SỔ TAY CHẠY NẠN SINH TỒN


Trong cửa hàng có rất ít thứ có thể ăn như lương thực trong thời gian dài nhưng đồ gia vị nằm dãy trong cùng như đường và muối thì không thiếu.Nhưng chỉ tìm được chưa đến mười túi lương thực chủ yếu như gạo, bột mì, tất cả đều có bìa cứng.

Mỗi túi ước chừng khoảng 20 ký, có thể chống cự trong khoảng nửa năm.Làm xong những điều này, Mộc Cẩn tìm ra một cái gương trên quầy của cửa hàng, nàng muốn nhìn khuôn mặt mình bây giờ một chút.Người trong gương giống với nàng ở hiện đại đến chín phần.


Nói đúng ra thân thể nàng gái mười bảy tuổi này không hoàn toàn lớn lên, càng giống hình dáng của nàng thời cấp 3.Nàng ở hiện đại vì chú trọng quản lý dáng người nên đã được xem là hơi gầy, nhưng thân thể người này còn gầy hơn.Mặc dù dáng xương được cho là đẹp nhưng vì gầy quá nên sắc mặt ố vàng, nhìn có chút mất tự nhiên.Đối mặt với cơ thể rõ ràng đã bị suy dinh dưỡng, Mộc Cẩn quyết tâm chăm sóc nó thật tốt.

Nếu không sẽ không có cách nào bảo vệ mình trong lúc hoạn nạn.Ngoài ra mặc dù cảm thấy bột mì và gạo hơi ít, chẳng qua các loại đồ vật trong cửa hàng cũng nhiều nên cuối cùng Mộc Cẩn cũng thấy có một chút an ủi.Mộc Cẩn ở cữ nên luôn được Vương Lý thị chăm sóc.


Từ những lời của bàấy , Mộc Cẩn bắt đầu chậm rãi hiểu rõ được đại khái bối cảnh thời đại này.Triều đại hiện tại của nàng không xuất hiện trong lịch sự hiện thực, đó là một thời đại hư cấu.

Từ quần áo và tóc của những người xung quanh và đồ vật có chút giống với thời Minh.Nhìn chung, tình hình hiện tại rất giống với thời kỳ giữa và cuối thời nhà Minh.Vốn dĩ Mộc Cẩn sinh cơn đã khó khăn, sợ sau này nàng có hậu di chứng, một tháng này trong nhà giết bốn năm con gà nấu canh cho nàng uống, bây giờ lương thực tinh vô cùng trân quý, mỗi lần ăn cơm đều cháo trắng và bột mì.Mộc Cẩn hỏi tới, Vương Lý thị chỉ nói không sao, trong nhà còn có lương thực dư.Bởi vì chăm sóc nàng và hai đứa bé, ban ngày Vương Lý thị hơn nửa ngày ở bên này, lúc đại tẩu Chu thị đưa cơm qua đây, chính mắt nàng nhìn thấy Vương Lý thị ăn cái gì.Nếu nói năm trước, tuy Vương gia không đến mức bữa nào cũng ăn bánh bao trắng, nhưng tệ nhất cũng là bánh bao hoa màu, hay là bánh báo hơn một nửa bột mì trắng một nửa là hoa màu.Nhưng bây giờ, Vương Lý thị ăn đã là hoa màu nhiều hơn bột mì trắng rồi.Gia cảnh nhà nàng sung túc, còn có tình cảnh như vậy, vậy những nhà nghèo khổ chân chính thì sao?Tâm trạng của Mộc Cẩn rất nặng nề, hận không thể lập tức ra tháng.Dù gì cũng không đến nổi ngồi chờ chết giống như bây giờ.Ngay lúc Mộc Cẩn muốn cử động, Vương Lý thị lại ấn nàng nằm xuống.Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng rảnh rỗi như vậy, giải trí duy nhất chính là mắt lớn trừng mắt nhỏ với đôi long phượng thai, chỉ là phần lớn thời gian hai đứa bé đều đang ngủ.Bởi vì có quan hệ chuyện Hứa Thiên Tứ là người đọc sách, trong nhà lại có vài cuốn sách, trong sách đều là chữ phồn thể, nửa đọc nửa đoán cũng có thể hiểu, Mộc Cẩm vừa xem sách vừa nhận tiện đặt tên cho đứa bé.Tỷ tỷ gọi là Đức Âm, đệ đệ gọi là Khổng Chiêu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi