SỔ TAY CÔNG LƯỢC HẮC LIÊN HOA

Editor: tuanh0906

--------

Khinh Y Hầu ngồi thất hương xe đi qua An Định Môn, theo lệ thường nội giám dùng giọng nói the thé lớn tiếng ở phía trước mở đường.

Không hô thì không sao, ba chữ "Khinh Y Hầu" vừa vang lên, bá tánh trong thành lập tức vọt tới như thủy triều, vây kín đường phố chật như nêm cối.

Phía sau đoàn xe di chuyển khó khăn, một bàn tay gầy vén lên mành, lộ ra gương mặt ưu sầu của Bạch Cẩn: "Sao lại nhiều người như vậy?"

Từ xa nhìn lại, chỉ có thể thấy được mái vòm của xe ngựa, tua rua lắc lư hai bên, xe chỉ có thể đi nửa bước một, gần như di chuyển tại chỗ.

Bạch Cẩn đứng ngồi không yên, bàn tay túm nhăn quần áo. Tình hình thật sự quá hỗn loạn và ầm ĩ, cho dù Khinh Y Hầu chết trong xe, có lẽ tạm thời cũng không ai phát hiện. Dừng lại một giây chính là tạo cơ hội cho yêu quái lợi dụng.

Mộ Hoài Giang trầm tư, đè lên pháp khí bên hông: "Không đợi, qua đó thôi."

Ánh mặt trời trượt khỏi tà áo hắn, dư quang nhìn thấy mấy tiểu ăn mày tụ tập thành một nhóm, mặc quần áo bẩn thỉu không rõ màu sắc, chảy nước dãi nhìn cái bát vỡ trên mặt đất, tranh giành thức ăn, cho dù kẻ quyền quý nào xuất hiện cũng không thèm nhìn một cái.

Mộ Hoài Giang ra vẻ nghiền ngẫm, khóe mắt loé lên chút khinh miệt. Không hâm mộ vinh hoa phú quý đến vậy cơ.

Bạch Cẩn dừng lại bên cạnh xe ngựa, vạt áo đong đưa, chăm chú nhìn đám ăn mày tranh giành miếng ăn, nhíu mày: "Dung Nương có một đứa con phải không? Tính tuổi, năm nay hẳn là bảy tuổi..."

"Hừ." Người đàn ông bên cạnh cười một tiếng, không để bụng: "Thằng nhóc đó..."

"Cạch." Trong xe khẽ vang lên một tiếng, có thứ gì đập vào bánh xe từ rèm gấm lăn xuống, rơi trên mặt đất, phản chiếu ánh nắng chói mắt.

Một con Tì Hưu.

Hai người nhìn nhau, sau đó lập tức bay lên xốc rèm...

Ập vào mặt là một mùi hương thơm kỳ lạ, nhưng xuất hiện trước mắt không phải là phụ nữ mà là một đứa bé chừng sáu bảy tuổi, để chân trần, ngồi trên bàn, mái tóc rối tung, đôi mắt trống rỗng đen kịt, chiếu ra ánh sáng đỏ, bừng bừng sát khí.

Ánh sáng đỏ khiến cả thùng xe như chìm đắm trong ánh lửa, Trấn Hồn linh đột nhiên vang lên inh ổi khiến góc áo Bạch Cẩn rung động kịch liệt: "Đinh linh linh linh linh..."

Bạch Cẩn trợn to mắt: "Đây là..."

Mộ Hoài Giang chui vào thùng xe, nhanh chóng bắn ra pháp khí đánh vào ngực đứa trẻ. Hắn còn tuổi nhỏ, bị đánh bay ra ngoài lập tức dừng lại công kích. Khinh Y Hầu dùng hai tay che lại cổ, sắc mặt trắng bệch bắt đầu ho khan, nửa người nằm bò ra bàn, tóc đen tán loạn trên mặt bàn.

Mộ Hoài Giang giơ tay, trực tiếp tóm lấy đứa trẻ bắt chéo hai tay hắn ra sau lưng đè xuống đất. Hắn còn liều mạng giãy giụa như cá bị ném lên cân, có điều ánh sáng đỏ đã biến mất, sức lực của hắn như một chú mèo nhỏ. Mộ Hoài Giang chỉ cần dùng một chút sức là có thể bẻ gãy cột sống hắn.

Sau lưng Bạch Cẩn ướt đẫm mồ hôi lạnh, nàng và Mộ Hoài Giang nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Có thể khiến Trấn Hồn linh dao động mạnh như vậy, trừ phi là đại yêu do trời đất tạo thành, nhưng đứa trẻ trước mặt này rõ ràng không phải.

"Bán yêu." Bạch Cẩn làm khẩu hình.

Sắc mặt Mộ Hoài Giang trầm xuống.

Bán yêu do thứ gì sinh ra có thể có đáng sợ như vậy?

"Mị nữ." Hắn lẩm bẩm, cười lạnh: "Là Mị nữ."

Thì ra là thế.

Nàng ta vốn không phải kẻ vô danh tiểu tốt, mà là do sinh ra đứa bé này.

Nếu không phải tên đạo sĩ báo tin lúc trước đã chết hẳn, hắn còn muốn bổ cho hắn một đao.

Mị nữ và Oán nữ sinh ra từ cùng một cơ thể, há là đạo sĩ có thể dễ dàng trêu chọc?

Đó là bóng tối của màn đêm vĩnh cửu, một cơn ác mộng không thể tránh thoát.

Hắn cúi đầu nhìn xuống mái tóc đen dày của đứa trẻ đang nằm trên mặt đất, trên tóc dường như chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo, sắc mặt tốt hơn một chút: "Ta còn tưởng nàng có sát chiêu gì, thì ra đây là át chủ bài của nàng ta."

Đứa trẻ này là con diều nàng ta thả ra, là quân cờ do nàng ta điều khiển, là lưỡi đao sắc bén trong tay nàng ta, vào thời khắc mấu chốt còn dùng làm con rối chắn ở phía trước.

Lúc này không phải hắn thay nàng chắn một ải sao?

May mắn, mãnh thú vẫn còn tuổi nhỏ.

Ngón tay mảnh khảnh của đứa trẻ co quắp trên đất, móng tay tròn trịa. Bạch Cẩn quay đầu nhìn Khinh Y Hầu vừa hồi phục sau cơn chấn động, dừng một chút, vẻ mặt phức tạp: "Chúng ta là đi theo yêu khí đến đây, Điện hạ bị sợ hãi."

"Không ngại, đa tạ nhị vị ra tay cứu giúp." Khinh Y Hầu nới lỏng cổ áo, mệt mỏi dựa vào thùng xe, chán ghét nhìn đứa trẻ cuộn tròn trên đất, ngữ khí đạm mạc: "Đã như vậy thì còn chờ cái gì? Sao không giết nó đi?"

Bạch Cẩn mở to mắt nhìn, giải thích: "Điện hạ, đứa trẻ này thì khác..."

"Khác thế nào?" Đôi mắt hẹp dài của hắn bình tĩnh, lông mi hơi khép: "Giết là được, để nó khỏi phải ra ngoài gây chuyện."

"Ngài thật sự không nhận ra sao?" Bạch Cẩn nhíu mày: "Đây là cốt nhục của ngài..."

Đứa trẻ trên mặt đất đột nhiên run lên, giãy giụa ngẩng đầu, một đôi mắt vừa to vừa sáng như nước mùa thu đột nhiên đập vào mắt Triệu Khinh Hoan.

Đuôi mắt xếch lên, mỹ lệ như hồ nước lấp lánh.

Thái dương đột nhiên đau nhói, hắn duỗi tay đỡ trán, đầu váng mắt hoa: "Ăn nói bậy bạ, bản hầu đời này ghét nhất yêu quái, sao có thể có quan hệ gì với hắn?"

Bạch Cẩn và Mộ Hoài Giang nhìn nhau, trong lòng chợt lạnh. Vong Ưu Chú.

Hạ Vong Ưu Chú với người thường, cưỡng chế bóp méo ký ức. Thật sự là một nước cờ hiểm... Một khi ký ức trở về, có khả năng sẽ đi đời nhà ma.

Nàng còn muốn giải thích thì Mộ Hoài Giang lại kéo góc áo nàng: "Điện hạ thứ tội. Đứa trẻ này, không thể giết."

Nếu giết, sức mạnh của Dung Nương trở về bản thể, đó mới là ác mộng.

"Vậy thì chuyển giao cho Khâm Thiên Giám." Nói xong hắn giơ tay: "Người đâu."

"Cũng không thể." Bạch Cẩn buột miệng thốt ra.

"Vì sao?" Khinh Y Hầu sắc mặt không vui, đặc biệt là vừa rồi Bạch Cẩn còn bôi nhọ hắn... Giọng hắn càng thêm hùng hổ doạ người: "Không phải đạo sĩ các ngươi thường tự xưng là trừ ma vệ đạo sao? Hắn suýt nữa giết chết bản hầu, chẳng lẽ định phá lệ thiên vị?"

Sắc mặt Bạch Cẩn khẽ động, nàng từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc bài, không để ý đến ánh mắt ngăn cản của Mộ Hoài Giang, đẩy ngọc bài tới trước mặt Khinh Y Hầu: "Điện hạ, ta nguyện ý dùng ngọc bài của Mộ gia làm trao đổi. Mong ngài đồng ý để chúng ta mang hắn về Mộ gia xử lý."

Khinh Y Hầu thần sắc hờ hững, không hiểu vì sao ý kiến của hắn lại quan trọng như thế, nhưng hiện giờ Hầu phụ bị yêu quái ám ảnh, đúng là cần cái ngọc bài này.

Hắn sửa sang ống tay áo, mệt mỏi nhắm mắt lại.

"Vậy thì mang đi đi."

-----------------

"Lão gia..."

"Lão gia." Bạch Cẩn đuổi theo, nàng ôm đứa trẻ gầy gò vừa đi vừa thở dốc, bộ quần áo rách rưới của đứa trẻ trước sau dán đầy Định Thân Phù, hắn như một con nhím vừa bị bắt, mở to đôi mắt oán hận, ánh mắt tràn ngập cảnh giác.

Mộ Hoài Giang đi rấ nhanh, thần sắc lãnh đạm: "Ném nó vào địa lao nhốt lại, nếu nàng ta còn cần con át chủ bài này chắc chắn sẽ tới cứu. Đến lúc đó nàng và ta bày Thất Sát Trận chờ tiêu diệt nàng ta."

"Ta vừa nhìn qua, lão gia..." Bạch Cẩn ngắt lời ông ta, trên trán lấm tấm mồ hôi, trong mắt hiện lên một tia hi vọng: "Cơ thể chí âm."

Mộ Hoài Giang đứng lại.

Hắn hiểu ý nàng, hơi nghiêng đầu: "Là vì Dao Nhi?"

Cô bé gánh vác hy vọng của cả nhà, nhưng lại có cơ thể mà yêu ma thèm muốn, số phận bất ngờ, khó lòng phòng bị. Tựa như một cái mầm đậu nhỏ bé yếu ớt, còn chưa lớn lên đã bị sâu bệnh xâm hại.

Thảo nào vừa rồi nàng không tiếc bỏ ra một miếng ngọc bài, cũng muốn mang hắn đi.

"Ta và chàng không thể bảo vệ Dao Nhi cả đời..."

Hắn do dự một chút, chạm phải đôi mắt đen nhánh mang theo sát khí kia, vẫn cảm thấy có chút kháng cự: "Vậy cũng không được."

Ai lại nuôi hổ như nuôi mèo, không sợ dưỡng hổ thành hoạn sao? Nhưng nghĩ đến Mộ Dao...

"Lợi dụng tình thế, tùy cơ ứng biến, không phải lão gia dạy ta thế sao?" Đôi mắt của Bạch Cẩn cực kỳ sáng: "Chỉ cần hắn không chết, Oán nữ sẽ không thể làm gì. Con át chủ bài nằm trong tay chúng ta, cho chúng ta dùng, chẳng lẽ không tốt sao?"

Mộ Hoài Giang nắm cằm tiểu hài tử, ánh mắt lạnh lẽo: "Hạ Vong Ưu Chú cả đời hắn đều là tử sĩ của Dao Nhi."

Bạch Cẩn cuối cùng cũng nở một nụ cười.

"Ngươi tên là gì?" Nàng nhẹ nhàng đặt bàn tay lên trán hắn, đầu hắn tựa vào ngực nàng, ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt trên người người phụ nữ.

Được bà ấy dịu dàng ôm như vậy, sát ý trong mắt hắn lập tức biến mất như sóng biển, chỉ lộ ra một chút ngây thơ mờ mịt như một con thú nhỏ.

"Ta tên là Mộ Sanh."

Hắn mở miệng, giọng nói như tiếng đàn cổ.

Vĩnh dạ vì Mộ, ly ca vì Sanh. Lấy họ mẹ, sinh ra đại diện cho mọi sự ly biệt và oán hận.

"Thật là trùng hợp." Bạch Cẩn cười khổ, giọng nói dịu dàng: "Nhà chúng ta cũng họ Mộ, từ nay gọi ngươi là Mộ Thanh đi."

--------

"Nhị phu nhân, đừng đợi nữa, lão gia sẽ không tới."

Nha hoàn đóng lại cửa, chần chừ hồi lâu mới quay đầu nhỏ giọng nói: "Mấy hôm nay lão gia và phu nhân đều bận..."

Nụ cười trên môi Bạch Di Dung chợt tắt, lược trong tay "cạch" một cái đập vào gương, mặt gương rung lên, đôi môi đỏ của người trong gương cay nghiệt nhếch lên: "Bận, quanh năm suốt tháng đều bận."

"Nhị phu nhân... Ngài đừng lo lắng." Nha hoàn cẩn thận nhìn nàng ta: "Còn có... còn có đại tiểu thư mà."

Bạch Di Dung cười lạnh một tiếng: "Đại tiểu thư... Ngươi thì biết cái gì."

Nàng ta dùng ánh mắt phức tạp nhìn người trong gương, nhẹ nhàng vỗ mặt mình hai cái: "Ngươi cho rằng ta dựa vào cái gì mà còn lại tới bây giờ? Còn không phải vì Dao Nhi."

Nàng ta bực bội gõ hộp gương lược: "Dao Nhi, dù sao cũng là nữ. Tỷ tỷ không sinh được, lão gia rốt cuộc còn phải dựa vào ta sinh một đứa có trái ớt.

Ta nỗ lực mấy năm nay, uống biết bao nhiêu bát thuốc đắng, giờ thì hay rồi..." Nàng ta liếc xéo nha hoàn, oán hận nói: "Bọn họ nhặt một đứa có sẵn ở bên ngoài."

"Sau này trong nhà này còn có địa vị của ta sao?" Nói xong nàng ta nhanh chóng đứng dậy, đá văng ghế, vội vàng đi ra ngoài.

"Nhị phu nhân, ngài đi đâu?"

"Đi xem tên nhãi ranh kia rốt cuộc là bảo bối gì mà khiến lão gia làm đại thiện nhân. Con mình thì không cần lại muốn nuôi con giúp người khác."

Nha hoàn vội vàng đuổi theo, giữ chặt cánh tay nàng ta: "Nghe nói... lão gia và phu nhân cũng không thích hắn."

"Không thích? Không thích mà để hắn theo họ Mộ, còn bảo Dao Nhi gọi hắn là đệ đệ..."

Hai người lôi kéo nhau đi tới cửa Hạm Đạm đường thì bị gia đinh trông cửa chặn lại: "Nhị phu nhân, lão gia phân phó ngài không vào được."

"Vì sao không cho vào?" Nàng ta vươn cổ nhìn vào, mơ hồ nghe thấy tiếng la hét của mấy người bên trong.

Nhìn quanh bốn phía, Hạm Đạm đường vốn sáng sủa, lúc này trên cửa sổ đều dán giấy đen, biến bên trong thành một căn phòng tối, khiến nó càng thêm có vẻ thần bí và cổ quái.

"Nhị phu nhân." Gia đinh hạ giọng, tựa hồ có chút khó xử thương lượng với nàng ta: "Bên trong vừa mới hạ Vong Ưu Chú..." Hắn dừng lại: "Xảy ra một chút vấn đề. Ngài không đối phó được, mời ngài về đi."

Bạch Di Dung liếc nhìn cửa sổ bị bịt kín, miễn cưỡng gật đầu.

Đi đến một nửa, nha hoàn kinh hoàng nhìn nàng ta rẽ vào một góc, từ con đường nhỏ rợp bóng tùng trúc đi vào cửa sau Hạm Đạm đường.


"Nhị phu nhân..."

"Đừng ồn ào." Nàng ta đẩy ra bụi cây, đến gần một cái cửa sổ lùn thông vào trong nhà: "Ta càng muốn xem tên nhóc đó trông thế nào."

"Nhị phu nhân, Nhị phu nhân."

Không màng nha hoàn lo lắng sốt ruột, nàng ta nhẹ nhàng xé rách một góc tờ giấy tẩm mực tàu và dầu tung ở bên ngoài sau đó dán sát vào nhìn.

Bên trong, ánh sáng màu đỏ đậm bao trùm khắp phòng, đồ đạc như bị máu đổ lên, yêu diễm quỷ dị. Một tia nắng tình cờ xuyên qua góc giấy rách rọi vào, chợt chiếu sáng một gương mặt trong góc.

Đó là một đôi mắt đen nhánh, đuôi mắt hơi cong lên, nhuộm một màu đỏ mê người, trong mắt như có nước gợn sóng. Đôi mắt đó nằm trên một khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, giống như hai viên ngọc quý. Hắn chỉ mặc một cái áo đơn to rộng, ống tay áo và mái tóc dài đen nhánh bị gió thổi tung, như thể sẽ bay đi theo gió.

Hắn không cười, ánh mắt đờ đẫn và trống rỗng, đáy mắt chứa đầy lệ khí nguy hiểm. Ánh sáng đỏ phát ra từ sau lưng hắn, trong mắt cũng mang màu đỏ kỳ dị.

Bạch Di Dung siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay.

Vẻ đẹp kinh tâm động phách đó khiến nàng ta lùi lại hai bước, cảm giác bất an đạt đến đỉnh. Người ta nói con trai giống mẹ, người phụ nữ sinh ra một đứa trẻ như vậy thì phải đẹp tới mức nào?

Hắn... thật sự là Mộ Hoài Giang nhặt bừa sao?

"Két --" Cửa mở, mấy người tiến vào, nâng cái gì đó ra ngoài. Đứa trẻ kia im lặng ngồi trên bàn, yên lặng nhìn hướng mặt trời, dường như không có phản ứng với thế giới bên ngoài.

Tổng quản Mộ phủ và hạ nhân thì thầm nói nhỏ:

"Người thứ mấy rồi?"

"Chết người thứ ba... Thế nào rồi? Lão gia và phu nhân vẫn còn ở mật thất sao?"

"Đúng vậy. Chúng ta chỉ chờ ngài nghĩ cách, không ai dám đến đó đưa cơm nữa."

"Sau này đặt cơm ở cửa, không được tiếp xúc nhiều với hắn."

"Trước đây cũng không phải chưa có người hạ chú..." Người nọ cả giận: "Sao đến lượt nó lại biến thành như vậy? Còn có tóc của nó..."

Ánh sáng nhập nhoè, hắn khoa tay miêu tả: "Đột nhiên dài tới eo, người còn sáng lên, thật đáng sợ."

Quản sự nhìn thoáng qua bóng người quay lưng về phía ông ta, dừng một chút: "Sau này, mỗi ngày ngươi đều phải tới nhìn nó, nếu tóc nó lại dài, lập tức báo cho ta."

"Vì... vì sao?"

Quản sự thở dài: "Khi còn nhỏ ta nghe người bắt yêu thế hệ trước nói: 'Sức mạnh của đại yêu chủ yếu nằm ở tóc.' Yêu lực càng lớn, tóc càng dài. Không biết có phải vậy không, cẩn thận một chút, tóm lại không sai."

"Dạ." Mọi người nhìn chằm chằm mũi chân đáp.

Tiếng bước chân xa dần, quản sự đi xa.

"Haizz..." Người nọ thở dài, lẩm bẩm oán giận: "Ngươi nói lão gia tốn công sức như vậy mang hắn về nhà, rốt cuộc để làm gì?"

"Suỵt --" Một người khác lên tiếng, giọng nói chứa vẻ vui sướng khi người gặp họa, đè thấp giọng: "Ta nghe nói mẫu thân của tiểu yêu quái này xinh đẹp tuyệt trần. Cha nó rốt cuộc là ai cũng chưa biết..."

Người nghe cười: "À, ý ngươi là..."

"Ta chưa nói gì cả, chỉ là đoán mò."

Hai người hiểu ý cười, đùa giỡn: "Tuy nói là bán yêu, nhưng vạn nhất thật sự là con của lão gia, cũng coi như có người nối dõi..."

"Két --" Cánh cửa đóng lại, tiếng cười của hai người bị ngăn ở bên ngoài.

Trên mặt đất trước cửa, chỉ có một phần cơm đã nguội lạnh.

Bàn tay Bạch Di Dung tóm nhăn tờ giấy đen dán trên cửa sổ, làm nó kêu xột xoạt. Nếu không phải nha hoàn kéo tay nàng ta ra ngoài thì suýt nữa đã xé giấy kéo xuống vo thành một cục.

Trong mắt cơ hồ muốn bốc hoả. Nàng ta thật sự đã đoán đúng...

Phải là mỹ nhân như thế nào mới có thể mê hoặc tâm trí một người lãnh đạm kiêu ngạo như Mộ Hoài Giang? Cho dù nàng ta có vô dụng, tốt xấu gì cũng là con gái Thế gia bắt yêu. Vậy mà cả đời làm nũng đủ kiểu cũng không lọt vào mắt hắn.

Một con yêu quái... Nàng ta dựa vào cái gì?

Bạch Di Dung tức giận đến hai mắt đỏ lên, nàng ta buông tay đẩy tờ giấy, quay đầu bỏ đi.

Cậu bé ngồi trên bàn hơi nghiêng đầu, thất thần nhìn cửa sổ, dường như có chút nghi hoặc ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên mặt hắn vì sao lại biến mất. Một lúc sau, ánh sáng đỏ dần nhạt đi, trong phòng lại chìm vào bóng tối.

"Nhị phu nhân..." Nha hoàn chạy chậm đuổi theo: "Ngài đừng nghe bọn họ nói bừa, đều là nói bừa..."

"Lão gia ở mật thất..." Bạch Di Dung lẩm bẩm, quay đầu nhìn mặt nha hoàn, lạnh băng băng hỏi: "Ở mật thất làm gì hả?"

Nha hoàn sợ nàng ta xông vào mật thất, lông tơ dựng thẳng, suýt nữa quỳ xuống xin: "Nghe nói là đang bày trận, tuyệt đối không được quấy rầy..."

--------

"Ta và Hoài Giang ở mật thất bày xong Thất Sát Trận, dùng Mộ Sanh làm mồi, đặt bẫy chờ Oán nữ."

Mộ Dao tay chân lạnh ngắt, tiếp tục lật một trang.

"Bốn ngày sau, quả nhiên Oán nữ tấn công Mộ phủ vào đêm, muốn cứu hắn đi, cuối cùng bị kẹt trong Thất Sát Trận, rơi vào tay chúng ta."

"Biết chúng ta bắt được Oán nữ, Không Thanh đạo nhân - lão hữu của Hoài Giang vội vàng tới ngăn cản, nói cho chúng ta biết hậu quả khi giết Oán nữ."

"......"

"Bất đắc dĩ, chúng ta đành nhốt nàng ta vào địa lao, dùng bùa chú phong ấn."

"Sau khi Mộ Thanh trúng Vong Ưu Chú, không có ký ức khống chế, yêu lực của hắn liên tục mất kiểm soát, trong phủ chết mấy chục người. Ngoại trừ ta và Dao Nhi, người khác khó có thể tiếp cận."

Nếu nói trước đây hắn sống như một đứa trẻ bình thường, đôi khi bộc lộ ra sức mạnh bán yêu thì sau khi bị Vong Ưu Chú cướp đi ký ức, hắn bắt đầu sống như yêu quái, thi thoảng mới nhớ tới mình là một đứa trẻ.

Tình huống đó xuất hiện khi Bạch Cẩn đưa cơm cho hắn hoặc là Mộ Dao cùng chơi với hắn.

Hắn rất tin tưởng Bạch Cẩn, mỗi lần nàng tới gần, hắn sẽ thu hồi ánh sáng đỏ, đôi khi an tĩnh dựa đầu vào ngực nàng như chú chim non trốn dưới cánh chim mẹ, ngoan ngoãn làm người đau lòng.

Còn Mộ Dao...

Khi đó nàng mới chỉ mười tuổi, trong sáng như một tờ giấy trắng, không có chút ác niệm. Mộ Thanh tuy thô bạo nhưng lại rất thông minh, hắn có được bản năng nhạy bén của tiểu thú, có thể phân biệt ra ai thật lòng với hắn, bởi vậy hắn không kháng cự Mộ Dao tới gần.

"Đối với Mộ Thanh, ta vừa nợ hắn vừa thương hắn."

Chữ viết của Bạch Cẩn nhỏ nhắn, lúc này đã có chút xiêu vẹo: "Nhưng hắn không thể tự khống chế lệ khí, chung quy không phải kế lâu dài."

"Sức mạnh của đại yêu, chủ yếu nằm ở tóc. Tóc của đứa trẻ này lại càng giống những sợi hận thù. Từ khi vào phủ tới này, mỗi khi bị kích thích, tóc sẽ dài ra ba tấc, giết mấy chục người. Chưa tới ba tháng, tóc hắn đã dài đến eo, ngoại trừ ta và Hoài Giang, người khác khó có thể chống lại hắn."

Chuyện này phát triển đến tình trạng này, Mộ Hoài Giang là người đầu tiên phản đối.

Ở hắn xem ra, lúc trước Bạch Cẩn cố tình mang hắn về, một là để làm mồi chờ Oán nữ, hai là để bảo vệ Mộ Dao và còn có vài phần động lòng trắc ẩn của phụ nữ.

Nhưng xét đến cùng, thứ ông ta coi trọng nhất vẫn là điều thứ hai. Ông ta không thích một đứa trẻ bán yêu không thể khống chế chính mình, càng sẽ không nuôi hắn như con. Hiện giờ Oán nữ đã bị bọn họ giam vào địa lao, nếu hắn không thể bảo vệ cho con gái ông ta thì chỉ là một quân cờ bị phế bỏ.

Vong Ưu Chú không đạt được hiệu quả như mong muốn, Mộ Thanh chỉ có thể bị nhốt ở Hạm Đạm đường như một con thú nhỏ dã tính khó thuần, không thể tiếp xúc người ngoài, chứ đừng nói tới việc cùng Mộ Dao ra ngoài rèn luyện.

Huống chi, tên nhóc yêu quái này đã làm trong phủ nhân tâm hoảng sợ, mọi người đều kiệt sức.

Vì muốn giải quyết Mộ Thanh, ông ta lại triệu tập rất nhiều đạo sĩ bắt yêu, kết thành đồng minh, gia cố phong ấn Oán nữ. Khiến nàng ta cho dù khôi phục yêu lực, cũng sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong khu vực nhỏ đó, không thể ra ngoài gây rối.

"Đúng lúc này, Không Thanh đạo nhân lại mang tới biện pháp có thể hoàn toàn giết chết Oán nữ, nó như một mũi tên trúng hai đích, đánh trúng tâm ý Hoài Giang. Có điều biện pháp đó rất tàn nhẫn, ta không đồng ý. Trong lúc chúng ta còn đang tranh cãi, sự việc đột nhiên thay đổi."

--------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi