SỔ TAY GHI CHÉP CHUYỆN THẦN QUÁI NĂM GIA TĨNH



Ninh Hoàn khịt khịt mũi, chỉ vào những chiếc kén còn sót lại xung quanh vách hang, do dự rồi nói "Vậy những cái kén còn lại phải làm thế nào?"
"Đốt" Túc Tiến lấy từ tay áo một đạo phù, đưa cho Ninh Hoàn "Ngươi giúp ta dán cái này lên vách động".

Ninh Hoàn cầm lấy, nhanh chóng tìm chỗ dán lên.

Túc Tiển miệng niệm quyết, chỉ thấy một ngọn lửa màu u lam từ bùa vàng bay ra, vô số ánh sáng xanh hướng xung quanh lan tỏa, trong nháy mắt chúng thiêu đốt tất cả kén nhộng và tơ nhện còn sót lại trong sơn động.

"Đây...!đây là cái gì?" dù đang đứng trong đống lửa mà Ninh Hoàn lại không cảm thấy nóng.

"Tá hỏa phù, lam hỏa là mượn từ địa phủ, u minh hỏa, chuyên thiêu đốt tà mị".

Túc Tiển khép hờ mắt tựa vào tường, Ninh Hoàn sùng bái nhìn y.

Tuy vẫn là diện mạo sống dở chết dở, nhưng trong lòng Ninh Hoàn, hình tượng của y đã cao lớn thêm không ít rồi.

Ninh Hoàn ngồi bên cạnh Túc Tiển, chống cằm nhìn ngọn lửa xanh đang cháy, hắn chớp chớp mắt tò mò hỏi "Ngươi nói thứ này chuyên đốt tà mị, nếu người thường gặp phải thì sao?"
"Ngươi có thể thử xem" Túc Tiển uể oải ngáp một cái, không ngẩng đầu, dựa vào vách động nhắm mắt dưỡng thần.

Bất chấp câu trả lời qua loa của Túc Tiển, Ninh Hoàn vẫn không nhịn được mà đưa tay chạm vào ngọn lửa.

"Chạm thử sẽ không có chuyện gì", Ninh Hoàn nhỏ giọng tự trấn an.

Ngọn lửa màu xanh lam xuyên thẳng qua lòng bàn tay hắn, cảm giác như thể chạm vào một mảnh hàn băng lập tức lấy đi toàn bộ nhiệt độ trong cơ thể, Ninh Hoàn rên một tiếng, rụt tay lại.

"Ha" Ninh Hoàn quay đầu lại, phát hiện Túc Tiển nào còn nhắm-mắt-dưỡng-thần, đôi mắt khắc to hai chữ "Ngu ngốc" giễu cợt nhìn Ninh Hoàn.

Hừ, người này thật sự là không có lòng tốt! Ninh Hoàn trừng mắt nhìn lại, quay lưng đi, mặc kệ y.

- -
"Này, tiếp theo chúng ta đi đâu, quay trở lại hay tiếp tục đi về phía trước?".

Nhìn Túc Tiển lau hai thanh đao đến lượt thứ năm mươi sáu, Ninh Hoàn rốt cuộc chịu không nổi nóng nảy lên tiếng.

Tức giận là nhỏ, việc cấp bách nhất là phải mau chóng về nhà, hắn không muốn ở lại nơi ma quái này thêm một phút giây nào nữa.

Túc Tiển nghe vậy ngẩng đầu lên, miễn cưỡng tra trường đao vào vỏ.

Y nhìn về phía xa, nói "Phía trước có đường, đi về phía trước a".


Đúng lúc hai người chuẩn bị khởi hành, một tiếng nhạc du dương từ xa truyền đến, tiếng Bích Tiêu kỳ ảo quẩn quanh tựa như đến từ cửu tuyền.

Túc Tiển tay phải đè vào vỏ đao, cảnh giác nhìn xung quanh.

Chỉ thấy từ trong bóng tối, hai nha hoàn cầm đèn lồng tiến về phía họ, phía sau là tám gia nô bằng giấy khiêng kiệu ngọc, cước bộ bồng bềnh dừng trước mặt hai người.

Hình nhân bằng giấy?
Nha hoàn đứng đầu hướng Ninh Hoàn hành lễ "Công tử, Chủ tử cho mời".

Ninh Hoàn quay đầu nhìn Túc Tiển, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của y, hắn lắc lắc đầu "Không phải ta a".

Trải qua hai ngày này, dũng khí của Ninh Hoàn đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, không phải đột nhiên xuất hiện một vài hình nhân muốn dùng kiệu ngọc mang hắn đi làm khách sao! Ninh Hoàn chắp tay đáp lễ "Vị cô nương này, làm phiền chuyển lời cho chủ tử của ngươi, cảm ơn hảo ý, chỉ là chúng ta có việc gấp phải rời đi, không thể đến làm khách".

Nói xong liền kéo Túc Tiển.

"Công tử, chủ tử cho mời".

Hình nhân nha hoàn chặn đường Ninh Hoàn, lặp lại những gì vừa nói.

Ninh Hoàn hạ giọng, thì thầm với Túc Tiển "Chuyện gì vậy?"
"Hình nhân chỉ nghe theo mệnh lệnh của chủ tử, ngươi không theo, bọn chúng sẽ ko thả ngươi rời đi" Túc Tiển thản nhiên nói.

Ninh Hoàn nhíu mày "Vậy ai muốn mời ta làm khách?"
Túc Tiển suy nghĩ rồi đáp "Có lẽ là Chủ nhân chân chính của ngôi mộ này"
"Chủ nhân chân chính?" Ninh Hoàn thoáng kinh ngạc.

"Vừa rồi không phải ngươi gặp nàng rồi sao?" Túc Tiển bất đắc dĩ nói.

Ninh Hoàn nhớ lại nữ tử mặc hoa phục trong quan tài pha lê "Là nàng?"
Khi Túc Tiển đại chiến với Thù Vương đã phát hiện cỗ quan tài pha lê dưới bụng nó, y khó thấy mà giải thích với Ninh Hoàn "Nơi này tọa hướng Nam, mặt hướng về phương Bắc, phong thủy không sai, là nơi âm dương dưỡng sinh, căn bản không giống đại âm chi địa.

Vì lẽ đó mà Nhân diện thù mới tìm đến đây nhằm mượn trận cục để luyện hóa".

"Nó giấu quan tài pha lê dưới thân thể là để chiếm vận?" Ninh Hoàn theo lời Túc Tiển suy đoán.

Túc Tiển gật đầu "Chỉ là không ngờ Thấp thi lại xuất hiện ở đây, chưa kể đây không phải là nơi đại âm chi địa.


Ta cũng chưa từng nghe thấy một ký chủ như thế lại có thể khống chế được cổ trùng.

Bất quá, nếu nó bị luyện thành Nhân trệ từ khi còn sống, thì có thể hiểu được tại sao oán khí lại nặng như vậy".

"Vậy chúng ta có đi không?" Ninh Hoàn chỉ vào chiếc kiệu ngọc, trầm giọng hỏi.

"Nhìn cũng không có vấn đề gì" Đôi mắt trong veo như màn đêm của Ninh Hoàn phản chiếu tiếu ý từ nam nhân.

Bên trong kiệu ngọc được trang trí cực kỳ lộng lẫy, xung quanh khảm đủ loại trân châu, bảo ngọc.

Chỗ ngồi được bọc gối đệm êm ái, Ninh Hoàn sung sướng nằm lên "Ta còn tưởng hình nhân là do ngươi cử đến.

Rốt cục cũng không phải cuốc bộ nữa".

"Vì sao?" Túc Tiển hỏi.

"Không phải ngươi vẫn quen dùng hình nhân sao? Ngân Xuyên cô nương này, còn có những hình nhân trong đại sảnh".

"Phái hình nhân làm việc, tiêu tốn rất nhiều linh lực" Túc Tiển liếc Ninh Hoàn.

"Ta họa ngần này hình nhân chỉ để nâng kiệu, ngươi đùa sao?".

Ninh Hoàn hừ hừ quay đi.

Lúc này, kiệu dừng lại, nha hoàn dẫn họ đến một đại điện rộng rãi, xung quanh là hai hàng nến đỏ rực cháy chiếu sáng không gian.

Nữ nhân hoa lệ ngồi trên bảo tọa, nàng mặc trường bào thêu cẩm tú lộng lẫy, đầu đội mũ phượng khảm minh châu, diện mạo tiên diễm thoát tục.

Thoáng thấy bóng dáng hai người, nàng đứng dậy hành lễ "Ân công tới rồi, mau mời ngồi".

Nàng phất tay áo, nha hoàn bước tới dâng một chiếc hộp gấm về phía Ninh Hoàn.

"Ta chuẩn bị một phần lễ mọn, mong ân công không từ chối".

Ninh Hoàn nhìn chiếc hộp gấm, do dự một chút, hắn ngước mắt nhìn Túc Tiển, nhận được cái gật đầu ưng thuận, Ninh Hoàn bấy giờ mới mở hộp ra.

Bên trong là một viên minh châu sáng bóng, toàn thân tỏa ra ánh xanh biếc, nhìn qua đã biết là vật phi phàm.


"Thứ này được gọi là Nam hải Nhân ngư châu, nghe nói nếu ngậm châu có thể thở dưới nước".

Nghe đến đây Ninh Hoàn liền buông tay từ chối "Lễ vật này quá quý trọng, không nhận được".

Chỉ thấy nàng tủm tỉm cười "So với hồng liên nghiệp hỏa ân công dùng để cứu tiểu nữ, quả thật không tính là cái gì".

Ninh Hoàn thấy nàng cứng rắn muốn đưa, liền không từ chối nữa "...Vậy tại hạ xin đa tạ".

Tiên nhạc lảnh lót, vũ cơ lả lướt, trên bàn là cao lương mỹ vị.

Nữ nhân kia im lặng, thưởng thức vũ đạo.

Bên trong mộ huyệt lộ vẻ quỷ dị đến rùng mình, ngồi chưa tới nửa nén hương, Ninh Hoàn mượn cớ rời nhà đã lâu, một lòng mong ngóng phụ mẫu, vội vàng xin cáo từ.

Nữ nhân không giữ chân "Ra khỏi cửa điện này chính là thế giới bên ngoài".

"Không biết cô nương có nhận thức Thanh Chi Hoàng hậu?" Túc Tiển vẫn giữ im lặng từ đầu lên tiếng hỏi.

Nữ nhân nghe vậy biến sắc, nàng trầm mặt "Tiểu nữ không nhận thức Thanh Chi Hoàng hậu".

Dứt lời nàng phất tay sai khiến nha hoàn tiễn khách, một khắc cũng không muốn giữ lại.

Ninh Hoàn bước theo Túc Tiển, vừa rời khỏi đại điện họ đã quay lại Nghĩa trang cũ.

"Ngươi hỏi vậy là sao? Thanh Chi Hoàng hậu là ai?" Ninh Hoàn tò mò hỏi.

Vừa rồi nhìn thấy sắc mặt của nữ nhân không tốt, biết lời nói của Túc Tiển có ý tứ sâu xa, nhưng y và chủ nhân Tống Mộ có quan hệ gì?
Túc Tiển dừng chân, quay sang nhìn Ninh Huân và giải thích "Thời Tống có một vị mỹ nhân tuyệt thế, người ta nói rằng nàng đẹp hơn cả Tây Thi, vũ kỹ cao siêu, được Tống Đế phong làm Quý phi.

Hoàng hậu Lý thị là người hay ghen, không thể nhẫn nhịn nhìn Thanh Chi được sủng ái.

Bà ta nhân lúc Thanh Chi mang long thai, vu hãm nàng tư thông, thai nhi không phải long tử.

Tống Quang Tông nghe tin giận dữ, biếm nàng vào lãnh cung, từ đó không ai được gặp nàng".

Hắn dừng lại, nhìn Ninh Hoàn, "Dân gian lưu truyền rằng Thanh Chi bị Hoàng Hậu luyện thành Nhân Trệ".

"Ý của ngươi là..." Ninh Hoàn kinh ngạc trợn tròn mắt, hắn cau mày "Nhưng, không thể khẳng định chủ nhân của ngôi mộ này chính là Hoàng hậu Lý Thị, Thấp Thi chính là Thanh Chi".

Túc Tiển trả lời "Đúng vậy, ban đầu ta cũng không có chứng cứ.

Nhưng vừa rồi ta phát hiện, bốn trụ trường minh đăng trong đại điện đều đã cháy hết.


Thay đổi triều đại, khí vận suy bại cũng là chuyện thường, nhưng dù có Tá vận cũng không thể luyện hóa được Thấp thi và Thù vương trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Có thể, nếu bọn họ lúc sinh thời thân phận hiển quý, lại mang Hoàng cách, vì bị người hãm hại mà mang oán khí ngập trời.

Vậy thì mọi thứ đều được giải thích hợp lý, vì sao không phải Đại âm chi địa mà vẫn xuất hiện Thấp Thi".

"Hỉ Tử nương nương chính là Thanh Chi sao?" Ninh Hoàn nghĩ tới lời nói của bé gái liền hỏi.

"Sai, Hung thi dưỡng mộ dĩ thành tiên, muốn dưỡng thi phải đem người sống hiến tế, ngươi mang thể chất đặc biệt, gặp quỷ đánh tường chính là bẫy của nàng.

Để dưỡng thi, lừa được càng nhiều người sống vào mộ càng tốt.

Những năm gần đây, quan phủ vẫn thượng báo có thợ săn mất tích, chỉ là số lượng không nhiều nên không gây chú ý.

Vị Hoàng hậu này rốt cục cũng không thể ngờ, phong thủy trận do nàng bầy bố lại bị một tên thư sinh làm hỏng, tự mình gặp phản phệ, còn bị Hung thi vây khốn".

Ninh Hoàn sửng sốt một hồi lâu không nói ra lời, mím môi nói "Cái này...!Nói như vậy là ta đã giúp nàng?"
Túc Tiển lắc đầu "Thế sự vô thường, ai cũng có số mệnh.

Dù thế nào, Thù vương và Thấp Thi nhất định phải bị diệt trừ.

Nghiệt duyên trước kia đã hóa tro bụi cùng lửa của ngươi.

Trường minh đăng trong đại điện đã tận, số mệnh Hoàng hậu sắp hết, yên tâm, nàng sẽ không thể hại người.

Hơn nữa chúng ta cũng nhận được một viên Nhân ngư châu, không thua thiệt".

Sắc trời tối dần, lại thêm một đêm mành trời chiếu đất.

Ninh Hoàn chống cằm nhìn Túc Tiển nhóm lửa "Ta còn một việc không rõ.

Nếu nàng đã là Hoàng Hậu tại sao không được chôn ở Hoàng lăng cùng Tống Quang Tông?"
Túc Tiển gác con gà rừng lên giá nướng "Ai biết được chuyện nhà Đế Vương".

"Aiz" Ninh Hoàn nghĩ đến chuyện vừa rồi, thấp giọng than thở, "Nhưng là ngươi quá đường đột, hỏi trực tiếp như vậy, nếu nàng ta tức giận không thả chúng ta thì phải làm thế nào".

Túc Tiển dừng tay, quay đầu nhìn Ninh Hoàn hỏi: "Nên nói như thế nào?"
Ninh Hoàn vốn muốn nói thẳng ngươi phải biết kiềm chế chứ, nhưng lại nghĩ nếu mà là mình, lại còn biết bí mật động trời như thế cũng chẳng nhịn được.

Hắn thẳng lưng, ưỡn ngực trả lời "Sau này ngươi cứ nói với ta, ta giúp ngươi hỏi".

"À"
(à là sao anh ơi ;)))).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi