị nói:

- Thượng Tướng Quân, có chuyện gì mời cứ việc nói, mặc kệ là lên núi đao, hay là biển lữa, mạt tướng tuyệt không hai lời!

Ngu Tử Kỳ đối với Hạng Trang có thể nói là tín nhiệm vô điều kiện, nếu không có Hạng Trang, quân Sở sao có thể kiên trì cho đến bây giờ?

Hạng Trang im lặng, một lúc lâu sau mới nói:

- Tử Kỳ tướng quân, ngươi phải sau xét cho thật kỹ.

- Mạt tướng không cần suy xét.

Ngu Tử Kỳ giọng điệu rất nhạt, cũng không nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị biểu thị quyết tâm.

Nhưng, Hạng Trang mất đi Ngu Tử Kỳ, hắn rất đau lòng, Ngu Tử Kỳ lại nói:

- Thượng tướng mau ra lệnh, ta...

- Hảo.

Hạng Trang gật đầu thật mạnh, nghiêm nghị nói:

- Ngu Tử Kỳ nghe lệnh!

- Ba.

Chỉ nghe một tiếng thanh vang, Ngu Tử Kỳ đã từ trên lưng ngựa ôm quyền, cung nghinh quân lệnh.

- Dẫn bản bộ năm trăm tinh binh, đem nhiều đánh lửa, kéo khoảng cách đại quân, ngụy trang đại quân tiếp tục nam hạ, nhớ kỹ, từ nay về sau chỉ có thể ban đêm hành quân, ban ngày thì bí mật ẩn núp, hơn nữa phải tăng mạnh cảnh giới, tuyệt không có thể để thám báo Tề quân phát hiện chân tướng quá sớm! Tóm lại, ngươi duy trì càng lâu, đối với quân chủ lực ta càng có lợi, đi thôi!

- Vâng!

Ngu Tử Kỳ ầm ầm đồng ý, lập tức điểm khởi năm trăm tinh binh bước đi.

Hạng Trang lại nhìn quanh chư tướng, quát:

- Các quân tức khắc tắt đuốc, theo đường nhỏ hồi Sân ấp!

Mệnh lệnh Hạng Trang nhanh chóng được truyền đạt, bốn ngàn đại quân còn lại liền tắt đuốc, sau đó quay đầu bắc thượng, một lần nữa giết trở về Sân ấp.

##########

Sân ấp thành đông, Chu Bột đại quân theo đại lộ chậm rãi nam hạ.

Một lát trước, Chu Bột vừa mới nhận được phi báo của Huyện lệnh Đông A, biết được quân Sở đã chui vào Đông A huyện, hiện tại rất khả năng đã đến Tế Thủy.

Tính khoảng cách, đại quân Chu Bột đã bị quân Sở kéo xa gần hai trăm dặm.

Chu Quan Phu nói giọng căm hận:

- Phụ thân, Sở mọi rợ này cũng chạy thật nhanh đi!

Chu Bột thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Quân Sở đều là tinh nhuệ a!

Dừng một chút, Chu Bột lại nhìn đội ngũ hành quân chung quanh, chỉ thấy đội ngũ quân Hán sớm bởi vì đường dài hành quân gấp mà trở nên thê thảm vô cùng, có chút buồn bực nói:

- Không giống quân ta, nói là tinh nhuệ, kỳ thật trong quân vẫn không ít người già yếu, nếu không như vậy, sẽ không bị quân Sở kéo xa như vậy, hắc.

Chu Bột, Chu Quan Phu phụ tử lại không biết, ở trong dự đoán bọn họ, quân Sở chủ lực hẳn là đã chạy ngoài hai trăm dặm, kỳ thật cách bọn họ không đến mười dặm, trong một mảnh rừng già, quân Sở hành quân cấp tốc, trước lúc hừng đông đã trở về Sân ấp, sau đó liền trốn vào trong phiến rừng già kia mà đi thăm dò.

Một đường bắc thượng, bởi vì đi đường nhỏ, hơn nữa lại hành quân gấp, kết quả không ít tướng sĩ mặt mũi bầm dập, vài cái thậm chí còn tê hết tay chân, tuy nhiên, đáng được ăn mừng chính là, một đường bắc thượng này không có bại lộ, bốn ngàn quân Sở gần như là thần không biết quỷ không hay về tới phụ cận Sân ấp.

Như vậy, tình hình đều nằm trong dự kiến của Hạng Trang, Úy Liễu.

Bởi vì Ngụy địa mấy năm liên tục chiến loạn, dân chúng đông quận phần lớn đã trốn chết, không có trốn chết cũng đều đi vào thành trì hoặc là bảo lý ở lại, người buôn bán nhỏ lại hoàn toàn tuyệt tích, hiện tại thôn xóm dã ngoại gần như toàn bộ không còn, ở hoang sơn dã lĩnh người ta càng thiếu, cho nên, quân Sở suốt đêm bắc thượng, căn bản là không có đụng tới một người đi đường.

Về phần Tề quân thám báo, còn có mật thám quân Hán, sớm đã theo"Đại quân" Ngu Tử Kỳ đi Đông A, dù sao, Ngu Tử Kỳ cùng "Quân Sở chủ lực" lúc này cũng đang ở Đông A huyện mà.

##########

Bộc Dương, Quận Thủ phủ.

Lưu Bang khẩn cấp đi vào đại sảnh phủ Quận Thủ.

Mắt thấy quân Sở đi vào tuyệt địa, Hạng Trang tiểu nhi cũng là sắp bị chém đầu, Lưu Bang bất giác hưng phấn lên, thậm chí không có tâm tư cùng Thích phu nhân, Bạc phu nhân thân thiết, muốn cả ngày lẫn đêm canh giữ ở đại sảnh, Trương Lương, Trần Bình đi theo mọi thời khắc đều chú ý động thái mới nhất của quân Sở, còn có tiến triển mới nhất của Tề quân cùng với Chu Bột các lộ.

Lúc này, Trương Lương chỉ vào bản đồ treo trên bình phong cùng Lưu Bang phân tích tình thế mới nhất.

- Đại vương, trước mắt xem ra, tiến vào Đông A huyện hẳn là Hạng Trang cùng quân Sở chủ lực không thể nghi ngờ.

- Chạng vạng ngày hôm qua, quân Sở chủ lực đã tiến vào Đông A huyện, tuy nhiên thời gian nửa đêm lại đột nhiên quay đầu hướng đông, cải biến phương hướng hành quân, sau đó đến thời gian hừng đông, tất cả thám báo, mật thám đều mất đi tin tức quân Sở, phỏng chừng, quân Sở tàn quân là ở trong một thung lũng bí ẩn nào đó trốn đi.

- Quân Sở thay đổi đường lối hành quân, lại giấu đầu hở đuôi, thần phán đoán quân Sở rất khả năng muốn đi Lỗ huyện của Tiết quận, hẳn là Hạng Trang cùng mấy ngàn tàn quân muốn chiếm cứ Lỗ huyện.

Lưu Bang liền nói ngay:

- Kia là lúc liên quân thu thập Hạng Trang.

Trương Lương gật đầu, lại nói:

- Chu Bột, Mai Quyên hai lộ tinh binh hiện tại đã qua Sân Ấp, Ly Thương, Phó Khoan, Hạ Hầu Anh ba đường tinh binh cũng đã vượt qua sông, dọc theo đông, tây hai hướng triển khai bao vây, một khi quân Sở đột nhiên quay đầu hoặc chạy trốn, sẽ lọt vào tròng của lục lộ tinh binh đón đầu chặn giết.

Triệu địa lục lộ tinh binh, chỉ có hai vạn tinh binh của Vương Hấp lưu lại Bình Quan và Tĩnh Hình Quan.Còn lại tất cả đều qua Tề địa.

Lưu Bang sờ râu cá trê, trầm giọng nói:

- Phải mau chóng tìm được hành tung quân Sở!

- Đại vương yên tâm.

Trương Lương khẽ mỉm cười, lại nói:

- Thần đã phái ra môn khách đắc lực, chính là người lần trước ở Đại Biệt Sơn phát hiện hành tung quân Sở, tính thời gian, hắn hiện tại hẳn là đã đến Đông A huyện, thần phỏng chừng, không bao lâu, Đông A huyện sẽ có phi báo truyền trở lại.

- Hảo!

Lưu Bang lúc này vỗ đùi, hưng phấn nói:

- Lúc này đây, ta thật muốn nhìn, Hạng Trang tiểu nhi còn có thể chạy được nữa hay không? Có năng lực chạy trốn đi đâu? Hừ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi