SỞ TÂM LAM LẠI ĐẾN ĐÂY

<Reng, reng, reng>

"Alo" – Nhìn điện thoại số điện thoại lạ nên Tống Hiểu Thiên nhíu mày bắt máy.

"Alo, chào Tống thiếu!" - Giọng nữ đáp lại nhẹ nhàng khiến anh khẽ nhíu mày không đoán được người nào.

"Xin lỗi ai đầu dây!?" - Tống Hiểu Thiên lấy điện thoại ra nhìn dãy số một lần nữa, nhưng thật sự anh không nhìn thấy nó có chút gì quen thuộc.

"Mới một thời gian không gặp anh đã không còn nhận ra tôi nữa sao?" – Đầu dây bên kia có chút cao ngạo nói.

"Cô không nói tôi sẽ tắt máy ngay lập tức!" – Hiểu Thiên có chút mất kiên nhẫn nói.

"Tôi là Cố Minh Ngạn đây, tôi có chuyện muốn gặp anh bàn bạc không biết anh có muốn cùng tôi thực hiện một phi vụ hay không?" – Cố Minh Ngạn nhận ra sự không hài lòng trong giọng nói của Tống Hiểu Thiên, cả hai anh em nhà này thật sự đều không có nhiều kiên nhẫn.

"Tôi nghĩ chuyện Cố gia tôi đã thực hiện rồi cớ gì còn có chuyện nói với cô chứ!" – Tống Hiểu Thiên lại nhíu mày, trong lòng chạy qua một loạt vấn đề.

"Đương nhiên chuyện đó cũng rất cảm kích anh, chuyện này có lợi cho tôi cho anh và cả Khả Như không biết anh có nhã hứng muốn nói hay không?" – Vẫn giữ giọng nói có phần trịnh thượng Cố Minh Ngạn mào dẫn.

"Tôi bận lắm nếu cô không muốn nói thì cúp máy đi!" – Tống Hiểu Thiên hết kiên nhẫn muốn dập máy.

"Tôi có thai rồi" – Cố Minh Ngạn thấp giọng nói.

"Cô nói cái gì?" – Muốn dập máy nên nghe loáng thoáng lời Minh Ngạn nói, Hiểu Thiên có chút hốt hoảng rồi nhanh chóng đáp – "Tôi đang ở văn phòng công ty cô đến đó gặp tôi đi! Tôi đợi!"

"Được!" - Cố Minh Ngạn đầu dây cười vô cùng hài lòng, cô tin chắc chắn rằng vừa nghe được lý do này thì đến cả Tống lão gia cũng đang rất muốn gặp cô ngay lập tức đó chứ.

Cuộc nói chuyện trống vánh kết thúc, Tống Hiểu Thiên có chút hiếu kì không hiểu người phụ nữ lợi hại này đang có mưu đồ gì, anh cũng nghĩ đến Triệu Khả Như khi hay chuyện này sẽ có tâm tình như thế nào, bản thân anh thật sự rất mâu thuẫn. Nhưng chung quy vẫn cần phải xem Cố Minh Ngạn muốn diễn tuồng gì.

Nhanh chóng Minh Ngạn ngồi ngay ngắn kiều diễm trước mặt Tống Hiểu Thiên, cô đưa cho anh tờ giấy siêu âm trước mặt thai nhi đã được hơn 2 tháng.

"Chuyện này anh trai tôi đã biết chưa?" – Tống Hiểu Thiên nhíu mày nhìn Cố minh Ngạn đang ra vẻ cao cao tại thượng trước mặt, hoàn toàn không giống dáng vẻ ủy khúc trước đây, trong lòng Hiểu Thiên dấy lên chút đáng sợ.

"Đương nhiên chưa, tôi muốn đứa bé này trở thành cơ hội cho tôi cũng như cho anh!" – Cố Minh Ngạn cười tươi tay vuốt vuốt chiếc bụng phẳng lỳ của mình.

"Ý cô là thế nào? Chưa chắc anh ấy tin đây là con anh ấy, cô có bằng chứng gì?" – Tống Hiểu Thiên có chút nghi vấn nói.

"Xét nghiệm DNA tôi nghe nói thai nhi 6 tháng đã có thể làm được từ trong bụng mẹ! Tôi muốn Tống Hiểu Thần là của tôi và Triệu Khả Như đương nhiên khi đó sẽ thuộc về anh!" – Cố Minh Ngạn cười, ánh mắt quả quyết nhưng chứa đầy sự toan tính.

"Cô nói rõ một chút!" – Hiểu Thiên dựa vào ghế nhướng mày lắng nghe.

"Người ta nói nếu người mất trí nhớ lặp lại hoàn cảnh cũ sẽ có thể nhớ ra mọi chuyện. Tức gây nên một cuộc va chạm nhỏ để Triệu Khả Như có thể lấy lại trí nhớ, tôi tin chắc khi cô ấy lấy lại trí nhớ cộng với việc biết tôi đã mang thai chắc chắn sẽ rời xa Tống Hiểu Thần. Khi đó cũng nhờ đứa bé này tôi đương nhiên có thể bước vào Tống gia không gặp trở ngại lớn!" – Minh Ngạn ung dung nói.

"Không, tôi không làm điều có hại đến Khả Như, cô điên rồi!" – Hiểu Thiên dứt khoát nói.

"Tôi biết tôi dùng tánh mạng mình ra đảm bảo không gây hại cho cô ấy chỉ là nhẹ nhàng mà thôi!"

"Cô tự tin như vậy sao?"

"Đúng tôi rất tự tin khi không còn Triệu Khả Như thì Tống Hiểu Thần sẽ quay lại bên tôi như trước đây! Tất cả mọi thứ của tôi đều bị cô ấy cướp mất! Tôi sẽ lấy lại tất cả!" – Thấy ánh mắt khó chịu của Tống Hiểu Thiên nhìn mình cô nhanh chóng hòa hoãn nói – "Đương nhiên cô ấy sẽ an toàn quay về bên anh chẳng phải vẹn toàn đôi đường hay sao?"

Tống Hiểu Thiên trầm mặc im lặng suy nghĩ, quả thật anh cảm thấy người đàn bà trước mặt quá nhiều tâm cơ, một Triệu Khả Như thật sự đấu không lại. Trong lòng có chút đáng sợ nhưng ý nghĩ Khả Như sẽ quay về bên cạnh mình khiến anh có sự do dự.

"Anh suy nghĩ đi từ đây đến khi 2 người họ về còn ít hôm nữa! Nếu được bảo tôi một chút tôi cần anh phối hợp tôi để kế hoạch này thành công!"

<dr.meohoang>

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi