SỔ TAY HÌNH SỰ

Năm rưỡi sáng hôm sau, Lục Tuấn Trì kéo Tô Hồi vẫn còn đang say ngủ khỏi giường, sau mấy ngày cọ sát, hắn đã biết phải làm sao để gọi Tô Hồi dậy nhanh nhất có thể.

Tô Hồi vẫn còn mơ màng, anh đứng dậy thay đồ rồi đánh răng rửa mặt, sau đó ra ngoài cùng Lục Tuấn Trì.

“Trang phục…” Lục Tuấn Trì sửa sang lại cổ áo bị gập xuống của Tô Hồi, sau đó kiên nhẫn nhắc nhở anh: “Thắt lưng của anh đâu?”

Lúc này Tô Hồi mới ồ một tiếng, quay lại lấy thắt lưng, tiện tay cầm luôn chiếc bịt mắt của mình.

Lục Tuấn Trì đưa anh một hộp sữa, thêm một suất sandwich làm bữa sáng, Tô Hồi ôm đồ trên tay rồi đi thẳng ra ngoài.

Ra đến hành lang, Lục Tuấn Trì kéo anh lại, “Thầy Tô, anh tính đi dép lê ra đường à?”

Tô Hồi cúi đầu nhìn, mới phát hiện mình đi dép lê ra khỏi nhà.

Lục Tuấn Trì cảm thấy mình không khác nào đi đánh trận, cuối cùng đến khoảng sáu giờ hắn cũng “lùa” được vị tổ tông này lên xe.

Tô Hồi ngồi trên xe ăn bữa sáng, sau đó trực tiếp nói: “Tôi buồn ngủ.” Rồi kéo bịt mắt, nghiêng người qua một bên rồi ngủ ngay lập tức, vài phút sau, hình như anh thấy không thoải mái, bèn kéo bịt mắt xuống lấy hộp giấy bọc lông nhung trên xe Lục Tuấn Trì, ôm vào lòng thay gối ôm.

Đến khi Tô Hồi tỉnh dậy họ đã tới Tần Thành, lúc này anh mới vươn người, kéo bịt mắt lên hỏi: “Sắp tới rồi à? Chúng ta đi đâu thế? Nhà Lịch Nhã Văn?”

Chuyện liên hệ và sắp xếp vẫn luôn do Lục Tuấn Trì xử lý, đến lúc này anh mới nhớ ra mà hỏi.

Lục Tuấn Trì cũng phải cảm thán trước con người lơ mơ này, “Thầy Tô, cuối cùng anh cũng nhớ ra để hỏi, có phải tôi tranh thủ bán anh luôn anh cũng không biết không?”

Tô Hồi cắm ống hút vào hộp sữa, hút rồn rột, “Không đâu, tôi tin anh.”

“Gần đây chồng Lịch Nhã Văn đi công tác, không ở Tần Thành, hôm nay chúng ta chỉ hẹn được Lịch Nhã Văn thôi. Từ khi hai người họ ly hôn, Lịch Nhã Văn không tìm căn nhà khác mà vẫn ở lại tiệm hoa của mình.”

Lục Tuấn Trì vừa nói vừa tìm chỗ đỗ xe, sau đó hắn chỉ vào một cửa hàng hoa bên đường, nói: “Tới rồi, chính là chỗ này.”

Lục Tuấn Trì vào cửa hàng hoa cùng Tô Hồi.

Cửa tiệm này không lớn lắm, cả thảy khoảng một trăm mét vuông, ngoài cửa vẫn treo biển kinh doanh nhưng không có khách cũng không có nhân viên nào khác, chỉ có một mình bà chủ Lịch Nhã Văn.

Cô nhìn thấy Lục Tuấn Trì thì lập tức đứng dậy.

Lục Tuấn Trì trực tiếp trình bày mục đích họ đến đây, cho cô xem giấy chứng nhận. Hôm qua Kiều Trạch đã liên hệ trước với Lịch Nhã Văn, cô cũng biết hôm nay cảnh sát sẽ đến tìm mình.

Cô đứng dậy sửa lại tấm biển bên ngoài cửa hàng thành dừng bán, sau đó đóng cửa, quay lại bên cạnh chiếc bàn bên trong.

Cửa hàng hoa chia thành hai phần trước, sau, đằng trước có mấy giàn hoa cao cao, trên đó bày biện đủ các loại hoa tươi, bên phải đặt mấy bó hoa, cạnh đó còn có mấy cuốn catalogue quảng cáo dịch vụ gói hoa theo yêu cầu với lựa chọn đa dạng.

Vừa vào cửa hàng, Tô Hồi đã ngửi được mùi hoa nồng đậm trong căn phòng, mùi hương này là mùi hương nhiều loại hoa hòa cùng nhau, thị giác và thính giác của anh đều không được nhạy bén, vậy nên khứu giác vô cùng nhạy cảm.

Năm nay Lịch Nhã Văn 30 tuổi, là chị lớn trong gia đình, chuyện em trai em dâu mình cô cũng được nghe rồi, dù là nhà nào gặp phải chuyện này cũng đều là chuyện bất hạnh, nhất là với người phụ nữ đã ly dị như cô, nhà mẹ đẻ có chuyện cũng có nghĩa là cô đã mất đi chỗ dựa.

Nhưng lúc này cô mặc chiếc váy liền màu hồng cánh sen, tóc vấn sau đầu, biểu cảm lại vô cùng bình tĩnh, dường như trong mắt cô không có người đời, chỉ còn những bông hoa kia.

Trên bàn là vài bông hoa vừa được chuyển đến, Lịch Nhã Văn vừa cúi đầu tỉa cành tỉa lá, vừa nói: “Thật ra toàn bộ quá trình tôi cũng đã nói rồi, nhưng hình như cảnh sát Lục không tin lắm thì phải, tôi không hề nói dối, các anh có thể đi hỏi chồng cũ của tôi.”

Lục Tuấn Trì tuân thủ quy tắc làm việc, lấy bút ghi âm và sổ ghi chép ra, nói: “Đúng vậy, lời khai của cô Lịch quả thật đồng nhất với những gì chồng cũ của cô nói, chúng tôi cũng không nghĩ cô đang nói dối nhưng chúng tôi cho rằng lời khai của cô đã đơn giản hóa vấn đề. Hôm nay chúng tôi tới đây làm việc, lái xe mấy tiếng đồng hồ vì muốn biết toàn bộ chi tiết xảy ra đêm hôm đó.”

Lịch Nhã Văn cúi đầu, cắt bớt phần rễ cây đã thối, cô ra vẻ khó xử: “Nhưng dù các anh có hỏi lại tôi bao nhiêu lần, tôi cũng vẫn khai như vậy thôi.”

Lục Tuấn Trì hỏi: “Cô Lịch, tôi muốn hỏi nguyên nhân các cô ly dị.”

“Nguyên nhân?” Lịch Nhã Văn dừng lại, vẫn cúi đầu, “Tình cảm rạn nứt, không liên quan đến vụ cướp kia.”

“Vậy à?” Lục Tuấn Trì hỏi tiếp: “Nhưng mấy tháng trước, chúng tôi vẫn tìm được hai người đăng bài tình cảm trên mạng xã hội…”

Đêm qua khi sắp xếp lại hồ sơ hắn đã phát hiện điều này, sau khi ly hôn, cô đã xóa sạch những tài khoản đó nhưng internet có ký ức, Lục Tuấn Trì có quyền cảnh sát, có thể điều tra được.

Tay Lịch Nhã Văn khựng lại, nhưng vẫn không dời mắt khỏi mấy bông hoa kia, “Đều là chuyện quá khứ rồi, đêm bọn cướp đột nhập vào nhà, chúng tôi có bị thương nhẹ nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Thật ra vì tôi thấy thất vọng với chồng cũ, gia đình có chuyện mà đàn ông lại không có khả năng bảo vệ phụ nữ, vậy nên chúng tôi ly hôn, chẳng lẽ chuyện này không bình thường sao?”

Lục Tuấn Trì hỏi tiếp: “Vậy tại sao các cô không báo cảnh sát? Nếu khi đó cô thấy sợ hãi, không phải tìm sự trợ giúp của cảnh sát là cách làm bảo đảm an toàn nhất sao?”

Lịch Nhã Văn nói: “Cảnh sát… Mặc dù nói thế này trước mặt anh không được hay lắm nhưng không phải ai cũng tin cảnh sát đâu, khi chúng tôi bị toán cướp kia trói lại, cảnh sát không hề tới, khi đó mẹ tôi xuất hiện mới cứu được chúng tôi…”

Tô Hồi vẫn luôn im lặng đứng cạnh hắn, anh vô cùng hiểu biết, cũng quen thuộc với những tên tội phạm, hiểu rõ suy nghĩ của họ nhưng những người bình thường, những nhân chứng như này lại thường là điểm mù của anh.

“…Công việc của cảnh sát không chỉ có xuất hiện ở hiện trường khi mọi người gặp nguy hiểm, còn có một công việc quan trọng là đề phòng không cho nhiều bi kịch hơn nữa xảy ra, đây cũng là chuyện chúng tôi đang làm.” Nói tới đây, Lục Tuấn Trì bỗng vươn tay, ấn tạm dừng ghi âm, “Cô Lịch, vậy tôi hỏi thẳng, vợ chồng cô không muốn khai báo với cảnh sát là vì không muốn kể cho cảnh sát nghe chuyện xảy ra đêm hôm đó, cũng chính là bí mật giữa cô và chồng mình, đúng không?”

Cuối cùng Lịch Nhã Văn cũng dừng tay, ngẩng đầu nhìn Lục Tuấn Trì, sau đó nhìn sang chiếc bút ghi âm đang tạm dừng.

Vì vụ tranh chấp này mà cô cũng từng tiếp xúc với một vài cảnh sát, bao gồm Kiều Trạch đã gọi điện thoại đến ngày hôm qua, nhưng cô có thể cảm nhận được người cảnh sát trước mắt này, không giống với những cảnh sát cô từng tiếp xúc.

Lục Tuấn Trì đặt bút ghi âm lên bàn, không định ghi âm nữa, “Cô Lịch, sau khi chuyện như vậy xảy ra, tôi cảm thấy áp lực tâm lý của cô rất lớn, cô lựa chọn im lặng không nói về những chuyện xảy ra đêm hôm đó với cả mẹ mình, sau đó nhanh chóng bán tháo căn nhà và ly hôn với chồng. Đối với một người phụ nữ, thế giới của cô đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Tôi hiểu cô vẫn luôn cảm thấy bất an, hiện giờ, nếu cô cần, cảnh sát có thể cung cấp một vài trợ giúp cho cô bất cứ lúc nào.”

Lịch Nhã Văn cảm ơn một tiếng.

Lục Tuấn Trì nói tiếp: “Trong lời khai khi trước của cô vẫn có những phần chưa được chặt chẽ, còn một vài điểm đáng nghi, vậy nên trước khi cô khai báo đúng sự thật chúng tôi vẫn sẽ hỏi đến cùng, đây đều là điều tra hợp pháp. Trừ khi cảnh sát có được lời khai đáng tin cậy từ cô, nếu không chúng tôi sẽ không bỏ qua. Bởi vì câu trả lời của cô không chỉ là việc riêng, mà ảnh hưởng đến sống chết của nhiều người hơn nữa.”

Cách Lục Tuấn Trì nói chuyện vô cùng lịch lãm, lễ phép nhưng lời lẽ lại rất cương quyết.

Hắn nói rõ cho Lịch Nhã Văn biết, cô không thể né tránh hoặc đưa ra lời khai không rõ ràng là có thể gạt qua chuyện này. Cứ kéo dài mãi sẽ không có lợi cho ai hết.

Lịch Nhã Văn nói: “Nếu các anh đã tin chắc rằng có chuyện xảy ra đêm đó mà chúng tôi lại không khai báo, vậy sao các anh không đi hỏi chồng cũ của tôi xem?”

“Chúng tôi sẽ hỏi anh ta nhưng không có nghĩa là chúng tôi sẽ dừng chuyện trò chuyện tại đây và rời đi.”

Dứt lời, Lục Tuấn Trì lấy hai tấm ảnh ra, đó là ảnh chụp thi thể của Lục Cầm và Diệp Chi Học, hắn đã cố gắng tìm những hình ảnh khá bình thường, không quá đáng sợ nhưng những gì xuất hiện trên bức ảnh vẫn khiến người ta rùng mình khi nhìn thấy.

“Hai người trên tấm hình này vừa chết mấy hôm trước, tôi nghĩ, khi còn sống họ cũng trải qua những chuyện giống cô. Hiện giờ, cô và chồng cũ của mình là hai người duy nhất còn sống, nếu cô không thành thật khai báo, có thể sẽ có thêm nhiều nạn nhân khác nữa.”

Cuối cùng ánh mắt Lịch Nhã Văn cũng dao động, cô cúi đầu nhìn hai tấm hình kia, nếu ngày đó mẹ cô không đến nhà, có lẽ lúc này cô cũng đã thành một xác chết rồi.

Lục Tuấn Trì nói tiếp: “Thoát chết trong gang tấc, ly dị, tôi nghĩ những chuyện này đều kích thích cô rất nhiều, hơn nữa chuyện gia đình thế này cũng không phù hợp để giãi bày với bạn bè hay gia đình. Nếu cô nói với tôi, tôi có thể tiến hành xử lý lời khai của cô, giữ bí mật giúp cô.”

Tâm sự đè nén trong lòng, dần dần sẽ tích tụ thành bệnh.

Tô Hồi yên lặng lắng nghe, Lục Tuấn Trì dồn người phụ nữ này đến đường cùng, sau đó cho cô thấy kết cục của những vụ án khác, khơi gợi sự đồng cảm và sợ hãi của cô, cuối cùng thì bắt đầu dẫn dắt…

Từng bước một khiến tuyến phòng thủ của cô tan rã, giải trừ sự lo ngại của cô, hỏi được kết quả mình muốn có, nghe qua không thấy có gì đáng kinh ngạc nhưng lại không có câu nào vô nghĩa.

Nói tới đây, cuối cùng biểu cảm của Lịch Nhã Văn cũng thay đổi..

Cô chớp mắt, hỏi: “Các anh có thể giữ bí mật cho tôi không?”

Lục Tuấn Trì gật đầu, “Chúng tôi có thể cố gắng hết sức che giấu thông tin của cô, chỉ coi những gì cô nói hôm nay như manh mối để tìm hung thủ.”

Lịch Nhã Văn nói: “Tôi không muốn làm chứng trước tòa.”

Lục Tuấn Trì đáp: “Nếu chúng tôi bắt được hung thủ, cũng có đủ vật chứng chứng minh hành vi phạm tội của chúng thì có thể miễn trách nhiệm ra tòa cho cô.”

Lịch Nhã Văn thuận tay dọn chỗ hoa trước mặt sang một bên, lấy cốc giấy dùng một lần rót cho họ hai cốc nước.

Lục Tuấn Trì nhận cốc, Tô Hồi cảm ơn một câu rồi giơ tay lên, ý bảo mình vẫn còn hộp sữa.

Lịch Nhã Văn bèn để lại cốc nước còn dư kia cho bản thân, cô nhấp một ngụm nước lấy lại bình tĩnh, sau đó mở miệng nói: “Hai anh cảnh sát, tôi nói chuyện này có thể các anh sẽ không tin… Mặc dù tôi sợ hãi, căm ghét ba người kia, cũng biết họ không phải người tốt, suýt nữa họ đã giết chúng tôi rồi nhưng tôi lại không hận họ một chút nào cả, thậm chí còn thấy biết ơn họ…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi