SỞ TÂM LAM LẠI ĐẾN ĐÂY

Nghe tiếng Tâm Lam nói mọi người đều quay ánh mắt ngạc nhiên lại nhìn cô, cùng lúc đó quản lý khu spa cũng đã đi đến.

"Cô nói cái gì?" – Chu phu nhân như không tin vào tai mình, mở trừng mắt nhìn Sở Tâm Lam. Người phụ nữ trước mặt bà chưa từng gặp qua trong lòng chắc chắn không phải người có thế lực gì lớn, nên liền hùng hổ trừng mắt.

"Cảm ơn em tôi rất hài lòng về mái tóc!" – Tâm Lam cười vui vẻ với nhân viên phục vụ của mình, bước từng bước chậm rãi nhưng để lộ ra phẩm chất vô cùng sang trọng đến trước người nhân viên phục vụ đang quỳ gối trên đất van xin, tay đưa ra kéo cô bé dậy, không quan tâm gì đến nét mặt lúc xanh lúc đỏ của Chu phu nhân.

"Cô là ai lại xía vào chuyện cả tôi! Cô biết tôi là ai hay không?" – Chu phu nhân lớn tiếng trừng mắt nói với Sở Tâm Lam.

"Em nên đứng lên, có những việc không phải lỗi của mình em cần gì phải hạ mình xin lỗi những dạng người không có lý lẽ như vậy?" – Tâm lam vẫn xem như Chu phu nhân kia vô hình, ngày trước cô là Sở Tâm Lam nhỏ bé cô có thể bị ức hiếp nhưng bây giờ cô không phải là như xưa nữa cô nhất định phải để cho cái người họ Chu này biết được người nghèo thì vẫn có lòng tự trọng của người nghèo.

"Cô, cô là ai mà dám nói tôi như vậy!" – Chu tiểu thư tức giận giơ cánh tay lên cao như đang hâm dọa Sở Tâm Lam.

"Nếu cô dám đánh xuống bạt tay đó, tôi sẽ cho ngày mai không đến được với cô nữa!" – Một giọng nam lạnh lùng nhàn nhạt vang lên, tuy giọng nói từ tốn nhưng vẫn nghe ra có vài phần khẩn trương trong đó. Tống Hiểu Thần bước vào thu hút tất cả sự chú ý trong căn phòng vào anh.

Bàn tay đang giơ cao của Chu phu nhân có phần chần chừ. Sở Tâm Lam nhìn thấy Hiểu Thần bước vào cô cười với anh một cái rồi nhanh chóng đỡ cô bé phục vụ đứng dậy sang một bên.

"Tôi cảm thấy mặt mũi Chu phu nhân ngày càng lớn nhỉ? Tới vợ của Tống Hiểu Thần tôi đây cô cũng dám đưa tay lên đánh sao?" – Tống Hiểu Thần lại nhàn nhạt nói. Chu phu nhân bất động thanh sắc cả kinh nhìn Tống Hiểu Thần rồi lại đến Sở Tâm Lam.

"Đây là vợ Tống thiếu sao tôi tôi...?" – Chu phu nhân run rẩy nói.

"Tôi không nghĩ Chu phu nhân oai phong ban nãy lại có thể có được cái bộ dạng run sợ này đấy!" – Sở Tâm Lam nhìn một lượt Chu phu nhân nói.

"Tôi không biết là Tống thiếu phu nhân đã thất lễ với cô, mong cô đại lượng bỏ qua cho tôi" – Chu phu nhân vô cùng thức thời nhanh chóng quay sang nhận lỗi với Sở Tâm lam.

"Quản lý, chuyện này lỗi do cô Chu đây giựt tóc nên cô bé này phản ứng không kịp, dẫn đến chuyện này! Thật ra chuyện cũng không có gì là lớn lao nên thôi chuyện chấm dứt tại đây đi!" – Sở Tâm Lam ôn tồn quay sang nói với quản lý spa. Chu phu nhân nghe được điều này thì trong lòng có chút nhẹ nhõm.

"Cũng chỉ là hiểu lầm mọi người đều bỏ qua hết như vậy đều vui vẻ!" – Chu phu nhân nhanh phụ họa theo, ánh mắt đảo quanh hết Tâm Lam đến Hiểu Thần mong nhận thấy sự đồng tình.

"Tôi nghĩ muốn chấm dứt chuyện này thì ít ra cô Chu đây phải xin lỗi cô gái này mới đúng!" – Sở Tâm Lam đi đến bên Tống Hiểu Thần xoay người lạnh nhạt nói.

"Cái gì xin lỗi!" - Chu phu nhân không tin vào tai mình, mắt trợn to nhìn Tâm lam.

"Dạ không cần đâu ạ?" - Cô bé phục vụ vội vàng xua tay, cô được minh oan không mất việc đã là may mắn lắm rồi không dám cầu thêm.

"Cô ấy cũng nói không cần đúng không? Tôi sẽ thưởng thêm tiền cho cô ấy!"

"Đương nhiên phải đưa tiền bồi thường tinh thần cho cô bé này chứ. Mặt khác Chu phu nhân cô đã làm lỗi thì lịch sự nên xin lỗi đi chứ. Người ta khách sáo nói không cô cứ thế tin là không cần thật sao?" – Sở Tâm Lam nhíu nhíu đôi mày thanh tú nói.

Tống Hiểu Thần có chút mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ, đưa ánh mắt khó chịu đến nhìn Chu phu nhân khiến cô ấy giật mình vội vàng hướng cô phục vụ nhỏ.

"Tôi xin lỗi vì đã vu oan cho cô" – Chu phu nhân hận đến tím cả mặt mũi.

"Đây là danh thiếp của tôi, nếu cô Chu còn gây khó dễ cho cô cứ đến địa chỉ cửa hàng này tìm tôi!" - Tâm Lam lấy trong túi card đưa cho cô bé, ánh mắt cô bé đầy sự cảm ơn nhìn cô.

"Em cảm ơn phu nhân nhiều!"

"Hãy sống luôn ngẩng đầu đừng dễ dàng khụy xuống cúi đầu như vậy nữa!" – Nói đoạn cô quay người đi ra cửa bên ngoài Tống Hiểu Thần đang đứng đợi cô.

"À Chu phu nhân tôi có chuyện muốn nhắc cô. Có tiền không phải có tất cả cho nên hãy thay đổi cách đối xử với những người không có nhiều tiền như cô đi!"

"Vâng chào Tống thiếu và phu nhân." - Dù tức đến tím gan mật nhưng Chu phu nhân vẫn phải mỉm cười cúi chào Tâm Lam. Nhìn thấy điều đó trong lòng Tâm lam vô cùng hả giận. Nếu biết có một ngày như vậy thì lúc trước đừng làm.

<dr.meohoang>

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi