SỔ TAY HÌNH SỰ

Mười sáu tháng trước.

Buổi tối, nền trời xanh thẫm, trăng đẹp như hoa.

Tại trung tâm âm nhạc An Hoa, Hoa Đô, một sự kiện âm nhạc hạ màn trong tiếng vỗ tay vang dội của khán giả.

Mọi người đều đắm chìm trong màn biểu diễn vừa rồi, đoàn người trên sân khấu nhốn nháo lùi xuống, hậu trường cũng vô cùng hỗn loạn.

Đêm nay, Trang Tuyết Y biểu diễn một màn độc tấu violin, bà là điểm sáng của cả sân khấu, buổi diễn vô cùng thành công, các thành viên dàn nhạc đều đi qua chúc mừng bà.

Trang Tuyết Y mỉm cười đáp lại từng người. Năm nay bà đã ngoài bốn mươi, đến tuổi trung niên nhưng bà vẫn giữ gìn vóc dáng và nhan sắc rất tốt, người khác hoàn toàn không nhìn ra tuổi thật của bà. Hôm nay, Trang Tuyết Y mặc chiếc váy dạ hội màu bạc, dưới ánh đèn, chiếc váy phát ra tia sáng lấp lánh như vảy cá. Bà cũng đính thêm một chút vảy cá lên đuôi mắt, khiến bà càng giống một người cá xinh đẹp.

Trang phục và trang điểm vô cùng phức tạp, chỉ tẩy trang thôi cũng tốn rất nhiều thời gian, nhất là phần vảy cá, cực kỳ khó gỡ.

Đến khi gỡ hết vảy cá, Trang Tuyết Y nhìn mình trong gương, không sao vui vẻ được, rồi sẽ đến lúc bà già đi, sẽ có ngày bà phải bước xuống sân khấu này.

Không có người thừa kế, đây là thất bại và nỗi đau lớn nhất trong đời bà.

Chồng bà mất sớm, một mình tần tảo nuôi con gái khôn lớn. Bà vốn rất mong chờ được xuất hiện trên sân khấu này cùng con gái mình, bà nghĩ con gái mình cũng sẽ thích sân khấu nhưng bà đã phá hỏng mọi thứ.

Sau vụ việc kia, tình cảm giữa hai mẹ con bà đã quay trở về con số không.

Tính ra, đã hơn một tháng bà không nghe tin gì từ Liễu Mộng Oánh rồi.

Mười một giờ đêm, nhân viên hậu trường đã về gần hết, vô cùng yên tĩnh. Khi Trang Tuyết Y thay đồ xong ra ngoài, có một người đàn ông trẻ bỗng ôm một bó hoa đi tới trước mặt bà.

Anh ta có vẻ căng thẳng, hỏi: “Chào cô Trang, em rất thích buổi diễn của cô, cô có thể ký cho em được không?”

Chơi violin nhiều năm, Trang Tuyết Y cũng có một cộng đồng fans của riêng mình.

“Cậu vẫn đợi ở đây nãy giờ sao?” Trang Tuyết Y hỏi.

“Vâng, em hy vọng được gặp cô.” Người đàn ông lên tiếng, giọng anh ta rất dịu dàng, êm tai.

Trang Tuyết Y hối lỗi nói: “Cậu đợi lâu lắm rồi đúng không?” Bà nhận tấm hình và bút trong tay cậu ta, ký tên rồi nhận bó hoa kia.

“Đợi lâu hơn nữa cũng đáng.” Người đàn ông nhận lại tấm hình, đút vào túi áo, “Cảm ơn cô.” Sau đó, anh ta nhắc đến buổi diễn tối nay của Trang Tuyết Y, nói bản nhạc cuối cùng vô cùng hoàn hảo.

Trang Tuyết Y tiếp chuyện với anh ta, tâm trạng rất tốt.

Người đàn ông và Trang Tuyết Y cùng xuống cầu thang sau hậu trường, anh ta giả bộ lơ đãng nói: “Em nghe người ta nói, con gái cô cũng từng ở trong dàn nhạc này.”

Câu chuyện bỗng chuyển hướng sang con gái bà, Trang Tuyết Y khựng lại, biểu cảm chợt thay đổi, bà không vui nhìn sang anh ta, “Cậu đừng nhắc đến đứa con bất hiếu kia với tôi, tôi và nó không liên quan gì đến nhau nữa.”

Người đàn ông sững sờ, “Cô Trang…”

“Nó là một đứa bé ích kỷ, cậu có biết con bé đã làm gì không? Nó hủy hoại con đường nghệ thuật của chính nó, cũng phá vỡ ước mộng của tôi! Khiến tôi không thể ngẩng đầu.”

Nhớ lại khoảnh khắc Liễu Mộng Oánh cắt đứt ngón tay trên sân khấu, Trang Tuyết Y lại tức giận đến run rẩy.

Đúng vậy, bà không đau lòng, mà hơn cả là phẫn nộ.

Người đàn ông dừng bước.

Ánh mắt Trang Tuyết Y lạnh lùng, bà đứng trước lối vào cầu thang thoát hiểm, cảnh giác nhìn anh ta, người đàn ông trước mắt bà không giống người hâm mộ bình thường, “Không phải thứ tạp chủng kia bảo cậu tới đây đấy chứ?”

Người đàn ông nhíu màu, muốn phản bác vài câu cho bệnh nhân của mình, “Liễu Mộng Oánh… không phải người như vậy.”

“Ha, quả nhiên có liên quan đến Liễu Mộng Oánh, hết tiền rồi đúng không?” Trang Tuyết Y cúi gằm mặt, không còn chút thiện cảm nào với người đàn ông trước mặt, bà bắt đầu chửi rủa đầy ác ý, “Tôi không cho nó một đồng nào nữa đâu, tôi chỉ mong nó chết luôn bên ngoài thôi!”

Sao lại có người mẹ như thế chứ?

Dùng hành động của mình cùng thứ gọi là ước mơ rạch từng nhát dao lên người con gái mình, in hằn lên người cô bé vô số vết thương, ép cô đến phát điên, vậy mà bà ta còn nói ra những lời nhói tim như vậy.

Ngay lúc đó, người đàn ông cảm thấy có ngọn lửa nhen nhóm trong lòng mình, ngọn lửa bốc lên ngùn ngụn, cuồn cuộn che lấp hai mắt anh ta, anh tay hít sâu một hơi, vươn tay.

Khi anh ta tỉnh táo lại, đã thấy Trang Tuyết Y nằm dưới cầu thang.

Khoảnh khắc ấy tựa như tiếng chuông báo bị ấn nút tạm dừng, bốn phía trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có hai người họ trong góc cầu thang tối tăm này.

Mắt Trang Tuyết Y vẫn hơi mở, máu tươi lẳng lặng chảy ra từ đầu bà, dần dần nhuộm đỏ đóa hoa cẩm chướng trắng.

Người đàn ông thầy xung quanh vắng người, nhanh chóng ra khỏi cầu thang thoát hiểm, rời khỏi nhà hát, hòa vào dòng người.

Cuối cùng, âm thanh náo nhiệt đã trở lại.

Người đàn ông cúi đầu, bình tĩnh suy nghĩ lại. Nơi đó là hậu trường, là lối thoát hiểm, không có camera, hiện giờ cũng đã muộn…

Có lẽ bà ta chỉ bị thương, có thể sẽ không biết.

Là Trang Tuyết Y tự ngã xuống, anh ta chưa chạm vào bà ta…

Nhưng, có đúng là bà ta tự ngã xuống không?

Người đàn ông cúi đầu nhìn tay mình, ngón tay anh ta bất giác run rẩy.

Ký ức hiện lên từng chút, là anh ta đã đẩy Trang Tuyết Y… Anh ta vẫn nhớ cảm giác ấm áp khi chạm vào lưng người đàn bà kia, sau đó anh ta khẽ đẩy…

Anh ta không thể gọi cấp cứu, nếu vậy tất cả mọi người sẽ biết chuyện này là anh ta làm.

Anh ta cảm thấy lồng ngực ngột ngạt, căng thẳng, cảm giác như tim mình sắp vọt ra khỏi cổ. Nhớ lại người phụ nữ nằm trong lối thang bộ, nhớ lại vũng máu dưới cơ thể bà ta, cảm giác căng thẳng này khiến anh ta thấy buồn nôn…

Người phụ nữ đó đáng chết… Bà ta đáng chết…

Anh ta không ngừng tự nhủ, co thả ngón tay nhiều lần.

Nhưng cảm giác tự tay giết người thật sự không tốt đẹp chút nào, anh ta không muốn thử lại cảm giác này nữa…

Giết người dễ dàng quá.

Khoảng cách giữa sống và chết, hóa ra chỉ cách nhau có hai mươi hai bậc thang.

Không, không phải giết người, anh ta đang cứu người.

Người phụ nữ đó không chết, Liễu Mộng Oánh sẽ chết.

Nếu cô biết chuyện này cũng sẽ tha thứ cho anh ta.

Khi người đàn ông chuẩn bị gọi xe, anh ta sực nhớ ra, hình như cây bút Trang Tuyết Y vừa dùng để ký tên…

Hình như vẫn chưa trả lại anh ta…



Mười sáu tháng sau, cục cảnh sát thành phố Hoa Đô.

Không lâu sau, xe cấp cứu đã đỗ dưới tầng, các nhân viên y tế vội vàng khiêng Tần Chi Hoa đi, cậu ta đã trúng độc một thời gian, vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy kịch, chưa biết có cứu được hay không, Trịnh Bách bèn theo cậu ta đến bệnh viện.

Tô Hồi rửa sạch tay, ổn định lại tâm trạng rồi quay về tổ trọng án.

Anh không dám lơi là cảnh giác, mọi chuyện như một dãy bài domino bị đẩy ngã, anh không biết sắp tới mình sẽ phải đối mặt với phản ứng dây chuyền như thế nào.

Khúc Minh nhìn máy tính, báo cáo: “Cố vấn Tô, tiệm hoa lần trước anh bảo tôi điều tra đã gửi thông tin đến rồi. Mười sáu tháng trước, bó hoa cẩm chướng kia được thanh toán qua Alipay, chủ tiệm đã cung cấp tài khoản cho chúng ta, tôi sẽ xin quyền điều tra danh tính tài khoản ngay.”

Khi bán hoa, cửa hàng sẽ ghi chép lại, đó là một tiệm hoa nhỏ, hôm ấy chỉ bán đúng một bó cẩm chướng này.

Tô Hồi nhìn dòng chữ trên Alipay, là hòm thư điện tử gồm vài chữ cái tiếng Anh và một dãy số.

Còn chưa có kết quả điều tra, Hạ Minh Tích đã quay lại nói: “Cố vấn Tô, xảy ra chuyện rồi. Đội phụ trách tìm kiếm Liễu Mộng Oánh đã tìm thấy cô ấy, hiện giờ cô ấy đang ở trên sân thượng một trung tâm thương mại tại trung tâm thành phố, đội phòng cháy chữa cháy và cảnh sát đều đang qua bên đó.”

Lúc này Lục Tuấn Trì không có mặt tại văn phòng, hiển nhiên, Tô Hồi trở thành người có chức vị cao nhất. Tất cả mọi người đều hồi hộp chờ đợi quyết định của anh.

Tô Hồi nhíu mày, “Chỗ đó cách đây bao xa.”

Khúc Minh nhìn bản đồ, nói: “Không xa lắm, khoảng sáu, bảy phút đi xe.”

Tô Hồi tức tốc quyết định: “Khúc Minh, anh đưa tôi qua đó. Hạ Minh Tích, lập tức báo cho tổ trưởng Lục.”

Anh và Khúc Minh chạy xuống nhanh nhất có thể, khi Tô Hồi cầm ba-toong chuẩn bị lên xe, anh nhận được cuộc gọi từ Lục Tuấn Trì, bèn vội vàng bắt máy.

Lục Tuấn Trì gấp gáp nói: “Tô Hồi, tôi đã nhận được tin rồi. Chỗ tôi cách đó hơi xa, có lẽ phải hai mươi phút nữa mới tới chỗ Liễu Mộng Oánh được.”

Tô Hồi ho mấy tiếng, nói: “Tôi biết rồi, tôi đang tới đó đây. Hiện giờ cô ấy vẫn đứng trên sân thượng, chứng tỏ chúng ta còn cơ hội, tôi sẽ cố hết sức ngăn cản cô ấy.”

“Anh nhất định phải chú ý an toàn!” Nghe anh nói vậy, Lục Tuấn Trì bỗng thấy căng thẳng.

“Tôi đi cứu người, không phải đi nhảy lầu. Còn có Khúc Minh đi cùng nữa mà.” Tô Hồi nói rất nhanh nhưng giọng nói và vẻ mặt vẫn thản nhiên như mọi ngày.

Lục Tuấn Trì: “Tôi không nghĩ sự việc lại thành ra thế này, không ngờ họ có thể làm ra những chuyện này chỉ để diệt khẩu…”

Tô Hồi nhớ lại cảm giác tuyệt vọng của Tần Chi Hoa khi kéo tay anh, trong lòng anh, mọi chân tướng đang dần dần lộ rõ, “Hành vi hiện giờ của họ là để che giấu người đứng phía sau. Tôi cho rằng có thể họ đã bị thông tin sai lầm ám thị, mê hoặc, thậm chí là thôi miên, muốn giết những đồng lõa đã bị lộ…”

Lục Tuấn Trì vừa lái xe, vừa nhíu mày hỏi: “Thôi miên có thể làm được tới vậy à?”

Hắn từng thảo luận về vấn đề thôi miên với Tô Hồi, với hiểu biết của hắn về thôi miên thì thôi miên có thể khiến người khác làm một vài chuyện trong vô thức nhưng không thể hoàn toàn thay đổi ý chí của một người. Tóm lại, tác dụng của thôi miên là có hạn.

Tô Hồi đáp: “Tác dụng của thôi miên có liên quan chặt chẽ với trạng thái của người bị thôi miên. Với một người khỏe mạnh bình thường, ý chí vững vàng, loại thôi miên hoặc chỉ dẫn tâm lý này có lẽ chỉ có hiệu quả rất nhỏ. Nhưng với những người từng mắc chứng trầm cảm, hung thủ đã xây dựng quan hệ với họ vào lúc họ yếu đuối, bất lực nhất, cứu rỗi họ. Anh ta từng bước, từng bước, gieo những tư tưởng của mình vào não họ khiến những người đó đồng tình với suy nghĩ của anh ta. Những người bệnh đó thích anh ta, sùng bái, tôn thờ anh ta, tình nguyện đi theo anh ta, sẵn lòng làm tất cả mọi chuyện, bao gồm cả giết đồng lõa của mình.”

Nói tới đây, anh cúi đầu một lát, sau đó nhìn lên, ánh mắt kiên định nhìn ra dòng xe mờ mịt bên ngoài, “Khi mọi chuyện đều bại lộ, tiềm thức còn lại trong não sẽ mách bảo họ vứt bỏ tất cả, dù là hy sinh tính mạng để bảo vệ anh ta. Hơn nữa sau khi bị tẩy não, họ sẽ ngộ nhận rằng suy nghĩ này là của chính mình.”

Cũng chính vì vậy, những hung thủ bị dồn vào đường cùng bắt đầu giết hại lẫn nhau.

Đây là một dạng xâm lược, một loại chỉ dẫn, thậm chí là một cách tẩy não.

Đây không phải cứu rỗi, mà là thứ thuốc độc dính mật ong, khi đã thỏa thuận với quỷ, bạn sẽ hoàn toàn đánh mất bản thân.

Giết người khiến cuộc đời của họ chệch khỏi quỹ đạo, tựa như bị đẩy vào tầng địa ngục thuần trắng, vĩnh viễn không có cơ hội siêu thoát.

Tô Hồi giải thích với Lục Tuấn Trì, “Nhưng tôi nghĩ, có lẽ lúc này hầu hết bệnh nhận đã không còn trong trạng thái trầm cảm, sự kiểm soát của anh ta với họ đã yếu dần rồi, những người đang hành động có lẽ chỉ là một vài tín đồ điên cuồng của anh ta.”

Lục Tuấn Trì không ngờ rằng, điều tra đến lúc này, họ như vừa mở chiếc hộp ma thuật Pandora, kéo theo rất nhiều chuyện phía sau, khiến cảnh sát rơi xuống thế bị động, “Vậy anh có thể khắc họa cụ thể hơn về hung thủ không?”

Tô Hồi bình tĩnh lại, “Là đàn ông, tuổi chừng 28 đến 35, nghề nghiệp có thể là bác sĩ, giáo viên hoặc chuyên viên tư vấn tâm lý. Thoạt trông anh ta sẽ là người vô cùng dịu dàng, vô hại, có thể anh ta rất tuấn tú, khiến người khác dễ bề tin tưởng. Nhưng bản chất anh ta lại là người cực đoan. Anh ta không cứu rỗi những bệnh nhân kia, mà chỉ đang thỏa mãn bản thân mình. Bởi vậy, khi sắp bị lộ, những người anh ta từng cứu rỗi mới trở thành vật hy sinh để bảo vệ chân tướng, bảo vệ những người khác…”

Nói tới đây, một gương mặt gần thành hình trong đầu anh, anh nhớ lại tài khoản Alipay kia… Chữ viết tắt hình như là AUT, Tô Hồi dừng một lát rồi nói: “Phải rồi, điều tra An Úc Từ. Tôi sắp tới nơi rồi, lát nói sau.”

Lục Tuấn Trì còn muốn hỏi gì đó nhưng cuộc gọi đã ngắt.

Trước đó khi nhắc đến hung thủ có thể là bác sĩ tâm lý, Lục Tuấn Trì đã có linh cảm chẳng lành, lúc này, Tô Hồi lại trực tiếp xác định đối tượng là An Úc Từ.

Kiều Trạch ngồi trên xe, nhanh nhẹn mở máy tính, cậu ngẩng đầu hỏi: “Tổ trưởng, điều tra ai ạ?”

“Một bác sĩ tâm lý tên An Úc Từ, làm việc tại phòng khám của Dương Vũ Tình, điều tra lịch sử khám bệnh tại bệnh viện trực thuộc số một trước đây của anh ta, xem có liên quan đến mấy nghi phạm không…”

Kiều Trạch cấp tốc nhập thông tin, bàn phím phát ra âm thanh lạch cạch. Một lát sau, cậu ngạc nhiên hít một hơi, khó tin nói: “Có mấy nghi phạm đều từng đến chỗ bác sĩ này khám…”

Lục Tuấn Trì nói tiếp: “Lập tức điều tra dấu vân tay, đối chiếu với dấu vân tay tại hiện trường tử vong của Trang Tuyết Y!”

Dấu vân tay trước đó không hoàn chỉnh, chỉ có phần đầu ngón tay, vậy nên họ không thể xác định thân phận hung thủ. Nhưng nếu có dấu vân tay hoàn chỉnh, sau đó đối chiếu ngược lại, khi đó họ có thể xác định thân phận đối phương.

Kiều Trạch nhập hai dấu vân tay lên hệ thống, sau một tiếng “tít”, cậu kích động nói: “Vân tay đã khớp!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi