SỞ TÂM LAM LẠI ĐẾN ĐÂY

Ngày hôm sau.

“Hết hồn!” – Tâm Lam khập khiễn bước ra khỏi cửa bắt gặp Tống Hiểu Thiên đang ngồi ngay bậc tam cấp,có chút ngoài ý muốn kêu lên.

“Giật mình, cô bước ra cũng nên có chút báo trước chứ!” – Tống Hiểu Thiên đang ngồi suy nghĩ ngẩn ngơ bị hành động của Sở Tâm Lam cũng ngoài ý giật mình.

“Anh ngôi đây làm cái gì vậy? Anh không đi làm à?” – Sở Tâm Lam nhíu mày nhìn người đang ngồi trước thềm nhà mình nghi vấn.

“Đợi cô!” – Giọng nói của Tống Hiểu Thiên tuy cố gắng thể hiện sự bình thường nhưng nghe vẫn có chút không tự nhiên như mọi khi.

“Đợi tôi làm cái gì!?” – Sở Tâm Lam nhướng mày nhìn Tống Hiểu Thiên nghi hoặc vì với tâm tính của Tống Hiểu Thiên chắc chắn anh sẽ không im lặng đợi chờ như vậy. Nếu Hiểu Thiên muốn hẹn cô thì chắc chắn sẽ gọi điện hoặc nhắn tin làm loạn hết cả lên.

“Ngồi xuống đây đi! Chân đang đau mà!” – Nhìn bàn chân đang quấn kín mít của Tâm Lam, Hiểu Thiên phủi phủi nền đất bên cạnh mình.

“Trời người ngoài nhìn vào tưởng chúng ta vô gia cư mất!” - Tâm Lam nhăn mặt ngồi xuống vì thay đổi tư thế nên dưới chân liền truyền đến cảm giác đau nhứt.

“Ohm nhìn cô giống lắm! Cô có thấy người vô gia cư nào vận vest giá tiền triệu không!” – Hiểu Thiên cười khì. Tay vội vuốt bộ vest đắc tiền của mình cười khí trêu chọc Tâm Lam.

“Rồi anh đợi tôi chắc không phải chỉ ngồi xuống nói chuyện phím thế này chứ!” – Tâm Lam nghi hoặc hỏi.

“Hôm qua cô đi chơi công viên giải trí với anh trai tôi!?” – Tống Hiểu Thiên thấp giọng hỏi, cả dêm qua anh đã bị chính sự thắc mắc của chính mình mà cả đêm không chợp yên mắt, sáng đến vội vàng đến đây.

“Với Tiểu Uy!” – Sở Tâm Lam cũng thấp giọng bổ sung vào. Cách bổ sung của cô cũng chính là câu khẳng định hôm qua cô thật sự đi chơi công viên giải trí với cha con hai người họ.

“Người trong lòng cô là Tống Hiểu Thân?” – Vẫn giọng nói trầm trầm đều đều Hiểu Thiên hỏi, nghe câu hỏi của Hiểu Thiên Tâm Lam mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh! Giọng nói tuy cố gắng tỏ ra bình thường của Tống Hiểu Thiên nhưng vẫn nghe trong đó sự cô đơn, buồn bả khiến Sở Tâm Lam không biết nên nói lại như thế nào! – “nhìn thái độ của cô đã biểu thay cho lời nói rồi!”

Tâm lam lại im lặng cúi đầu không nói gì, cô cảm giác trong lúc này bầu không khí xung quanh hai người thật sự cô đặc đến muốn nghẹt thở.

“Cô có biết Khả Như là tượng đài vững chắc trong lòng anh ấy không?” – Giọng Hiểu Thiên có chút lạc đi, có chút runu khẽ khi nhắc đến tên Triệu Khả Như! Tâm Lam chỉ biết gật đầu.

“vậy mà cô còn…”

“Hiểu Thiên! Tôi xin lỗi!” – Tâm Lam không dám ngước đầu lên nhìn Tống Hiểu Thiên.

“Cô xin lỗi tôi làm gì, người cô cần xin lỗi chính là bản thân mình đây! Đâm đầu vào đau buồn!” – Hiểu Thiên đứng lên quay lưng lại với Tâm Lam nói. Chỉ một cái gật đầu nhẹ của cô khiến trái tim anh khẽ đau nhói.

“Hiểu Thiên! Chúng ta có thể làm bạn không?” – Sở Tâm Lam hét lên, khiến bước chân Hiểu Thiên dừng lại! Trong lòng cô thật sự muốn được làm bạn với anh. Nếu như không vì yêu Tống Hiểu Thần chắc chắn cô sẽ thử ở bên cạnh một chàng trai như Tống Hiểu Thiên.

“Tôi thấy anh trai tôi cũng có tình cảm với cô đó!” - Nói đoạn Hiểu Thiên bước đi khuất bóng ở con hẻm, để lại Tâm Lam một mình hụt hẫn ngồi trên bật tam cấp nhìn theo.

Tâm lam biết rất rõ bản thân mình nợ Tống Hiểu Thiên ít nhất là lời xin lỗi, kiếp trước khi trong bộ dạng Triệu Khả Như đã khiến anh đau lòng, nay còn nợ anh một ân tình.

Hai người không hay biết ở gần đó có một người đứng đã quan sát toàn bộ chuyện đã diễn ra ở bật tam cấp đó. Một người với thái độ trầm ngâm quan sát, gương  mặt không để hiện quá nhiều biểu cảm có chăng chỉ là thái độ nhàn nhạt mà thôi.

<Ting> - Tiếng tin nhắn đến, mang Tâm Lam quay trở lại thực tại.

“Tôi bận, sẽ cho tài xế đến chở cô đi thay thuốc trật đã!” – Là tin nhắn của Hiểu Thần. Đọc tin nhắn Tâm Lam có chút ngỡ ngàng, không hiểu vì sao hôm qua ân cần thế hôm nay lại như một người hoàn toàn khác.

<dr.meohoang>

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi