SỐ HỌC LÃO SƯ, MỜI RA NGOÀI!

"Khu vực trước mặt đã bị phong tỏa, cô không thể đi vào."
"Vợ của tôi còn ở trong đó."
----------------------------
Sắp dọn cơm, Cù bà bà vừa dùng khăn mặt ướt lau tay cho Đại Phúc, vừa nói với Diêu Thư Hàm:
"Mưa trút xuống như thế này đường núi sẽ toàn bùn đất, đi lại không tiện, hai đứa đi lên trường phải chú ý an toàn, thực sự không cần thiết thì đừng đi."
Diêu Thư Hàm nhận lấy chén Cù bà bà đưa cho, hỏi:
"Vậy đám trẻ vẫn lên lớp thì sao bà?"
Cù bà bà trả lời:
"Cũng không đi, an toàn là quan trọng nhất, ai cũng không dám đem con mình ra đùa."
Diêu Thư Hàm gật đầu, húp hai ngụm cháo. Buổi tối hầm canh gà, cháo gà là dùng nước canh gà để nấu, nhưng không có gia vị gì có thể thêm, mùi vị có chút tanh.
Ân Minh Viện ăn 2 miếng thịt gà, nhìn Diêu Thư Hàm sau đó lại vùi đầu ăn tiếp.
Buổi tối lúc đi ngủ, Cù bà bà đem một bộ chăn qua cho hai người, nói trời còn đang mưa sợ hai người cảm lạnh. Hai người cảm ơn Cù bà bà rồi đem chăn phủ lên liền ngủ.
Lúc Diêu Thư Hàm sắp chìm vào giấc ngủ, điện thoại đột nhiên vang lên, cô chợt mở mắt cầm lấy điện thoại, Ân Minh Viện vốn đã ngủ cũng bị đánh thức.
Diêu Thư Hàm ngáp một cái, thuận tay khoác áo xuống giường, bên ngoài trời đang mưa rất lạnh, cô không muốn ra ngoài, chỉ có thể ở trong phòng nghe điện thoại.
Thư Nhan xem dự báo thời tiết nói vùng núi Phàm mưa không ngừng, đã đưa ra cảnh báo vàng*, có đoạn đường xuất hiện lún còn núi có thể có đất đá lỡ làm sạp nhà, sợ đến nổi cô ngủ không được vội vàng gọi điện cho Diêu Thư Hàm.
*Trung Quốc hiện áp dụng 4 mức cảnh báo để xếp hạng mức độ nghiêm trọng của các hiện tượng thời tiết cực đoan, gồm đỏ (mức cảnh báo cao nhất), sau đó lần lượt là cam, vàng và xanh.
Diêu Thư Hàm cười nói cô không có việc gì, bảo Thư Nhan không cần khẩn trương như thế.
Thư Nhan nói:
"Vậy em phải ở trong phòng, đừng đi đâu hết, đợi dạy xong thì trở về nhà."
Diêu Thư Hàm dựa lên cửa, thấp giọng nói:
"Được, em cũng không đi đâu hết, xong là về nhà liền."
Trong lòng Thư Nhan vẫn rất lo lắng, suy nghĩ một hồi nói, "Em phải cẩn thận." cô đi xem thời khóa biểu, quyết định đổi giờ dạy thứ 5 thứ 6 cộng với hai ngày cuối tuần chạy lên núi Phàm...
Cô thực sự không yên lòng về Diêu Thư Hàm, nghĩ đến một mình vợ mình ở trên núi chịu cực chịu khổ, bây giờ trên núi còn nguy hiểm như vậy, vợ mình tay chân vụng về, sinh hoạt không thể tự mình gánh vác, không làm gì cũng hỏng bét... cô không ở bên cạnh vợ mình, không thể nhìn thấy vợ, không thể chăm sóc, khó chịu không gì sánh bằng, làm việc luôn không yên lòng, cái gì cũng làm không tốt.
Thư Nhan thực sự không chịu nổi, cô phải đi gặp Diêu Thư Hàm một lần. Cô rất hối hận, trước đây tại sao phải nói Diêu Thư Hàm cùng nhau trở về C thị, vì sao cô không sớm nghĩ tới chuyện trường học sẽ làm khó vợ mình...
Lần đầu tiên Thư Nhan cảm giác bản thân rất khốn nạn, cực kỳ khốn nạn!
"Chị yên tâm đi, em sẽ không sao đâu, chị không cần lo lắng cho em, mấy ngày nữa là em về rồi, chờ em, được không?" Diêu Thư Hàm dịu dàng nói với Thư Nhan, trong mắt đầy tiếu ý.
Thư Nhan vừa lên mạng đặt vé xe vừa trả lời:
"Em nhất định phải cẩn thận, không được tách mọi người, cấp trên không có an bày gì thì đừng lộn xộn, bên ngoài nguy hiểm nhất định không được để xảy ra chuyện, chỉ cần thấy tình huống không ổn thì không được ra ngoài."
Diêu Thư Hàm cảm thấy Thư Nhan chuyện bé xé to, bây giờ cũng không phải hè không có nhiều mưa bão, cơn mưa như thế này thường không kéo dài bao lâu, hơn nữa hàng năm núi Phàm đều có đất lỡ lún nhưng cũng không có chuyện hệ trọng gì xảy ra. Cô nói:
"A Nhan chị yên tâm đi, em không phải con nít, biết bảo vệ tốt chính mình."
Thư Nhan ở bên kia điện thoại hôn một cái: "Ừ, em ngủ sớm đi, ngủ ngon." buông điện thoại vội vàng sắp xếp hành lý, cô đặt vé sáng sớm mai, buổi tối thì có thể đến chỗ Diêu Thư Hàm. Thư Nhan nắm chặt quần áo trên tay, ánh mắt trầm xuống.
Nhưng có thể cô chuyện bé xé to, hàng năm trời đều mưa, hàng năm đều có đất lỡ, hàng năm đều ở trên TV nhìn thấy tin tức bởi vì đất lỡ lún gây nên thương vong cho nhân viên, mỗi lần đều không có quan hệ gì với cô. Nhưng lúc này đây không giống lúc trước, chỉ cần nghĩ tới rõ ràng ranh giới sống chết mong manh Diêu Thư Hàm còn không thừa nhận, một mình lẻ loi hiu quạnh bị cô lập ở trên núi, lòng cô giống như chỉ mành treo chuông trước gió lớn, mỗi một lần chuông reo cô đều choáng váng hoa mắt.
Mặc kệ cô có chuyện bé xe to hay không, Diêu Thư Hàm có phải gặp nguy hiểm hay không, bây giờ cô thầm nghĩ ngay lập tức chạy tới bên cạnh vợ mình.
Thư Hàm, em chờ chị...
--------------------
Ai cũng không ngờ rằng mưa càng lúc càng lớn, báo động vàng trước đó đã chuyển thành báo động cam, núi Phàm cấu tạo và tính chất của đất là tơi xốp, nước mưa trút xuống căn bản không cố định được, hòa vào sông chảy xuống, rất nhiều đoạn đường xuất hiện đất lỡ lún, cảnh sát cũng xuất hiện hạ lệnh phong tỏa những đoạn đường đó, sơ tán cư dân trong núi.
Núi Phàm có khu vực dạng lòng chảo lớn, do lúc trước khai thác quặng lưu lại, hàng năm mưa to sẽ ứ đọng nước, tạo thành đập nước. Chính phủ lần này lo lắng cái đập nổi lên này nếu vỡ đê dân chúng xung quanh đều gặp nguy hiểm, còn có thể tạo ra tổn thất to lớn, cũng mời vài chuyên gia địa lý tìm phương án khơi thông nó.
Người dẫn đầu dạy tình nguyện nhận được thông báo, nói bọn họ chia thành từng tốp trước tiên đi bộ đến cái trấn nhỏ dưới chân núi, ở đó có người tiếp ứng họ.
Xem ra chuyện này không theo ý người, hoạt động dạy học phải kết thúc trước hạn.
Diêu Thư Hàm rất nhanh thu dọn đồ đạc xong, nhìn thấy Ân Minh Viện đã sớm thu dọn xong, đeo balo ngồi bên bàn nhìn chằm chằm cô, liền hỏi:
"Sao vậy?"
Ân Minh Viện hướng về phía cái rương của Diêu Thư Hàm bĩu môi:
"Chị Thư Hàm, chị đừng mang theo rương đồ đó, để ở lại đi sau này có cơ hội quay lại lấy."
Diêu Thư Hàm cúi đầu do dự, cuối cùng lấy một bộ đồ che lên cái hòm thư nhỏ Thư Nhan đưa cho cô ôm vào trong lòng, kéo khóa rương hành lý lại nói:
"Đi, đi thôi."
Ân Minh Viện đi tới nói:
"Chị Thư Hàm đem đồ bỏ vào balo của em nè! Em giúp chị cầm."
Diêu Thư Hàm theo bản năng ôm chặt đồ trong lòng:
"Chị có thể cầm, cảm ơn."
Ân Minh Viện chu môi:
"Dạ."
Lúc đến cửa thôn đã có rất nhiều người đang chờ hai người, không chỉ có giáo viên dạy tình nguyện còn có vài người dân địa phương.
Một quân nhân mặc áo may ô màu cam dạ quang chỉ huy:
"Mọi người theo tôi từ bên này đi xuống, mọi người hỗ trợ nhau, cẩn thận dưới chân."
Tất cả mọi người gật đầu, cẩn thận nhìn đường, chậm rãi đi theo người đó.
Đường núi vốn dốc không dễ đi, bây giờ còn ướt dầm dề, chân giẫm lên chính là vũng bùn, giầy đập lên liền lún xuống.
Diêu Thư Hàm cau mày, cố gắng nhấc chân lên, nhiều lần không đứng vững suýt chút nữa té ngã, cũng may đều được người bên cạnh đỡ lấy.
Sau mỗi lần hữu kinh vô hiểm* Diêu Thư Hàm đều ôm cái hòm nhỏ trong ngực thở hổn hển, cô rất sợ, rất bất lực, rất nhớ Thư Nhan.
*Hữu kinh vô hữu: có kinh sợ nhưng không xảy ra chuyện gì nguy hiểm.
Người phía sau đẩy cô một cái, lớn tiếng kêu lên:
"Đi nhanh đi, phía sau chắn hết rồi."
Cái đẩy này làm Diêu Thư Hàm giật mình, cơ thể đổ về phía ngược lại, cánh tay quơ trong không khí không bắt được điểm tựa nào liền ngã xuống đất.
Ân Minh Viện nhìn thấy, cẩn thận đi tới đỡ cô dậy, để cô dựa trên người mình.
"Chị Thư Hàm, chị không sao chứ?" Ân Minh Viện nhìn sắc mặt Diêu Thư Hàm không tốt lắm, lo lắng hỏi.
"Không sao..." Diêu Thư Hàm vịn tay Ân Minh Viện muốn đứng lên, mắt cá chân đau như kim châm muối xát lại ngã xuống.
Ân Minh Viện khổ sở nói:
"Chị Thư Hàm, chị bị trặc chân rồi, không thể đi..."
Diêu Thư Hàm bất đắc dĩ thở dài:
"Chị nghỉ ngơi một chút, em đi trước đi."
Ân Minh Viện nhìn xung quanh, phát hiện một căn nhà tranh cách đó không xa, có lẽ là chỗ để người ta ở lại trông coi ruộng rau vào buổi tối, bây giờ đều bị bùn đất vùi lắp hết, căn bản nhìn không ra là đất ruộng hay là sườn núi. Cô chỉ chỉ căn nhà tranh, nói:
"Chị Thư Hàm, em đỡ chị qua đó nghỉ một lát!"
"Ừ."
Diêu Thư Hàm gật đầu, việc đã tới nước này cũng không có cách khác....
Ân Minh Viện đỡ Diêu Thư Hàm đi tới trong căn nhà tranh, theo cô ngồi hai phút, ló đầu nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy đám người cùng họ xuống núi đi gần hết rồi...
"Em đi trước đi, đợi lát nữa chị tự mình xuống núi." Diêu Thư Hàm nhìn Ân Minh Viện cười.
"Chị Thư Hàm..." Ân Minh Viện nhìn cô, khó xử, không bao lâu hai mắt đều ướt sũng.
"Không sao, em đi đi, nếu không... lát nữa không theo kịp mọi người đâu."
"Nhưng chị..."
Diêu Thư Hàm nói:
"Không sao, đâu có dễ dàng gặp chuyện không may chứ, em đi mau đi, chị chậm rãi xuống, chỗ này cách chân núi không quá xa."
"Chị Thư Hàm, chị tự mình cẩn thận." Ân Minh Viên rất áy náy, quan tâm cô thêm hai câu rồi xoay người đuổi theo những người kia.
Diêu Thư Hàm cười tiễn Ân Minh Viện rời đi, nhìn căn nhà tranh vắng vẻ đờ ra.
Hồi lâu, cô mở đồ ra, từ từ mở cái hòm nhỏ, pin điện thoại còn một nửa... cô nhìn ra ngoài cửa, sắc trời âm u, mưa nhỏ tí tách tí tách không hề gián đoạn.
Thư Nhan, chị nói em có thể nghe hết những đoạn ghi âm còn lại không?
Diêu Thư Hàm cong cong khóe miệng, mở từng bức thư còn chưa xem xong ra.
-Thư Hàm, hôm nay em nấu cá cho chị ăn, chị rất vui vẻ. Cả nhà chúng ta đều thích ăn cá, chị cũng thích ăn nhưng chị biết em không thích ăn, cho nên sau này chị không ăn cá nữa, chị cùng em ăn những món em thích. Bất quá chị nghĩ nếu như chị nấu cá em nhất định sẽ ăn, chỉ cần là chị nấu em đều ăn. Chị biết, bởi vì em yêu chị.
Diêu Thư Hàm nhìn bức thư cười cười nói:
"Ăn, chị nấu gì em cũng ăn."
-Thư Hàm à, hôm nay chị rất nhớ em, cả ngày rồi em không nói chuyện với chị. Em nói em cái tên này, giận là không thèm nói chuyện. Nhưng s au này chị suy nghĩ lại chuyện này liền phát hiện cũng không phải em hoàn toàn tức giận, hơn hết là xấu hổ, thậm chí là đau lòng. Không biết bắt đầu từ khi nào chị không tìm được sự đồng điệu, không biết em có ý gì liền buồn bực, nghĩ đến em có chút tố chất thần kinh, nhưng sau này chị phát hiện không phải vậy. Chị cảm thấy em rất dễ thương, cực kỳ dễ thương, chị cực kỳ thích. Chị đút kết ra một điều: chỉ cần em không nói lời nào, chị sẽ hôn em, hôn em em sẽ vui vẻ.
Mưa dần dần trở nên lớn hơn, Diêu Thư Hàm nghe tiếng gió bên ngoài giống như quái thú gào thét, toàn bộ ngôi nhà tranh đều siêu vẹo.
Diêu Thư Hàm cảm thấy rất lạnh, nhưng toàn bộ quần áo đều để ở nhà Cù bà bà rồi, không thể làm gì khác hơn là đem chiếc áo khoác mỏng manh che cái hòm nhỏ khoác đỡ. Cô chiến đấu với cái lạnh khép bức thư lại lấy bức khác ra xem, hàm răng lạch cạch chạm nhau.
"Em rất vui, chị làm gì cho em, em đều vui hết." Diêu Thư Hàm ánh mắt rũ xuống khẽ nói.
Cô mở bức thư tiếp theo- Thư Hàm, cảm ơn em có thể để cho chị gặp em, cũng cảm ơn chính chị đã có thể gặp được em. Cảm ơn kiên trì của em, cảm ơn sự chờ đợi của em, cảm ơn tình yêu của em. Hôm nay chị thử dùng phương pháp tu từ, viết không hay em không được chê cười chị. Em có cảm thấy lời văn biểu đạt của chị ngày càng lưu loát hơn không? O(n_n)o~ (nhìn nè, chị còn học được thêm icon biểu cảm nữa!) được rồi, Thư Hàm, cũng cảm ơn em có thể cho chị thêm một cơ hội, để cho chị hảo hảo yêu em. Hôm nay ở siêu thị mua màng bảo quản (thực phẩm), chị nhìn thấy một chú ôm một cô bé chọn đồ ăn vặt, cô dì ở bên cạnh chú ấy đẩy xe mua đồ vừa nhìn họ cười vừa kiểm tra hạn sử dụng của tương ớt, cảm giác cực kỳ ấm áp, cực kỳ hạnh phúc! Hàm Hàm, sau này chúng ta kết hôn, cũng sẽ sinh một bảo bảo được không? Chị ôm con mua đồ ăn vặt, em thì xem tương ớt, không nên mua tương ớt quá hạn nha!
Diêu Thư Hàm hít một hơi thật sau, nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
"Được, sinh nhiều bảo bảo, không mua tương ớt quá hạn." Cô nói, thanh âm rất nhẹ rất nhẹ.
Bên ngoài gió lớn gào thét, hạt mưa bay loạn, mơ hồ tạp âm xen lẫn tiếng đá vụn lăn xuống, ầm ầm ầm, hỗn độn.
Đột nhiên, đỉnh núi toàn bộ sụt xuống, đất đá đổ xuống, nước lũ cuốn theo bùn đất ầm ầm chảy xuống.
Diêu Thư Hàm nói:
"Cảm ơn chị, em yêu chị..."
----------------
"Thư Hàm!"
Thư Nhan chợt ngẩng đầu, nhìn cảnh núi xâm xẩm tối chìm trong mưa gió.
Lính phòng cháy chữa cháy còn ở lại ngăn cản cô:
"Khu vực trước mặt đã bị phong tỏa, cô không thể đi vào."
Thư Nhan quay đầu trừng hắn, trong tròng mắt phủ đầy tia máu:
"Vợ của tôi còn ở trong đó."
Người đứng đầu ở đó giải thích:
"Chúng tôi đã phái người tiến vào, chồng cô rất nhanh sẽ theo họ đi ra, cô chờ một chút, đừng có gấp."
Thư Nhan gục đầu, suy nghĩ một chút, nói: "Được rồi." cô vội tránh khỏi đoạn đường phong tỏa, chạy đến chỗ bên kia không người quản, tìm một con đường nhỏ bị đất đá vùi lấp chậm rãi leo lên.
Thư Nhan chưa bao giờ cảm thấy thống khổ như bây giờ, cho dù là thời điểm mẹ cô qua đời. Sinh lão bệnh tử là người đều phải trải qua. Thế nhưng rõ ràng nhìn thấy người yêu của mình đang ở trước mặt, rõ ràng vươn tay là có thể kéo người đó từ vực sâu tử thần lên, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, thúc thủ vô lực.
Điều này so với chết còn tuyệt vọng đau đớn hơn, cô tuyệt đối không muốn nếm thử lần thứ hai!
-------------------------
Sẽ không sao, sẽ không sao, sẽ không sao!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi