SỞ TÂM LAM LẠI ĐẾN ĐÂY

- Tống lão gia quăng tờ báo lên bàn ăn làm đổ ly cafe, mọi người có mặt tại bàn ăn đều giật mình không hiểu chuyện gì đưa mắt nhìn nhau.

"Đẹp thật đẹp cho vinh dự Tống gia mà!" – Ông giận dữ gầm lên. Tống Hiểu Thần nhanh chóng cầm tờ báo lên xem. Đập vào mắt anh là tấm hình to đùng cảnh Tống Hiểu Thiên đang níu kéo tay của Sở Tâm Lam, trên báo còn chạy dòng chữ rất to "Chị dâu em chồng tằn tiện ngay trên đường phố, hay cho một gia tộc quyền uy!". Mặt Tống Hiểu Thần biến sắc nhẹ nhìn Sở Tâm Lam đang ngơ ngác ngồi bên cạnh đang đưa đôi mắt vô tội nhìn anh.

"Chuyện này phải hỏi rõ Tống Hiểu Thiên và Khả Như mới biết được ngọn ngành chứ không thể tin vào những chuyện báo chí nói như vậy được!" – Tống Hiểu Thần trầm giọng nói lại theo bản năng ánh mắt Sở Tâm Lam nhanh chóng nhìn qua Tống Hiểu Thiên đang ngồi đối diện nhíu mày rồi lại nhìn lại Tống Hiểu Thần. – "Chuyện này là như thế nào Khả Như?"

Nhìn tấm hình trên mặt báo Tâm Lam biết ngay chính là hình ảnh mà hôm qua ngay trước cửa quán trà Nhật.  

" Chuyện này hôm qua em và Hiểu Thiên hai chị em có chuyện gặp nhau. Hình ảnh này là lúc ra về em có chút vô tình loạn choạng nên cậu ấy đưa tay ra đỡ thôi!" – Tâm Lam nhanh chóng nói, ánh mắt nhìn về Tống Hiểu Thiên có phần van nài như kiểu nói anh ta phải hợp tác với cô.

"Đúng vậy chuyện chỉ là như vậy thôi không phải như báo chí nói bậy đâu!" – Tống Hiểu Thiên cũng cúi mặt gật gù nói. Từ hôm qua đến bây giờ Triệu Khả Như hoàn toàn không nhìn anh vào mắt, trước mặt cô anh như người vô hình hoàn toàn.

"Hừ có chuyện gì sao không về nhà phải ra bên ngoài làm nên cái thể thống này!" – Tống lão gia tuy biết chuyện là vậy nhưng vẫn cứ rất bực bội – "Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh công ty không ít, giá cổ phiếu có thể vì vậy mà giảm xuống!"

"Chuyện này chắc cũng không đến nỗi như vậy!" – Tống phu nhân nhẹ giọng nói. Chuyện báo lá cải thổi bùng lên không phải là chuyện gì quá xa lạ trong những gia đình danh gia vọng tộc như vậy. Với lại hiện tại bà có thể nhận ra quan hệ của Tống Hiểu Thần cùng Triệu Khả Như rất tốt, anh còn vì cô thường xuyên về sớm dùng cơm tối, bà thật sự không muốn chỉ vì một bài báo không đâu vào đâu phá tan hết mọi thứ như vậy.

"Chuyện này con gây ra con sẽ giải quyết!" – Tống Hiểu Thiên nói anh thật sự không ngờ chuyện hôm qua lại bị phóng viên chụp được. Nhìn gương mặt lo lắng của Sở Tâm Lam anh thật thấy mình mang đầy lỗi lầm.

"Anh hay như vậy sao tôi không biết! Chuyện tầy hoầy như vậy anh tính làm thế nào!" – Tống lão gia giận đùng đùng quát. Hai người con trai của ông người luôn khiến ông phiền lòng nhất, lo lắng nhất chính là Tống Hiểu Thiên, tuy anh luôn ngoan ngoãn nhưng sự không ngoan không bằng Hiểu Thần, làm sao ông có thể tin tưởng được mà giao công việc cho anh như vậy.

"Chuyện này con sẽ giải quyết êm đẹp! Giá cổ phiếu có thể tuột một chút nhưng 3 ngày sau con đảm bảo nó sẽ tăng trở lại!" – Tống Hiểu Thần nắm bàn tay lạnh toát của Sở Tâm Lam dưới bàn trần an. Chậm rãi nói, thanh âm trầm trầm khiến người nghe có cảm giác có thể tin tưởng được rất nhiều.

"Được ta giao cho con! Con hãy hốt cái hố này dùm cái tên này đi! Thật khiến người khác bực mình. Còn con nữa, nếu không có chuyện gì thì cũng hạn chế đi ra ngoài đi!" – Ông quay sang nói với Sở Tâm Lam, cô giật mình mở to mắt nhìn ông. Sợ đến mức chỉ biết gật đầu không dám nói thêm bất kỳ lời nào.

"Ba!" – Cả Tống Hiểu Thiên và Tống Hiểu Thần cùng đồng thanh kêu lên, hai anh em đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt Tống Hiểu Thần lộ rõ vẻ giận dữ Hiểu Thiên vội đưa ánh mắt nhìn xuống, Hiểu Thần nhíu mày trầm giọng nói – "Ba không thể nói như vậy! Chuyện này con sẽ giải quyết nên ba đừng nói Khả Như như vậy!"

"Được ta sẽ đợi kết quả của con! Đừng chỉ đứng ở đó nói bằng lời." – Tống lão gia đứng lên, bực mình vừa đi vào thư phòng nói.

"Cậu đi vào phòng làm việc của tôi một chút!" – Tống Hiểu Thần nói với Tống Hiểu Thiên xong anh quay người hướng về phòng sách bên cạnh phòng của mình, Tống Hiểu Thiên cũng nhanh chóng dời bước đi theo.

"Đừng lo lắng sống trong hào môn những chuyện này không thiếu! Con cũng là ngậm chìa khóa vàng ra đời nhưng chuyện này chắc cũng không lạ nhỉ!" – Tống phu nhân dịu dàng nói rồi cũng đi về hướng thư phòng của Tống lão gia.

Tâm Lam ngây người hết nhìn bóng dáng Tống phu nhân thướt tha uyển chuyển đi vào phòng thì lại nhìn lên lầu về hướng hai thanh ảnh mạnh mẽ vừa khuất dáng. Tâm Lam ngồi xuống ghế, cô thật sự cảm thấy sợ đến chân tay không cách nào điều khiển được, có thể không phải lần đầu bị vu oan nhưng lại chính là lần đầu có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy.

<dr.meohoang>

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi