SỞ TÂM LAM LẠI ĐẾN ĐÂY

“Mẹ không nên nói Tâm Lam như vậy trong khi mẹ chưa tiếp cúc với cô ấy! Cô ấy không phải như mẹ nghĩ!” – Hiểu Thiên như không quan tâm đến cái nhíu mày nghi kỵ của anh trai, nhanh giọng nói.

“Con! Cả con cũng muốn làm mẹ tức chết hay sao? Cô đã dùng bùa mê gì với hai đứa con của tôi! Cô thật đáng sợ cô Sở à!” – Nữa câu đầu là Tống phu nhân nói với Hiểu Thiên sau đó quay sang nói với Tâm Lam.

“Huhuhu” – Y Nặc khóc lớn hơn, ánh mắt câm ghét nhìn Tâm Lam. – “Cô ấy dụ dỗ Hiểu Thần không được cái quay sang dụ dỗ Hiểu Thiên rồi lợi dụng cậu ấy tiếp cận hiểu Thần! Huhuhu dì đừng bị cô ấy lừa!”

“Cô náo đủ chưa! Cô nên biết điểm dừng lại ngay khi tôi còn bình tỉnh được!” - Tống Hiểu Thần nghiếng răng đánh tiếng nói. Ánh mắt vô cùng hung hăn của Hiểu Thần khiến Y Nặc sợ né tránh đi, quên cả việc khóc.

“Em thu xếp đồ đi! Chúng ta đi!” – Nói đoạn Hiểu Thần nắm tay Tâm Lam kéo cô ra khỏi phòng rời đi.

“Con đứng lại cho mẹ! Đứng lại!” – Tống phu nhân hét toáng lên, nhưng Hiểu Thần vẫn không quay lại.

“Chuyện ở nhà giao cho em!” - Đi ngang Hiểu Thiên, Hiểu Thần nói, đáp lại anh là cái gật đầu chắc nịch của Hiểu Thiên.

….

“Sao em im lặng vậy? Không nói lời nào?” – Suốt chặn đường đi bầu không khí vô cùng im lặng bao trùm cả hai người, sau khi xe đỗ phịch trước hẻm nhà Tâm Lam, Hiểu Thần nhàn nhạt đánh tiếng.

“Vậy chuyện đính hôn không phải là anh muốn!?” – Tâm Lam hít một hơi rồi nói ra nghi vấn của mình!

“Uhm!” – Hiểu Thần uhm nhẹ một tiếng cũng không nói thêm điều gì!

“Nhu vậy là tốt rồi!” –Tâm Lam tâm tình đặc biệt trở nên vui vẻ, cười rạng rỡ.

“Em có đau không? Có sợ không?” – Hiểu Thần nhìn Tâm Lam thấp giọng ân cần.

“Không có tí chuyện đã sợ rồi thì em vô dụng quá!”

“Tâm Lam ban nãy em định nói gì với anh!” – Hiểu Thần nhớ lại câu nói bị bỏ dỡ của tâm Lam ban nãy.

“À!... Em muốn nói là, em chính là Triệu Khả Như! Anh có tin chuyện đó không?” – Tâm Lam có chút ngập ngừng nói.

“Ý em…”

“Ý em là em là Khả Như sau khi chết đi đã sống lại trong cơ thể Tâm Lam!” – Tâm Lam nhìn thẳng Hiểu Thần nói. – “Em biết chuyện này nó khó tin, nếu là em em cũng sẽ nghĩ nó hoang đường!”

“Tại sao đến những 4 năm sau em mới đến tìm anh?” – Hiểu Thần nghe chính miệng Tâm Lam nói dù đã nghi ngờ trước nhưng trong lòng vẫn có chấn động.

“Em cũng không biết nhưng khi mở mắt dậy đã trôi qua 4 năm, em cũng tính nói cho anh ngay nhưng em nhận ra thái độ bài xách của anh, cũng nghĩ anh sẽ không tin vào chuyện đó nên em đã chọn cách ở bên cạnh anh!” – Tâm Lam cúi đầu nói

“Chuyện này…. Anh làm sao… Thật sự khoa học không lý giải được!” – Tống Hiểu Thần ngập ngừng, ánh mắt anh mơ hồ, Tâm Lam chưa bao giờ nhận thấy sự mong lung mơ hồ như vậy trong mắt anh.

“Đến em còn không tin được! Có thể do em vầ anh vẫn còn nợ nhau! Cho nên chưa thể ròi đi!” – Tâm Lam cười trừ cúi đầu nói.

“Vợ chồng là nợ chưa trã hết không rời xa!” – Hiểu Thần lặp lại câu nói trước khi rời đi của Khả Như. Lời nói còn văng vẳng bên tay anh như thể mới ngày hôm qua Khả Như nói với anh.

“Có lẻ còn nợ nên em đã trở về!” – Tâm Lam khẽ cười nhìn Hiểu Thần,

…..

“Chuyện là thế nào con đứng lại cho ta!” – Tống phu nhân lớn tiếng gọi dù bóng Hiểu Thần cùng Tâm Lam đã rời đi.

“Dì ơi, không được, con phải gã cho anh Hiểu Thần, không được!” – Y Nặc hoảng sợ túm lấy tay Tông phu nhân mà khóc.

“Hiểu Thiên bắt nó lại cho mẹ!” – Tống phu nhân trừng mắt nhìn Hiểu Thiên đang trầm ngâm đứng như thể đang xem kịch.

“Mẹ! Không phải mẹ không biết tính anh, ban đầu con cũng hơi thắc mắc về hôn sự này nhưng cuối cùng hóa ra lại là sự dàn xếp! Nếu đã vậy con có thể giúp mẹ thu dọn lại bãi chiến trường này!” – Hiểu Thiên vẫn không nhúng nhít đứng yên tại chỗ lặng nhìn sự nháo nhào của Y Nặc cùng Tống phu nhân

“Không không, nhất định con phải gã cho anh ấy! Dì ơi, dì biết con yêu anh ấy cơ mà!” – Y Nặc nghe Hiểu Thần nói thì phản ứng mạnh khiến mọi người có chút giật mình.

“Ta không chấp nhận người phụ nữ như cô ta bước vào ngôi nhà này!” – Tống phu nhân kiên định nói.

<dr.meohoang>



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi