SỞ TÂM LAM LẠI ĐẾN ĐÂY

"Triệu tiểu thư hiện tại gây nên tai họa không nhỏ?" – Người phụ nữ trẻ xinh đẹp, ăn bận sang trọng trong trang phục công sở bất ngờ lên tiếng nói.

"Khoan có chuyện gì tôi không hiểu, hai người đang nói chuyện gì ở đây?" – Tâm Lam có chút hoảng hốt chớp mắt đầy nghi hoặc hy vọng có ai đó có thể giải thích cho cô chuyện gì đang diễn ra, mọi người đang nói đến chuyện gì, Triệu tiểu thư là ai?

"Cô còn giở trò gì nữa, chuyện gây ra chưa đủ nhức đầu hay sao?" – Nam nhân bận đồ tây đen nhíu mày sâu, thái độ không còn cố gắng ôn hòa nữa mà thật sự tức giận. Nét mặt vô cùng mất kiên nhẫn nhìn cô, Sở Tâm Lam hoàn toàn không hiểu vì sao anh ta lại nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, đây là lần đầu cô gặp anh ta cơ mà, chưa kể cô là người bị đụng cơ mà!

"Các người nói gì Triệu tiểu thư? Có phải mọi người nhầm lẫn gì hay không?" – Tâm Lam cố gắng giải thích, cô nhìn người phụ nữ xinh đẹp cầu cứu. Chuyện gì đang diễn ra chắc chắn có sự nhầm lẫn gì ở đây, cô bị động cơ mà!

"Triệu Khả Như cô còn diễn trò đến khi nào nữa?" – Người đàn ông bận đồ tây đen hết kiên nhẫn quát lên.

"Triệu Khả Như là ai? Tại sao các người cứ gọi tôi như vậy? Tôi không phải Triệu Khả Như!"- Tâm Lam hét toáng lên, vẻ mặt hoang mang tột độ.

"Gọi bác sĩ đến đây!" – Người đàn ông bận tây đen nhíu mày khi nhìn thấy ánh mắt hỗn loạn của Tâm Lam, giọng ra lệnh cho người phụ nữ.

"Các người bị điên rồi!" – Tâm Lam lắc đầu nói, cô cảm thấy từ lúc tỉnh lại đến bây giờ mọi chuyện diễn ra cô hoàn toàn không hiểu gì cả! Triệu Khả Như là ai vì sao họ lại gọi cô là Triệu Khả Như.

"Cô nhìn đi, người điên mới là cô, cô điên đủ chưa?" – Người đàn ông hung hăng đưa tờ báo cho Tâm Lam xem sau đó là bức hình hai người một là người đàn ông đang đứng trước mặt cô, còn lại là một thiếu nữ xinh đẹp, quý phái nhưng có vẻ xa cách. Sau đó Tống Hiểu Thần đưa gương soi mặt đến nhét vào tay của Tâm Lam. Vừa nhìn thấy gương mặt trong gương cô hoàn toàn bất động, miệng há to không phát thành lời, gương soi vô thức rớt xuống từ tay cô. Không tin vào mắt mình cô đưa bàn tay có phần run rẩy nhặt gương lên nhìn lần nữa, gương mặt hiện lên trong gương là một gương mặt hoàn toàn xa lạ với cô, tại sao... Chắc chắn là đang mơ, đúng vậy cô đang nằm mơ thấy ác mộng.

"Nếu muốn điên, cô điên một mình đi đừng có kéo tôi theo, xử lý hậu quả cho cô thật sự rất phiền!" – Tống Hiểu Thần cau có bực dọc, giọng nói chứa đầy sự chán ghét nhìn hành động của Sở Tâm Lam trước mặt.

"Triệu tiểu thư có chỗ nào cảm thấy khó chịu? Đầu có đau hay không?" – Bác sĩ nhanh chóng bước vào cửa liền liên tục hỏi thăm Tâm Lam vẫn bất động im lặng, cô chỉ biết lắc đầu xem như trả lời những câu hỏi của bác sĩ.

"Mất trí nhớ tạm thời..." – Tống Hiểu Thần lập lại nhận định của bác sĩ, mắt quay nhìn Tâm Lam đang ngồi trên giường nhìn anh – "Đây đâu phải chuyện trên phim! Bác sĩ khả năng nhớ lại bao nhiêu phần trăm và mất bao lâu thì có thể hồi phục?"

"Tôi cũng không thể nói trước được, có thể do chấn động đầu mạnh! Trước mắt chúng ta cứ phải theo dõi bệnh nhân!" – Nói đoạn bác sĩ đi ra bên ngoài để lại Tống Hiểu Thần cùng Sở Tâm Lam lại trong phòng.

"không cần biết cô mất trí nhớ thật hay giả vờ mất trí nhớ nhưng tháng sau đám cưới cũng phải diễn ra, nếu cô không tự nguyện đến thì tôi sẽ trói cô mang đến lễ đường!" – Tống Hiểu Thần lạnh nhạt nói, ánh mắt chán ghét không muốn nhìn đến gương mặt Sở Tâm Lam – "Dung tẩu sẽ nhanh chóng đến chăm sóc cô, biết điều ngồi yên để tôi còn thu dẹp tàn dư mà cô để lại!" – Nói xong Tống Hiểu Thần mở cửa bước ra bên ngoài không quên đóng mạnh cửa thể hiện rõ sự tức giận của anh.

- Tâm Lam ngồi trên giường nhìn mình trong gương rồi bất ngờ giơ tay tự tát mình một cái. Cảm nhận được sự đau đớn truyền đến trên má điều đó nhắc nhở Tâm Lam đây hoàn toàn không phải là ác mộng, trong ác mộng sẽ không cảm thấy đau như vậy! Nhưng chuyện gì đang diễn ra, tại sao ngủ một giấc dậy Sở Tâm Lam cô lại trở thành một một Triệu Khả Như hoàn toàn xa lạ như vậy.

Sở Tâm Lam run run nhìn cho rõ gương mặt của mình trong gương, một gương mặt xa lạ đang nhìn lại cô, bỏ qua những vết bầm nhẹ ra thì mọi thứ đều rất hoàn hảo, một gương mặt hoàn hảo, một làn da hoàn hảo, đưa tay tự sờ lên mặt mình Sở Tâm Lam vẫn hoàn toàn chưa thể chấp nhận được hiện tại, chuyện đang diễn ra thật sự quá điên rồ. Đầu óc cô quay cuồng trống rỗng cố nhớ lại mọi chuyện đã diễn ra nhưng cô chỉ có thể nhớ được trước khi màn đen chiếm hữu toàn bộ tâm trí của cô thì cô chính là Sở Tâm Lam, một Sở Tâm Lam đáng thương đang buồn thương cho số phận của mình rồi một ánh sáng chói lóa từ chiếc xe đang lao đến cô. Và một lần nữa khi ánh sáng chói lóa khiến cô thức tỉnh, cô lại trở thành Triệu Khả Như hoàn toàn xa lạ.

<Mèo hoang>

Note: mọi người thích thì vote nhiều nhiều cho Mèo nghen!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi