SỔ TAY GHI CHÉP CHUYỆN THẦN QUÁI NĂM GIA TĨNH



"Thần nữ, ngài đã tới" một hắc y nam tử lên tiếng, phục sức thoạt nhìn có địa vị cao hơn những người xung quanh.

Vừa thấy hồng y nữ tử, y là người đầu tiên lên tiếng.

"Tộc trưởng, còn chưa tìm được sao?" Hồng y nữ tử nhìn về phía huyệt động, Ninh Hoàn phát hiện trong này có một cái hoàng sắc thủy trì (hồ nước màu vàng), nói cũng lạ, địa thế này có núi bao quanh, cho dù có nước cũng phải là sông ngầm dưới lòng đất, tại sao chính giữa trung tâm huyệt động lại xuất hiện một thủy trì tầng tầng gợn sóng.

Lúc này, một nữ nhân tóc tai bù xù từ góc phòng bị đẩy ra ngoài, trên người bị cột dây thừng chằng chịt, một đầu dây bị người bên cạnh giữ chặt.

Nhìn thấy hồng y nữ tử, nữ nhân kia xông lên, vùng vẫy quỳ xuống trước mặt nàng "Thần nữ, cầu ngài mau cứu ta, mau cứu ta, ta không muốn chết a".

Hồng y nữ tử nhấp môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời.

Người bên cạnh nhanh chóng đem nữ nhân kéo sang một bên, hắc y nam tử lên tiếng "Tử Liên thân là người của Hồng gia, lại phản bội tộc nhân, vốn dĩ phải chịu hình phạt vạn trùng tru tâm, nay cho ngươi một cơ hội chuộc tội, ngươi nên mang ơn mới phải".

"Ta không làm, ta thật sự không làm" nữ nhân thét lên kêu cứu.

Nam tử phất tay áo, hờ hững ra dấu hai người động thủ.

Sau một tiếng thét chói tai, nữ nhân kia bị đẩy rơi xuống ao.

Thần nữ đứng một bên không thốt được một lời.

Bên dưới thủy trì, nữ nhân kia thống khổ vùng vẫy rồi nhanh chóng chìm xuống không còn vết tích.


Một lúc lâu sau, hắc y nam tử ra lệnh "Kéo lên"
Sợi dây thừng vừa buộc người giờ chỉ còn lại tấm da trong suốt được kéo lên, nơi khi nãy là ổ bụng bây giờ lúc nhúc hoàng xà.

Sau khi đục khoét nốt những miếng thịt cuối cùng, chúng nhanh chóng co lại, thu nhỏ chỉ bằng hạt gạo rơi xuống thủy trì.

Hồng y nữ tử hỏi "Đây là người thứ mấy?"
Bầu không khí trở nên trầm trọng "Người cuối cùng.

Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không còn kịp nữa.

Nếu như không tìm được vật chủ mới để đẻ trứng, cổ trùng tứ phương e rằng sẽ tận diệt".

Ai...!
Trước mắt Ninh Hoàn chợt lóe lên, khung cảnh xung quanh đã thay đổi.

Hắc y nam tử đã bị lột sạch y phục trói vào bên cạnh thủy trì, xung quanh có người hò hét "Đến nay vẫn không tìm được vật chứa cho Cổ Mẫu Vương, mọi tội lỗi đều là từ Tộc trưởng".

"Tộc trưởng vô năng, còn muốn đem tộc nhân làm vật chứa!"
"Ném xuống!"
"Ném hắn xuống!"
"Thời thế luân chuyển a, Hồng gia tộc trưởng đã chết, có phải bây giờ đến phiên Lam gia chúng ta a" Có người hô lớn.

"Đúng vậy, nên đến phiên Lam gia làm chủ!"

Hồng y nữ tử đứng bên ngoài đám đông, nhìn xung quanh.

Thủy trì sóng vẫn cuộn trào mãnh liệt, tộc trưởng đã chết, người trong tộc phát ra những tràng cười sảng khoái.

Nàng nhìn chằm chằm từng đồ đằng trên vách đá.

Đây là nơi khởi nguyên của tộc nàng, mọi huyền thoại và truyền thuyết về Cổ thần đều xuất phát từ chính nơi đây.

Bọn họ đều là con dân của Vu Quỷ Thần, có khả năng điều khiển trùng xà từ bao đời nay.

Còn nàng? Nàng là Thần nữ, là kẻ hầu trung thành nhất của Vu Quỷ Thần.

Hồng y nữ tử xoay người, hững hờ ly khai đám đông còn đang hò reo....!
"Tí tách" cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh tưởi, cả sơn động chỉ còn lại một mình hồng y nữ tử.

Quanh thủy trì từ lúc nào đã có thêm một hàng đầu người, Ninh Hoàn nhận ra vài gương mặt quen thuộc, là đám đông phấn khích khi nãy.

Đầu người nhìn về phía đồ đằng trên vách đá, trên đỉnh đầu bị đóng ba chiếc đinh sắt, miệng vẫn còn phát ra tiếng cười chói tai.

Hồng y nữ tử tiến bước về phía thủy trì, lúc này chính giữa làn nước xuất hiện một con quái vật khổng lồ, lớp vảy cứng trên người ma sát vào thành ao tạo thành những tiếng rin rít chói tai, con ngươi màu vàng lấp lánh huỳnh quang, hồng y nữ tử thờ ơ nhìn nó cuộn mình nhảy lên không trung như một con Giao Long.

Cổ Mẫu Vương trong truyền thuyết, trăm năm luân hồi một lần, trước khi chết lựa chọn cho mình một vật chứa để sinh ra tân Cổ Vương, mà hết thảy cũng là một hồi âm mưu.


Không có Cổ Mẫu Vương bất tử.

Đến cuối cùng, Thần cũng sẽ thu hồi năng lực đã ban cho bọn họ.

Nàng lật tung tất cả cổ thư cổ tịch, cuối cùng cũng tìm được một biện pháp khiến Cổ Mẫu Vương sống mãi.

Nàng sẽ luyện chính mình thành độc nhất Cổ.

Từ đôi mắt của Cổ Mẫu Vương, Ninh Hoàn nhìn thấy hình dáng của hồng y nữ tử, hắn rốt cuộc minh bạch cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.

Nàng là Vu Quỷ Thần, là nữ nhân mặc họa phục, đội mũ phượng, lục thù ngọc quan âm bị nhốt trong hổ phách.

Hồng y nữ tử nhìn thủy trì không ngừng dao động, lộ ra một nụ cười "Muốn cùng chết sao?".

Giây phút kia khi nàng nhảy vào thủy trì, một chiếc sáo nhỏ từ ống tay áo nàng rơi xuống, đập trên mặt đất một tiếng "Keng"....!
"Thiếu gia? Thiếu gia?" Có người nhẹ nhàng lay hắn, Ninh Hoàn giãy giụa muốn mở mắt, nhìn thấy thành giường chạm hoa thì sửng sốt một hồi, hắn hít sâu một hơi, nguyên lai là mộng sao? "Sao vậy?" Ninh Hoàn lau mồ hôi trên trán, yếu ớt nói.

"Thiếu gia, có một Cẩm Y Vệ nói là bằng hữu của ngài đến bái phỏng" Tiểu tư trả lời.

"Cẩm Y Vệ?" Ninh Hoàn đoán người đến là Túc Tiển, chắc hẳn y đã tra ra manh mối quan trọng muốn nói với mình "Mời y vào".

Ninh Hoàn đứng lên, tay phải tiếp nhận ly trà lạnh từ nha hoàn uống cạn một hơi.

Hắn vừa bước xuống giường, từ trong vạt áo ngủ có vật gì đó rơi xuống đất.

Nha hoàn nhanh nhẹn nhặt lên, là một cây sáo nhỏ.

Ninh Hoàn sửng sốt, cái này...!Đây không phải là sáo của Vu Quỷ Thần sao?

"Cây sáo này hôm trước ta còn đặt trên thư trác (bàn đọc sách) cho thiếu gia, thế nào lại chạy lên giường?"
"Ngươi nói cái gì?" Ninh Hoàn cả kinh, "Thứ này ngày hôm trước đã ở đây?"
Nha hoàn không biết mình đã nói sai cái gì, vội hỏi "Cây sáo này tìm thấy trong túi ngoại bào của thiếu gia, lúc mang y phục đi giặt, tiểu nữ đã đem đặt ở thư trác, chưa hề động tới".

Ninh Hoàn hít vào một hơi, ngoại bào kia đúng là y phục hắn đã mặc hôm tới Yến phủ, cây sáo nhỏ này từ lúc nào đã rơi vào túi áo hắn.

"Ngươi ban ngày gặp quỷ?" Âm thanh lành lạnh từ cửa vang lên, người tới chính là Túc Tiển.

Ninh Hoàn thấy y liền cuống quýt đem sáo nhỏ giấu trong tay áo.

"Không có...!Không có việc gì, chỉ là vừa rời giường nên đầu còn choáng váng mà thôi".

Hắn làm bộ trấn định từ từ ngẩng đầu lên "Ngươi tìm đến ta là có chuyện gì?"
Túc Tiển ngồi vào chiếc ghế đặt cạnh giường "Nữ tử ở cửa tiệm giấy tuyên thành kia, ta đã tra được lai lịch".

"Ngươi tra được!" Ninh Hoàn đuổi tiểu tư và nha hoàn ra khỏi phòng, thúc giục Túc Tiển mau nói tiếp "Đến cùng chuyện gì đã xảy ra?"
Túc Tiển lộ vẻ mặt ghét bỏ "Lão bản của cửa tiệm đó là Miêu Vũ, vốn là thị nữ tại Vu Độc Thần miếu.

Không biết ả ta dùng thủ đoạn gì thông đồng với Tiền Miện, trộm lấy chân thân của Vu Quỷ Thần cùng hắn hồi Kinh".

Túc Tiển chợt nhớ ra điều gì, y nhếch miệng có chút hả hê, một bộ dáng vẻ chỉ e chuyện chưa loạn "Bất quá nghe nói trên đường hồi Kinh, hai kẻ kia cũng đã cùng nhau lăn sàn (lên giường), không biết Trấn Nam Vương nhìn thấy chân thân của ả sẽ có cảm tưởng gì"
Ninh Hoàn nghe Túc Tiển nói vậy liền nghĩ tới sự tình trong mộng, lông mày vặn vẹo quấn vào nhau "Ngươi nói làm thế nào đối phó với yêu nữ kia?"
Túc Tiển lắc đầu, ánh mắt khẽ lóe lên, thậm chí vẻ mặt cũng có chút do dự "Sư thúc nói, năm đó y không phải là người đã diệt trùng thân nữ nhân kia, cụ thể hắn cũng không nói rõ ràng nhưng có cho ta một địa chỉ, để ta đến đó tìm người".

"Vậy bây giờ chúng ta đi tìm viện binh sao?"
Túc Tiển nghe được hai chữ Viện binh mà nhăn tít lông mày, hắn khẽ hừ một tiếng "Không phải ta, là ngươi"..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi