SỔ TAY CÔNG LƯỢC HẮC LIÊN HOA

Editor: tuanh0906

Màn đêm buông xuống, con dế ven đường liên thanh kêu râm ran, hai hàng cây bên đường chỉ có thể nhìn ra cái bóng mơ hồ.

Ba chiếc xe ngựa nối đuôi nhau chầm chậm chạy trên con đường tối tăm, bánh xe xoay tròn phát ra tiếng cót két.

Phó bản sườn núi Kính Dương đã đến hồi kết, nhóm vai chính và vợ chồng Lý Chuẩn vẫy tay chào nhau.

Toàn bộ Lý phủ đều rời khỏi sườn núi Kính Dương hoang vắng, đoàn người mênh mông kéo nhau dọn về nhà cũ ở Giang Nam. Nhóm vai chính đi về phía bắc đến thành Trường An, không thể từ chối hậu ý của Lý Chuẩn... nên đã mượn ba chiếc xe ngựa của bọn họ.

Lý Chuẩn ra tay đương nhiên là hào phóng. Bên trong xe rất rộng rãi, trên sập lót đệm mềm bằng tơ lụa, rất giống giường nằm, làm người đi đường thoải mái nghỉ ngơi. Xa phu được huấn luyện rất tốt, dọc đường đi không hề gây ồn ào.

Lăng Diệu Diệu cuộn tròn trong xe, trên người khoác một chiếc áo bông rất dày, mượn một chút ánh sáng lờ mờ xuyên qua khe hở mành, lật qua lật lại nhìn ngắm mảnh thuỷ tinh trong tay.

Phần thưởng cho phó bản sườn núi Kính Dương và nhiệm vụ bổ sung cộng lại liền đổi được một "Mảnh ký ức" nhỏ này, còn là mảnh ký ức nàng xem không hiểu...

Khung cảnh đó là một căn phòng xa hoa rộng rãi trong Mộ phủ, phía trước bàn dài có một người phụ nữ diện mạo yêu mị mặc một chiếc váy nhiều tầng phức tạp, tay cầm tay dạy Hắc liên hoa học pháp thuật.

Lúc này, Mộ Thanh thoạt nhìn mới mười một mười hai tuổi, mặt mày còn có chút trẻ con, mái tóc xõa xuống vai trước đó đã được buộc cao bằng một chiếc dây lụa màu trắng, lộ ra lỗ tai trắng như tuyết và hai bên thái dương xinh đẹp, bắt đầu hiện ra dáng vẻ thiếu niên.

Người phụ nữ ngồi ở phía sau hắn, dùng một tư thế thân mật ngoài dự đoán nắm tay hắn cầm bút, từ phải sang trái, chậm rãi vẽ lên tờ giấy vàng.

Ngòi bút dính đẫm chu sa đỏ tươi, đầu bút tinh tế phác hoạ, quanh co ngoằn ngoèo, như đi trong mê cung. Sau một nét vẽ, các tự phù như đồ đằng dày đặc xuất hiện ở bên trái.

Đầu bút dừng lại, người phụ nữ rút tay ra, cúi đầu hỏi hắn: "Tiểu Sanh Nhi, đã nhớ chưa?"

Giọng nói đó như chim hoàng oanh hót, có phần ngân lên, mặt nàng gần như áp vào trán hắn.

Mộ Thanh cũng không có vẻ kháng cự, chỉ lẳng lặng nhìn tờ giấy màu vàng trên bàn, không biết đang nghĩ gì.

Người phụ nữ kiên nhẫn từ phía dưới rút ra một tờ giấy, chấm đầy bút chu sa, nhàn nhạt nói: "Nếu vẫn chưa học được, mẹ lại dạy con lần nữa..."

"Con nhớ kỹ." Hắn đáp, giọng nói vẫn còn chút trẻ con: "Nhưng mà..."

"Nhưng cái gì?"

Hắn dừng một chút, tựa hồ có chút hoang mang: "A tỷ từng nói với con tuyệt đối không được vẽ bùa từ phải sang trái, từ trong ra ngoài."

Người phụ nữ cười: "Tỷ tỷ con nói rất đúng. Đây là Phản Viết phù."

Thiếu niên chợt ngước mắt lên, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Con muốn hỏi vì sao ta lại dạy con cái này sao?"

Người phụ nữ nhếch lên khóe môi, cầm lấy bút, lại cẩn thận phác hoạ trên tờ giấy mới một lần nữa, kiên nhẫn như thể đang vẽ lông mày: "Mộ Dao có căn cốt rất tốt, từ ba tuổi đã bắt đầu tu luyện mới được như ngày hôm nay. Con nửa đường mới bắt đầu tu hành, người Mộ gia lại không chịu dạy con tử tế. Nếu con không tự nghĩ cách, đời này đều sẽ không thể theo kịp tỷ tỷ."

Nàng đã vẽ xong một tờ, gác bút, thương tiếc vuốt tóc của hắn: "Không phải con muốn bảo vệ tỷ tỷ sao? Nếu không trở nên mạnh mẽ, lần sau, vẫn chỉ có thể trốn sau lưng nàng."

Mộ Thanh quay đầu, yên lặng nhìn đôi đồng tử màu hạt dẻ của nàng dưới ánh mặt trời.

Động tác của nàng ngày càng mềm mại, như đang trêu đùa một con thú cưng, môi đỏ khẽ mở, ngữ khí chầm chậm: "Tiểu Sanh Nhi, con cũng biết mình là thứ gì mà, đúng không?"

"......" Cậu bé mím chặt môi.

"Con vốn đến từ bóng đêm, còn muốn khoác lên mình ánh sáng, làm gì có chuyện tốt như vậy."

Bàn tay nắm chặt của Mộ Thanh chậm rãi buông ra, hắn cầm bút lên, như đang giận dỗi với ai đó, không rên một tiếng vẽ đầy một trang giấy, có điều tay hơi run, khi kết thúc nét bút có chút uốn lượn.

Người phụ nữ cầm giấy lên xem kỹ, vừa lòng "ừ" một tiếng, cong lên khóe miệng: "Tiểu Sanh Nhi quả nhiên là thông minh nhất."

Lăng Diệu Diệu cẩn thận quan sát khuôn mặt người phụ nữ, xác định nàng tuyệt đối không phải người trong mộng lúc trước.

Gương mặt đó cho người ta ấn tượng cực kỳ khắc sâu. Cho dù lưu lạc phong trần, khóc nhoè trang điểm cũng xinh đẹp kỳ ảo, không giống người phụ nữ trước mắt, đẹp thì đẹp đó nhưng lại mặt nhọn, mắt to, đuôi mắt như móc câu, vai nhỏ eo thon, bộ ng ực lộ ra một nửa, phong cách là yêu mị hoặc nhân.

Có điều rõ ràng Mộ Thanh gọi nàng ta là "mẹ", động tác của hai người thân mật như mẹ con, thoạt nhìn vậy mà không có cái gì không phù hợp cả.

Nàng tiếp tục xem.

Cửa bị đẩy ra. Tiểu đồng bưng trà trên khay, cung kính đưa tới tay nàng, dường như không dám ngẩng đầu nhìn thẳng mặt nàng: "Nhị phu nhân."

"Ừ." Nàng bưng trà nhấp một ngụm, sau đó xua tay: "Đi xuống đi."

"Nhị phu nhân... Đại tiểu thư đã trở lại, đang ở sảnh ngoài..." Hắn vừa nói vừa cẩn thận ngẩng đầu, có vẻ hơi kỳ quái nhìn người phụ nữ một cái. Nàng đang hết sức chuyên chú đặt mấy đ ĩa điểm tâm đ ến trước mắt Mộ Thanh, nghe vậy chỉ nhàn nhạt nói: "Lát nữa ta tới."

Tiểu đồng tò mò nhìn trộm nàng vài cái, sau đó khom người lui ra ngoài.

Cửa đóng lại, người phụ nữ thấy hắn nhìn cái đ ĩa hồi lâu không có động tác, bèn hỏi: "Sao con không ăn?"

Mộ Thanh hơi ngập ngừng, lông mi rung động: "Đã rất lâu rồi... con không ăn đồ ngọt."

Người phụ nữ rũ mắt: "Ăn đi, đều là món con thích."

Hắn cầm một miếng lên nhìn chăm chú, đôi mắt đen nhánh đầy vẻ mờ mịt: "Vậy sao..."

Tay nàng như vô tình cố ý phất qua dây cột tóc trên đầu hắn: "Vong Ưu chú trên người con tạm thời không giải được, không nghĩ ra cũng là bình thường, sao mẹ lại lừa con chứ?"

Nàng nhìn hắn ăn điểm tâm, dặn dò nói: "Tiểu Sanh Nhi, chuyện về Phản Viết phù đừng nói với người khác."

Hắn dừng một chút sau đó gật đầu, rồi lại bất ngờ ngẩng đầu, sắc mặt rất nghiêm túc: "... Gả vào Mộ gia là mong muốn của mẹ sao?"

Nàng nở một nụ cười nhàn nhạt, không chút để ý nói: "Không phải Tiểu Sanh Nhi vẫn luôn muốn có cha sao? Hiện tại con vừa có cha vừa có mẹ, còn có tỷ tỷ mà con yêu nhất. Người một nhà chúng ta đều ở bên nhau, chẳng phải rất tốt sao?"

Người phụ nữ xa lạ này là nhị phu nhân của Mộ gia. Trong ấn tượng của nàng, hình như Mộ Thanh đã từng nói với nàng Mộ Hoài Giang đúng là có một vị thiếp thất, người này tên là Bạch Di Dung. Tuy Mộ Dao gọi Bạch Cẩn là mẹ, chỉ gọi nhị phu nhân là Dung di nương nhưng trên thực tế nàng là con của nhị phu nhân.

Có điều, lúc đó hắn nói Bạch Di Dung làm người nông cạn. Những vết roi trên lưng hắn có một nửa là kết quả do người đàn bà này xúi giục. Mỗi khi hắn không bảo vệ được Mộ Dao, người đàn bà này sẽ ra tay đánh người hoặc là sẽ dùng cách nào đó làm nhục hắn. Quả đúng là một người mẹ kế ác độc điển hình.

Hiện tại xem ra, sự việc có vẻ không như hắn nói. Ít nhất thông qua đoạn ký ức này, thời điểm này hắn và Bạch Di Dung đã thân thiết đến mức gọi nhau là mẹ con.

Lăng Diệu Diệu bực bội trở mình. Rốt cuộc là hắn đang che giấu điều gì hay là sự việc còn có uẩn khúc?

Xe ngựa bỗng nhiên phanh gấp một cái, con ngựa phát ra tiếng hí vang, Lăng Diệu Diệu suýt nữa từ trên sập lăn xuống.

Nàng vén rèm lên, xa phu vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng xin lỗi nàng.

Ba chiếc xe ngựa nối đuôi nhau, hai chiếc phía trước cũng đã dừng lại. Lăng Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn lên, tường thành cao sừng sững như núi, đứng lặng trong bóng đêm, lộ ra đường nét gạch đá cứng rắn lạnh lẽo. Trên cửa thành treo đèn lồ ng sáng ngời, chiếu rọi nét chữ mạnh mẽ trên tấm biển.

"Chúng ta... tới rồi sao?"

"Hồi Lăng tiểu thư, tới rồi..." Xa phu đặt roi ngựa lên đùi, móc khăn ra lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn bầu trời, ngữ khí có chút ưu sầu: "Chỉ là tới không đúng lúc, đã muộn."

Nếu muốn vào thành thì phải tới nơi trước khi trời tối, nếu không rất dễ không có nơi để đi. Kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, hiện tại muộn một hai cái canh giờ, cửa thành đã đóng, đêm nay không chừng lại phải ăn ngủ ngoài đường.

Người đánh xe phía trước thét to một tiếng, ra hiệu chuẩn bị quay vòng lại, con ngựa phát ra tiếng phì phì, mệt mỏi đá bước chân.

Trong không khí đột nhiên truyền đến tiếng kim loại cọ xát "ken két", ngay sau đó là tiếng người ồn ào.

Xa phu ghìm ngựa, kinh ngạc quay đầu lại: "Cửa mở?"

Cửa chính dành cho người quyền quý ra vào, cửa nhỏ dùng cho bá tánh thông hành. Cánh cửa nhỏ bên phải đã mở vào trong, ngọn đuốc sáng như sao trên bầu trời đêm, xếp hàng theo thứ tự hiện lên, trước mắt lập tức sáng ngời.

Thị vệ cầm đuốc ra đón, sau khi thấy rõ mặt Liễu Phất Y thì vui mừng khôn xiết, vung vẩy ngọn đuốc trong tay, ra hiệu về phía trên tường thành.

"Là xe của Liễu đạo sĩ."

Trong nháy mắt, ánh đuốc như đốm lửa đốt lan đồng cỏ, nối nhau hợp thành một con rồng lửa di động, vô số thị vệ chạy trên tường thành, từng người một truyền tin cho nhau, thẳng cho đến tận chỗ sâu trong kinh thành.

Lăng Diệu Diệu kinh ngạc nhìn cửa thành, bọn họ chỉ là đi tra án xong trở về bàn giao thôi, mà được chào đón hoành tráng như vậy sao?

Mộ Dao ở phía trước hiển nhiên cũng có chút nghi hoặc, nàng vén rèm lên cảnh giác nhìn bên ngoài.

Dưới sự vây quanh của đông đảo thị vệ, ba chiếc xe ngựa được nghênh đón vào cửa thành, lúc này tiếng hò hét vui mừng của đám thị vệ mới trở nên rõ ràng: "Phò mã đã trở lại... Phò mã đã trở lại..."

Người này truyền người kia, từ gần đến xa, chỉ giây lát đã vang vọng trong ngoài kinh thành. Toàn bộ kinh thành dường như đều sôi trào lên vào giờ phút này.

Giọng nói the thé của thái giám từ xa truyền đến, xuyên qua màn đêm kinh thành, rất giống như hát tuồng: "Nghênh... phò mã... vào cung."

Bốn phía một mảnh sơn hô hải khiếu*, Mộ Dao nhìn về phía trước, sắc mặt trắng bệch.

*tiếng kêu của núi và tiếng gào của biển, miêu tả khí thế hùng tráng.

- -------

"Chuyện của Đế cơ, nói cái gì cũng được."

Nước trà ào ào rót vào ly sứ, tiểu nhị hạ giọng thêm trà: "Cụ thể tiểu nhân cũng không rõ lắm, có điều nghe nói Đế cơ hình như..."

Hắn chỉ vào đầu mình, giọng nói càng ngày càng thấp: "Chỗ này bị k1ch thích, đầu óc hồ đồ. Bệ hạ làm mai cho nàng. Đêm trước khi gả chồng nàng nổi điên, ôm bài vị của Liễu đạo sĩ thành thân, nói mình đã gả cho người chết."

Lăng Diệu Diệu và Mộ Thanh ngồi một bên ngẩng đầu nghe. Mộ Dao một mình ngồi ở đối diện, cúi đầu không nói.

"Bạn thân của tiểu nhân làm việc ở trong cung, nghe nói Đế cơ thấy người là la hét, ném đồ đạc, chỉ có một đại cung nữ có thể đến gần, tên là... cái gì Vân. Bệ hạ cũng rất sốt ruột."

Món ăn trước mặt vẫn là gà hồ lô giòn xốp vàng óng, bánh thì là rán xanh biếc, chân giò nướng đỏ đậm, da nhồi bóng loáng như khi mới tới Trường An nhưng gần như không có ai động đũa, bàn ăn có vẻ rất yên lặng.

Tính thời gian, sau khi Liễu Phất Y nhảy kẽ nứt, có lẽ Đế cơ chính mắt nhìn thấy chàng bị moi tim, cho rằng chàng đã chết nên mới bị đả kích, lại thêm việc bị ép gả chồng, nên liền hy sinh vì tình yêu.

"Mọi người đều cho rằng bệnh điên của Đế cơ là không khỏi được, phải ôm bài vị sống cả đời. Ai ngờ Phò mã còn sống trở về..." Tiểu nhị lắc đầu, thổn thức nở nụ cười: "Phong hồi lộ chuyển*, cũng coi như chuyện xấu biến chuyện tốt."

*xoay chuyển tình thế, đường núi quanh co.

Liễu Phất Y vừa vào cửa thành đã bị bắt tiến cung. Bất luận thế nào, Đoan Dương vì chàng mà điên, ăn nói hoang đường. Thiên tử tìm kiếm danh y khắp tứ hải đều bó tay không có biện pháp. Cởi chuông còn cần người buộc chuông, bọn họ chỉ biết đặt tất cả hy vọng lên người Liễu Phất Y, nửa khẩn cầu nửa bức bách bắt chàng làm phò mã.

Tuy nhiên, nếu bên kia vui vẻ bên này tất nhiên sẽ đau khổ. Lăng Diệu Diệu biết Mộ Dao đã chịu đả kích lớn đến thế nào. Liễu Phất Y được triệu vào cung đã ba ngày, vẫn không có tin tức. Dựa theo tính tình của chàng, phỏng chừng cũng không thể nhìn Đế cơ vì chàng mà thất hồn lạc phách nên tất nhiên sẽ ở lại một đoạn thời gian, có điều kéo dài bao lâu, có biến số hay không, tất cả đều chưa biết.

Nếu vậy, ngày thành hôn mà họ đã lên kế hoạch không thể không hoãn lại.

Người bắt yêu như lục bình trong nước, tụ tán vô thường*, khao khát tìm kiếm sự ổn định không quá mãnh liệt, cho nên luôn bị mọi việc cản trở, chỉ nghĩ thôi cũng làm người lo lắng.

*không biết khi nào gặp nhau, khi nào xa nhau.

Mộ Dao ăn cơm vô vị, trong lòng lại đang suy nghĩ chuyện khác...

Buổi tối hôm đó, Đế cơ đến sườn núi Kính Dương tìm Liễu Phất Y tỏ tình, nàng cũng ở đó. Trước mặt nàng, Liễu Phất Y từ chối Đế cơ hậu ý, nói: "Tại hạ đã có người yêu thích, một quý nữ như Đế cơ không nên lãng phí thời gian trên người ta, nên sớm tìm lang quân khác."

Đã nói đến mức này, ngay cả cô gái đần độn nhất cũng có thể hiểu được ý trong đó. Đế cơ da mặt mỏng, lập tức khóc lớn một hồi, khóc xong thút tha thút thít nói: "Ta...... ta há là không ai cần? Nếu Liễu... Liễu đại ca không có ý này, bổn cung là Đế cơ một nước, khí lượng* to lớn, đương nhiên không... sẽ không không thú vị dây dưa. Chỉ là chàng cứu ta hai lần, ân tình đó ta chắc chắn sẽ hoàn lại. Đoan Dương ta không nợ ân tình người khác."

*khả năng tiếp nhận ý kiến bất đồng.

Lúc ấy Liễu Phất Y và Mộ Dao nhìn nhau, đều cười nói: "Đúng vậy."

Đoan Dương khóc sướt mướt hồi cung, trước khi đi còn dùng khuôn mặt nhỏ nhem nhuốc vì khóc, chỉ vào bọn họ oán hận nói: "Bổn cung tuyệt đối không chúc phúc các ngươi."

"......"

Trong mắt nàng, Đế cơ chẳng qua là một cô bé sống trong nhung lụa, lòng mang ảo tưởng, sùng bái anh hùng. Chấp niệm của nàng sâu đến mức đến có thể kết hôn với bài vị người chết sao?

"A tỷ." Nàng ngẩng đầu, là Mộ Thanh đang gọi: "Trà lạnh, ta giúp tỷ đổi một ly."

Nàng vô lực gật đầu.

Mộ Thanh đổ đi nước lạnh trong ly trà của nàng, thay nước mới, sau đó lại yên lặng giúp Lăng Diệu Diệu rót đầy.

Thiếu nữ chống tay vào má, mắt hạnh tròn xoe nhìn theo động tác của Mộ Thanh: "Cảm ơn."

Trong mắt hắn lúc này mới hiện lên chút sắc màu ấm, nhưng khi nhìn về phía tỷ tỷ, chút sắc ấm này lại nhanh chóng biến mất: "A tỷ, trước mắt chúng ta ở lại khách đi3m chờ Liễu công tử mấy ngày, được không?"

Khi nói ra ba chữ "Liễu công tử", giọng hắn lạnh lẽo như lưỡi đao.

- -------

Ngón tay mảnh khảnh cầm quân cờ mượt mà đặt lên bàn cờ, sau một lúc lâu không thấy người trước mặt có động tác, Mộ Dao ngẩng đầu, thiếu niên cúi đầu nhìn bàn cờ, dường như đang tập trung suy nghĩ.

Nhưng nàng biết đây là thất thần.

Nàng gập tay lên, gõ bàn cờ: "A Thanh?"

Mộ Thanh lặng lẽ hoàn hồn, nghe tiếng hạ cờ, ưu nhược điểm của hai màu đen trắng đột nhiên xuất hiện.

"......" Mộ Dao rũ mắt nhìn xuống, ném quân cờ đã nhặt lên trở lại hộp.

"A Thanh." Nàng bình tĩnh nhìn hắn: "Đệ nhường ta như thế, không bằng không chơi."

Trong mắt Mộ Thanh thoáng chốc hiện lên một chút hoảng loạn. Hắn nhường cờ từ trước đến nay đều không dấu vết. Chẳng qua vừa rồi thất thần, bất ngờ bị gọi, đi hơi rõ ràng, mới làm A tỷ nhìn ra manh mối.

Ngoài cửa sổ đã là ban đêm, ngọn đèn trên bàn lùn chiếu sáng bàn cờ, ánh sáng mỏng manh ảm đạm. Quán rượu trong thành Trường An, phòng ngăn vách thanh nhã tinh xảo, nhưng rốt cuộc không phải là nhà nên thiếu vài phần hơi người, ngay cả trong không khí cũng lơ lửng mùi bụi bặm xa lạ.

Quân cờ khách đi3m cung cấp là vân tử* tốt nhất, có cảm giác lạnh. Lúc cầm lên quân cờ trắng mượt mà bóng loáng, điều hắn nhớ tới chính là dáng vẻ Lăng Diệu Diệu cười cong đôi mắt: "Đây là vân tử, màu như chiếc răng, trắng giống Mộ công tử."

*một loại đá làm cờ.

Khuê phòng của nàng có mười mấy ngọn đèn đứng cao thấp, thật giống với con người nàng, khoa trương sống động lãng mạn. Nàng ngồi trong quầng sáng đó, ngoan ngoãn ở một góc, vui đến quên cả đất trời.

Hắn lấy lại bình tĩnh, tay che lên bàn cờ, đôi mắt đen từ dưới nhìn lên, mang theo vài phần xin khoan dung: "Chơi thêm một ván nữa đi, lần này ta chơi tử tế."

Mộ Dao dừng một chút, miễn cưỡng cong khóe miệng.

Mấy ngày nay, nàng càng thêm gầy ốm, xương quai xanh nhô lên như sắp chui ra khỏi cổ áo. Hắn biết bởi vì Liễu Phất Y vắng mặt, Mộ Dao ngoài mặt dường như không có chuyện gì, nhưng thực tế không biết trong lòng đau buồn đến mức nào.

A tỷ từ nhỏ đến lớn được cha mẹ thương yêu, được hắn bảo vệ chu toàn, mà lại vì một mình Liễu Phất Y mà chịu nhiều đau khổ... Trong mắt hắn tràn ra sự lạnh lẽo.

"A Thanh, đệ chơi cờ thế nào vậy?" Mộ Dao nghi hoặc nhìn về phía hắn.

"A tỷ, lần này chúng ta đổi cách chơi, được không?" Hắn vực dậy tinh thần: "Ai nối năm quân thành một đường trước là thắng."

"......" Mộ Dao nhíu mày nhìn chằm chằm bàn cờ một hồi, tỏ vẻ không thích đề nghị trẻ con này của hắn: "Đây là chơi kiểu gì?"

Hắn khựng lại, sau đó kiên nhẫn đặt quân cờ: "Là cờ năm quân."

Nàng cầm quân cờ, bất đắc dĩ cười, chợt xoa giữa mày, có chút mất hứng thú: "A Thanh, nếu đệ luyện thuật pháp cũng chịu bỏ tâm tư như vậy, Mộ gia chúng ta cũng không đến mức rơi vào tình trạng này."

"......" Động tác của Mộ Thanh bỗng cứng đờ.

Khi ra khỏi phòng Mộ Dao, trên mặt hắn vẫn còn vẻ mờ mịt, trong lòng thì tràn đầy mệt mỏi.

Bóng dáng yểu điệu của Mộ Dao thấp thoáng sau cánh cửa, lộ ra vẻ gầy gò và cô đơn. Liễu Phất Y để lại khoảng trống quá lớn, cho dù hắn thường xuyên bầu bạn cũng chỉ như muối bỏ biển, đối nàng cũng chỉ như trò chơi gia đình.

Thế giới của nàng, trước giờ hắn vô pháp dung nhập. Cùng lý đó, hắn cũng luôn cô độc một mình.

Trên đường trở về, hắn khống chế không được mà đi tới cửa phòng phòng bên cạnh, gõ cửa.

Sau một lúc lâu mới có người mở cửa, khuôn mặt với mái tóc bù xù của Lăng Diệu Diệu lộ ra, thấy là hắn nàng lập tức mở to hai mắt: "Không phải bảo ngươi đi an ủi Mộ tỷ tỷ sao? Ngươi tìm ta làm gì?"

Nàng chỉ hé cửa ra một khe hở, đủ để nhìn thấy khuôn mặt nhỏ ló ra, là tư thế kháng cự. Hắn không nhịn được dùng sức đè lại cửa, ánh mắt nặng nề: "Không thể cho ta vào sao?"

"......" Lăng Diệu Diệu lui lại một bước, vẻ mặt vô tội thả người tiến vào, nhìn quanh phòng nhỏ một vòng, căn phòng đơn giản như một căn phòng tiêu chuẩn của đời sau.

Bị gió lạnh ngoài phòng thổi đến rét run, nàng xoa xoa cánh tay đi theo sau Mộ Thanh: "Giống hệt như phòng của ngươi, có gì đâu mà xem."

Mộ Thanh liếc nàng một cái, quay lại đóng cửa: "Cô đang ngủ sao?"

Thiếu nữ đã đi tới trước bàn trang điểm, hơi cúi người vuốt lại tóc trước gương, nghe vậy sửng sốt, hơi ngượng ngùng đáp: "...... Không có. Ta... ta đang ở trên giường đọc sách."

"Đọc sách?"

Nàng vén màn, từ đống chăn lộn xộn lấy ra một cuốn sách hơi mỏng, chớp đôi mắt hắc bạch phân minh, có chút thẹn thùng giải thích: "Bên ngoài lạnh quá, nên ta... chui vào chăn đọc."

Đọc đến đoạn k1ch thích, cũng chỉ... đơn giản là ở trên giường lăn vài vòng.

Mộ Thanh nhìn nàng một cái... rồi lại nhìn cuốn sách nhỏ ngoài bìa không có chữ trong tay nàng.

"À, ta tìm được một cuốn sách rất hay." Lăng Diệu Diệu mặt đầy hưng phấn: "Tiểu nhị dưới lầu cho ta mượn."

Thiếu niên rút lấy, nhanh như gió đọc qua, sắc mặt bỗng trở nên có chút cổ quái: "Cô..."

Lăng Diệu Diệu thao thao bất tuyệt: "Quyển sách này nói về một vị công tử yêu thầm tiên sinh dạy học của mình, nhưng tiên sinh không đoạn tụ nên thà chết không chịu. Sau đó, công tử bèn vừa đấm vừa xoa, năn nỉ ỉ ôi, lì lợm la li3m, tiên sinh tự sát hai lần không thành, sau đó cũng bắt đầu phát hiện mình có tình cảm với công tử, cho nên bọn họ đã vượt qua trở ngại để ở bên nhau..."

Đôi mắt đen của Mộ Thanh chợt lóe, tiếp tục chăm chú nhìn gương mặt đỏ bừng vì kích động của nàng: "Sau đó thì sao?"

"Không có sau đó, ta mới đọc tới đây." Lăng Diệu Diệu không nhịn được nở nụ cười: "Ngươi có thích không, đọc xong ta cho ngươi mượn."

"...... Được." Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào mặt nàng.

"......" Lăng Diệu Diệu giật mình, suýt nữa cắn phải đầu lưỡi.

Vừa rồi nàng chỉ là nhất thời bon mồm, người đàn ông nào có tính hướng bình thường sẽ đọc loại truyện này? Vốn tưởng rằng hắn sẽ chán ghét mà tránh ra, nhưng sao Hắc liên hoa lại không phản ứng theo lẽ thường...

Nàng nhất thời không nói nên lời, dừng một chút, cúi người từ dưới gầm bàn lấy ra một quả bưởi, cố sức đặt mạnh lên bàn, đôi mắt sáng lấp lánh: "Đúng rồi, ta mời ngươi ăn trái cây nhé."

Vừa lúc một mình nàng không ăn hết, còn đang sầu não.

Giọng điệu của Mộ Thanh có chút cổ quái: "Đây cũng là tiểu nhị dưới lầu cho cô?"

"Đúng thế." Nàng dùng dao rạch một đường, phồng má bắt đầu vật lộn bóc quả bưởi.

"Sách, trái cây..." Giọng hắn ngày càng lạnh lẽo: "Sao hắn không cho ta vậy?" Ánh mắt băng lạnh của thiếu niên dừng trên mặt nàng, vô cớ sinh ra một loại cảm giác áp bách nguy hiểm.

Lăng Diệu Diệu bóc bưởi tới mồ hôi đầy đầu, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt hắn, chỉ cảm thấy câu hỏi của hắn thật kỳ quái, tức giận nói: "Ta bỏ tiền của mình ra mua, nếu ngươi bỏ tiền, hắn cũng sẽ giúp ngươi mua." Nàng bực bội buông tay, đặt quả bưởi lên bàn, lăn về phía hắn, xoa cổ tay đau nhức: "Mệt chết, ngươi bóc một lát đi."

Mộ Thanh yên lặng tiếp nhận quả bưởi mới bóc một nửa, từ trong ngực lấy ra một thanh đao, cắm phập một cái vào quả bưởi, tay phải giữ vỏ bưởi, xoẹt xoẹt vài cái đã nhẹ nhàng tách thịt quả ra. Quả bưởi còn chưa kịp phản ứng đã bị lột da rút gân vừa nhanh vừa tàn nhẫn.

Lăng Diệu Diệu sững sờ nhìn, hắn lại không dừng động tác mà bẻ quả bưởi thành từng miếng, sau đó xé bỏ lớp vỏ mỏng hai bên ra, cuốn lên nâng tới, đưa phần thịt quả căng mọng ngay ngắn tới bên miệng nàng.

Hương bưởi thơm đột nhiên ập đến, Lăng Diệu Diệu cúi đầu ngây dại.

"Không phải muốn ta bóc sao?" Giọng thiếu niên trầm thấp bình đạm, ngữ khí đã mất kiên nhẫn.

Gương mặt bỗng hơi nóng lên, nàng không có mặt mũi cúi đầu cắn, do dự một lúc lâu mới duỗi tay đón lấy, nói chuyện đều có chút lắp bắp: "Bóc... bóc bóc lớp vỏ bên ngoài là được rồi."

Nàng mơ hồ cảm thấy gần đây hắn trở nên có chút kỳ quái.

Theo lý thuyết, thời điểm này là lúc Liễu Phất Y bỏ mặc Mộ Dao không quan tâm, giai đoạn mấu chốt khi tỷ tỷ thương tâm yếu đuối. Trong nguyên tác Mộ Thanh đã bắt đầu chủ động chinh phục tỷ tỷ... Nhưng trước mắt, đối tượng công lược còn đang bóc từng múi bưởi thay nàng...

"Ấy... Được rồi." Lăng Diệu Diệu nắm lấy cổ tay hắn: "Đừng bóc nữa, cẩn thận đau tay."

Hắn không động đậy, để nàng nắm, ánh mắt dừng trên bàn tay trắng nõn của nàng: "Ta không dùng tay, mà dùng đao."

Lăng Diệu Diệu xấu hổ buông tay, nhanh chóng nhét một miếng bưởi vào miệng hắn.

Quả bưởi ngọt ngào và mọng nước, làm người tâm tình sung sướng, từng lỗ chân lông đều thư giãn nở ra, nàng ồm ồm hỏi: "Mộ tỷ tỷ có ổn không?"

Hàng mi mảnh dài của Mộ Thanh buông xuống, hơi cong khóe môi, lộ ra một nụ cười thản nhiên tự giễu: "A tỷ xưa nay không nghe ta khuyên."

"Vậy ngươi... khuyên ta này." Lăng Diệu Diệu mặt đầy vẻ đồng tình, chống cằm nhìn hắn, ngữ khí đặc biệt chân thành: "Ta nghe ngươi khuyên."

Mộ Thanh ngây người trong chốc lát, sau đó nói: "Khuyên cái gì?"

"Bất kể Liễu đại ca cưới Mộ tỷ tỷ hay là cưới Đế cơ, ta đều không vui." Nàng bĩu môi, oán hận nói: "Không vui muốn chết."

"......"

"Khuyên đi." Nàng chớp chớp mắt.

Sắc mặt thiếu niên thay đổi mấy lần, hồi lâu mới khô cằn nói: "Vậy ngươi đổi sang thích người khác đi."

Lăng Diệu Diệu rất có hứng thú nhìn hắn: "Ta nên thích ai?"

"......"

Hắn cảm thấy đoạn đối thoại này có chút quen thuộc. Lúc ấy ở Lý phủ, thiếu nữ ngồi trên giường hắn, trong mắt toàn là men say, thương tiếc nâng lên mặt hắn, hắn bình tĩnh hỏi: "Ta nên thích ai?"

"Thích ta này, thích ta nuôi ngươi tới trắng trẻo mập mạp..."

"......"

Hắn liếc nàng, trong lòng bách chuyển thiên hồi*, một lúc sau mới lạnh lùng đáp: "Tóm lại không phải Liễu Phất Y."

*thành ngữ hình dung sự xoay chuyển lặp lại hoặc tiến trình khúc chiết.

"Tử Kỳ, không phải là ngươi khuyên người khác như vậy chứ?" Lăng Diệu Diệu mặt đầy thất vọng: "Khó trách không khuyên được Mộ tỷ tỷ, như thế quá trực tiếp. An ủi người khác phải chú ý nghệ thuật ngôn ngữ..."

Hắn khẽ mỉm cười tới khó phát hiện.

Nàng đâu biết rằng khi đối mặt A tỷ hắn lưỡi xán hoa sen*, nhưng tới chỗ nàng tất cả đều không dùng được, trong lòng vừa chua vừa chát, nói nhiều sai nhiều.

*khéo ăn nói.

Lăng Diệu Diệu vừa nói vừa ăn, ăn mệt quá nàng bèn đưa cho hắn một miếng bưởi: "Sao ngươi không ăn?" Thấy hắn hồi lâu không đón, nàng trực tiếp cầm lên đặt bên môi hắn: "Nếm thử đi."

Hắn dừng lại, ngoan ngoãn há miệng ăn bưởi. Trái cây mát lạnh và ngọt ngào, ăn xong nàng lại kiên nhẫn đút cho hắn một miếng nữa.

Hắn dứt khoát cố tình không duỗi tay.

Lăng Diệu Diệu bất tri bất giác, vừa đút vừa nhân cơ hội dạy dỗ: "Mộ tỷ tỷ thật đáng thương. Không có Liễu đại ca, nàng cũng chỉ có một đệ đệ là ngươi, ngươi không ở bên cạnh nàng thì ai ở?"

"Cô và A tỷ không phải cũng khá thân sao? Sao cô không đi khuyên?"

"Ta...... ta đâu giống ngươi. Ta không biết Mộ tỷ tỷ thích cái gì, cũng không rõ làm thế nào để tỷ ấy vui vẻ."

Nàng nói chuyện có hơi chột dạ.

Nguyên tác viết đến đoạn nhóm vai chính trở về Trường An. Liễu Phất Y vắng mặt, Mộ Dao buồn bã thương tâm, Mộ Thanh đã hắc hóa có ý muốn thay thế chàng. Vì vậy vào một đêm nguyệt hắc phong cao, hắn bộc bạch thân phận, thổ lộ cõi lòng với tỷ tỷ.

Người sói tự bạo, sao có thể nhận được kết quả tốt? Mộ Dao không thể chấp nhận được người đệ đệ đã xé xuống mặt nạ, thậm chí còn cảm thấy suy sụp và ghê tởm trước một kẻ thấp kém ngụy trang ẩn nấp bên cạnh mình. Mâu thuẫn trở nên gay gắt, tỷ đệ hai người từ đây đoạn tuyệt. Hắc liên hoa hoàn toàn hắc hóa, trực tiếp thăng cấp thành vai ác ở giai đoạn sau.

Dựa theo diễn biến hiện tại của cốt truyện, chưa chắc hắn sẽ hắc hóa, nhưng xung đột và rạn nứt xem ra không thể tránh được.

Đối với một người yêu thầm nhiều năm, nếu không bị giáp mặt cự tuyệt thì sẽ không hoàn toàn chặt đứt ý đồ, giấu ở trong lòng sẽ cảm thấy còn có hy vọng.

Cho nên, mấy ngày nay, nàng không những không cản trở mà còn cố tình để Mộ Thanh và Mộ Dao ở riêng với nhau. Từ tận đáy lòng, nàng hy vọng hắn có thể vượt qua điểm mấu chốt này, chỉ khi hắn dứt khoát bước qua đoạn lịch sử với Mộ Dao, nàng mới có dũng khí đối mặt với một Mộ Thanh mới.

Nhưng lúc này, nhìn Hắc liên hoa như một chú mèo ngoan ngoãn ăn trái cây nàng đút, trong đôi mắt trơn bóng không giấu nổi sự thất vọng và mệt mỏi, lòng nàng lại có chút áy náy, như thể vì sự ích kỷ của bản thân mà làm việc tổn thương hắn.

"Thực ra ta cũng không biết làm thế nào để A tỷ vui."

Giọng nói của thiếu niên dần trầm xuống: "Bất kể ta làm thế nào, nàng đều sẽ không vui vẻ."

"Vậy thì ngươi hãy không ngừng cố gắng..."

"Đơn giản bởi vì người đó là ta."

Lăng Diệu Diệu khẽ cau mày, đột nhiên nhét một miếng bưởi vào miệng hắn, ngăn hắn nói câu kế tiếp.

"Thật tốt, không lãng phí chút nào." Nàng vui vẻ lau sạch nước trên tay, chậm rì rì gom vỏ bưởi vào một chỗ.

"......" Cảm thấy ánh mắt hắn không chớp dừng trên mặt nàng, nàng mới tùy ý nói: "Ngươi đừng luôn tự hạ mình như vậy, ngươi có chỗ nào không tốt..."

Nàng gập lên ngón tay so một chút, trong mắt mang theo ý cười: "Đúng là kém Liễu đại ca một chút thế này, nhưng cũng không kém như ngươi nói. Mộ tỷ tỷ rất thích ngươi, ta nhìn ra được."

"Vậy sao?" Hắn rũ mắt xuống sau đó lại nâng lên nhìn nàng, thấp giọng lặp lại một lần: "Ta... không có không tốt..."

Lăng Diệu Diệu ngây ngốc cười: "Sao ngươi như trẻ con tập nói vậy?"

"......"

Tiếng trống canh mơ hồ truyền đến, Lăng Diệu Diệu đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh trăng như móc câu treo trên ngọn cây.

Nàng duỗi người: "Đã muộn thế này rồi, mau về ngủ đi."

Muộn lắm rồi sao? Hắn đứng dậy, nhìn bóng dáng nàng, chỉ cảm thấy nỗi mất mát trống rỗng trong lòng ngập tràn thành biển.

Lăng Diệu Diệu đã không hề lưu luyến đẩy hắn ra ngoài cửa: "Ở ngay bên cạnh, vậy ta không tiễn nữa, mau đi mau đi..."

Ánh đèn trong đêm mỏng manh yếu ớt, nhỏ như hạt đậu.

Thiếu niên đứng một mình trong phòng, nhìn quanh bốn phía, màn giường được cuốn lên, ghế bành, bàn nhỏ màu nâu đen, và bình hoa khô trên bàn...

Đúng như lời nàng nói, hai gian phòng gần như giống nhau như đúc.

Nhưng với hắn lại hoàn toàn khác... Không có hơi thở của nàng, đó là tiêu điều như trời đông giá rét.

- ---------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi