SỞ TÂM LAM LẠI ĐẾN ĐÂY

“Anh chở em về nhà thu dọn hành lý nhé!” - Tâm Lam quay sang nói với Hiểu Thần.

“Không cần! Anh nghĩ hành lý của em chắc đang trên đường đến đây rồi!” – Hiểu Thần nhìn đông hồ gật gù nói.

“Hả?” – Tâm Lam ngạc nhiên rồi nhớ đến việc tài xế xin chìa khóa nhà cô mới chợt ngỡ ra.

“Điền tẩu bế Tiểu Uy vào bếp cho ăn đi!” – Hiểu Thần tiện quay sang nói với Điền tẩu. Bà nhanh chóng tiến lên bế tiểu Uy vào trong, nhìn gương mặt cu cậu có vẻ như không thuận ý nhưng vẫn im lặng chấp nhận bị bế đi.

“Cái quan trọng ở đây chúng ta cần lên tòa án cô Sở Tâm Lam à!” – Hiểu Thần nhìn biểu cảm ngệch ra của tâm Lam cười nói.

“Hả?” – Tâm Lam lại tiếp tục ngạc nhiên.

“Còn gia đình anh…” – Tâm Lam nhớ lại chuyện ở Tống gia hôm đó. Tuy hiện tại đã có đính chính nói là báo chí có sự nhầm lẫn không phải Tống Hiểu Thần đính hôn với Lãnh Y Nặc mà là Tống phu nhân nhận Lãnh Y Nặc làm con nuôi. Nhưng cô vẫn nhớ rất rõ thái độ bài xích của Tống phu nhân.

“Em không cần để ý, cái em nên quan tâm chỉ có anh mà thôi!” – Nói đoạn Hiểu Thần nắm tay Tâm Lam kéo mạnh khiến cô phải thay đổi chỗ ngồi từ ghế sopha thành ngồi trong lòng anh!

“Này Tống Hiểu Thần, dù sao thì Sở tâm Lam cũng chưa có gã cho anh đâu nhé đừng có mà làm loạn!” – Tâm Lam tuy nhíu mày những hai má lại đỏ ửng e thẹn.

“Sớm thôi!” - Nói đoạn Hiểu Thần ôm hôn Tâm Lam, nụ hôn tưởng chừng như chưa bao giờ chia xa.

….

Chuyện Tâm Lam đồng ý lấy Hiểu Thần có chút không hài lòng nhưng nhìn thấy con gái hạnh phúc thì ba Sở cũng chấp nhận không gây nhiều khó dễ vì với ông việc con gái quay trở lại từ quỷ môn quan đã là một chuyện hết sức phi thường, ông không còn chấp nhặt hay bất kì vấn đề nào nữa.

“Tâm Lam! Cô có hạnh phúc không?” – Trong ngày đám cưới diễn ra ở Sở gia, Tống Hiểu Thiên đã đứng cạnh bên và nói với cô.

“Uhm cậu mãi mãi là người em chồng đáng mến của tôi!” – Tâm Lam gật đầu. Cô thật sự dù là kiếp trước hay kiếp này thì cô mãi mãi vẫn nợ Tống Hiểu Thiên một tấm chân tình.

“Như vậy thật tốt!” – Hiểu Thiên cười, ánh mắt anh tuy cũng cười nhưng lại ánh lên trong đó một cõi gì đó rất cô đơn.

“Hiểu thiên! Cảm on cậu!” – Tâm Lam cảm động nói.

“Chị dâu à! Chị đừng buồn khi nhà trai không có trưởng bối đến nhé!” – Hiểu Thiên đến giờ phút này vẫn còn quan tâm đến cảm xúc của Tâm Lam, khiến lòng cô vô cùng chua xót nhưng tình cảm thì không cách nào ép buộc được, chỉ là cô mắc nợ anh mà thôi.

“Có cậu là tôi vui rồi!” – Tâm Lam cúi đầu cười, Tống Hiểu Thần quyết định cưới Tâm Lam mặc dù bị Tống gia phản đối, anh quyết định dọn ra khỏi Tống gia ở biệt thự riêng, công bố báo chí về hôn sự. Báo chí đã ví Sở Tâm Lam chính là nàng lọ lem thời hiện đại, được rất nhiều cô gái ganh tỵ và ngưỡng mộ. Để thể hiện cho sự phản đối của mình cả hai người Tống lão gia cùng Tống phu nhân đều không xuất hiện trong ngày cưới của hai người.

….

- “Thất sự không ra cái thể thống gì! Cưới xin không có trưởng bối thì ai mà công nhận! Ta mãi mãi không công nhận người đàn bà đó là con dâu cái nhà này!” – Tống phu nhân ngồi trên bàn ăn đọc tờ báo tức giận ném sang bên.

“Trên bàn ăn hạn chế thôi!” – Tống lão gia trầm ngâm nói. Ông biết người con trai này của ông luôn suy nghĩ rất thấu đáo dù trong bất kỳ chuyện gì nhưng vì sao lần này lại như vậy, ông thật sự không hiểu được.

“Mẹ à, mẹ đừng có như vậy nữa hãy thử cho chị ấy một cơ hội! Chị ấy không phải như mẹ nghĩ đâu!” – Tống Hiểu Thiên khuyên can.

“Cô ta có tài cán gì, không gia thế, làm sao xứng đáng với Tống gia ta chứ!” – Tống phu nhân hậm hực nói. Trong lòng bà vô cùng oán giận người con dâu mới này, không những không vừa ý bà mà còn ngang nhiên cướp mất con trai cũng như cháu nội của bà như vậy thì làm sao bà cam lòng.

“Me! Nếu mẹ cứ như vậy đến con cũng không sống nỗi trong cái nhà này mất” – Tống HIểu Thiên đứng lên rời khỏi bàn ăn.

“Con… Ông coi nó” – Tống phu nhân uất ức quay đầu sang nhìn Tống lão gia.

“Ăn cơm cũng không yên!” – Tống lão gia cũng bực mình đứng lên rời bàn cơm để lại một mình Tống phu nhân ngồi ngẫn ngơ trước thái độ của mọi người.

“Được lắm vậy thì đừng ai them quan tâm đến bà già này nữa!” – Tống phu nhân oán tức giận, nước mắt lưng trồng nhưng chung quy xung quanh không còn ai thấy màng khổ tâm này của bà.

….

“Thưa phu nhân, Sở tiểu thư đến!” – Lan tẩu đi vào phòng thông báo.

“Cô ta đến đây làm cái gì? Nghĩ cưới Hiểu Thần rồi thì muốn đến đây ra oai sao?” – Tống phu nhân đang xem tivi, ngước đầu nói,giọng nói đầy sự khó chịu.

“Có cả cậu tiểu Uy đến nữa thưa bà!” – Lan tẩu cười nói. Tống phu nhân vừa nghe có tiểu Uy đến thì nhanh chân bước vội vàng đi ra ngoài.

“Bà nội!” – Tiểu Uy nhanh nhảo chạy đến ôm lấy Tống phu nhân.

<dr.meohoang>

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi