SỔ TAY HÌNH SỰ

Lục Tuấn Trì không ngờ Lam An lại chịu khai dễ dàng và suôn sẻ như vậy.

Hắn khó tin hỏi lại: “Cô nói, cô là… hung thủ?”

Tựa như có một nan đề họ đã tìm kiếm rất lâu, sẵn sàng phải hy sinh rất nhiều để giải được nhưng đáp án lại bất chợt xuất hiện trước mắt, trái lại họ càng thấy khó tin.

Dường như Lam An đã bình tĩnh lại từ nỗi hoảng loạn khi bị bắt, cô chấp nhận sự thật, cúi đầu nói: “Đúng là tôi, tôi là hung thủ vụ án đó. Từ ba năm trước, tôi vẫn luôn nghiên cứu, chế tạo bom, sau đó đưa cho đồng lõa đặt bom trong thành phố.”

“Đồng lõa của cô là ai?”

“Giải Thu… Là Giải Thu đã chết trong vụ nổ năm đó.” Lam An nói tới đây bèn cúi đầu, “Hai năm trước, tôi và Giải Thu đã hợp tác, tôi phụ trách chế tạo bom, ông ta sẽ đặt bom.”

Lục Tuấn Trì nhíu mày, “Các cô đã phạm tội thế nào.”

“Cứ mỗi mười ngày, chúng tôi sẽ gài một quả bom trong thành phố.” Lam An dừng một lát, nói: “Sau khi ông ta chết, tôi không làm tiếp nữa. Mãi đến gần đây khi Vu Khả Khả bị quấy rối, Đổng An Thần nhờ tôi giúp đỡ, hỏi tôi cậu bé nên làm gì, tôi mới đưa bom cho cậu ấy.”

Cô chăm chú nhìn một góc sàn nhà, nuốt nước bọt, nói: “Tôi không ngờ cảnh sát lại tìm đến tôi nhanh như vậy…”

Lục Tuấn Trì nhớ đến chỗ cát kia, xem ra cô vẫn chưa biết chính số cát đó đã vạch trần mình, hắn hỏi: “Tại sao cô lại dùng cát trong xưởng tranh?”

Lam An cúi đầu, khẽ nói: “Tôi làm ở xưởng tranh cát, thay vì tìm cát ở chỗ khác chẳng thà dùng ngay chỗ mình… Vả lại đó là loại cát tôi thích nhất…”

Lục Tuấn Trì và Kiều Trạch không nói gì, họ nhìn người phụ nữ trước mắt, suy nghĩ những gì cô nói là thật hay giả.

Cô ta nói ra cái tên Giải Thu, dù không phải hung thủ cũng là người quan tâm đến vụ án này.

Hơn nữa cô ta khai ra rất nhiều thông tin chính xác.

Lục Tuấn Trì đứng dậy, đưa mấy tờ giấy và một cây bút cho Lam An.

Hắn hơi nheo mắt, cúi xuống nhìn cô gái trước mặt, “Cô vẽ cấu tạo bom vào đây đi.”

Đây là cách đơn giản nhất, nhanh nhất và trực tiếp nhất để kiểm tra thân phận hung thủ.

Là một kẻ gài bom, nếu cô là hung thủ thật sự, chắc chắn cô phải vẽ được cấu tạo quả bom do mình tự chế.

Lam An nhìn hắn, nhận giấy và bút, ngón tay run rẩy vẽ lại. Có lẽ do cô quá căng thẳng, đường nét vẽ ra hơi run rẩy nhưng dù là vậy họ vẫn có thể nhận ra cô có nền tảng mỹ thuật rất tốt.

Hình dáng quả bom nhanh chóng xuất hiện trên giấy, sau đó Lam An bắt đầu vẽ cấu tạo chi tiết bên trong, còn đánh dấu vài ký hiệu bên ngoài.

Lục Tuấn Trì đứng đối diện cô, cúi đầu nhìn người phụ nữ và bức tranh trước mặt cô, hình vẽ trên giấy cũng dần hoàn thiện.

Kiều Trạch ngồi tại chỗ, cậu rướn cổ, cũng muốn xem Lam An đã vẽ gì nhưng chỗ cậu ngồi hơi xa, sáp lại gần lại thấy không được phép tắc lắm, đành phải kìm nén sự hấp tấp.

Từng giây từng phút trôi qua.

Tô Hồi chống cằm, ngồi trong phòng quan sát. Anh lẳng lặng quan sát tất cả, tầm mắt anh rất mờ, chỉ thấy loáng thoáng bóng Lục Tuấn Trì đang đứng cạnh Lam An nhưng anh có thể nghe những gì họ nói trong phòng.

Phòng thẩm vấn vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng đầu bút ma sát với mặt giấy, truyền vào tai anh qua micro.

Tựa như có thứ gì đó nhẹ nhàng chạm đến màng nhĩ đã mất tiếng kia của anh.

Tô Hồi biết, chắc chắn Lam An không vẽ linh tinh. Nếu cô vẽ sai thì không cần chờ lâu như vậy, Lục Tuấn Trì đã cản cô lại rồi.

Lúc này Lục Tuấn Trì đứng bên cạnh yên tĩnh nhìn cô vẽ, vậy thì chỉ có thể là Lam An đã vẽ đúng.

Suy đoán của anh không sai.

Họ đã thấy được hình dáng qua bức vẽ của Lam An, sau đó cô bắt đầu đánh dấu.

Cô mím môi, tay cầm bút, viết từng con chữ xinh đẹp sang bên cạnh.

Lục Tuấn Trì vừa được nghe Chúc Bạch Y giảng giải, cũng biết cấu tạo chung của bom. Hình vẽ của Lam An lúc này đúng là quả bom đã xuất hiện trong vụ nổ.

Cuối cùng cô vẽ hai đường thẳng, ghi chú sang bên cạnh – “Cát”.

Đây là bộ phận quan trọng nhất của quả bom, là lớp cát ngăn cách thuốc nổ, khi đến thời gian, cát sẽ rơi xuống, hai loại nguyên liệu tiếp xúc với nhau tạo ra phản ứng, sản sinh ra năng lượng khổng lồ rồi phát nổ.

Hình vẽ của Lam An dần hoàn thiện, hắn không cần gọi chuyên gia xác nhận lại nữa, Lục Tuấn Trì có thể nhận ra hình vẽ này giống hệt cấu tạo quả bom trong vụ án.

Quả nhiên người phụ nữ này có liên quan đến tất cả.

Lục Tuấn Trì lấy lại bút, hỏi Lam An: “Cô học cách chế tạo bom ở đâu?’

Lam An nói: “Học bố tôi… Ông ấy từng làm nghề cho nổ mỏ, cũng nhờ đó mới quen Giải Thu, ông ấy rất có hứng với việc chế tạo bom. Lúc tôi còn nhỏ, ông từng dạy tôi cách chế tạo vài loại bom.”

Lục Tuấn Trì nhìn người trước mắt, “Tại sao cô lại giết những người vô tội đó?”

Từ hai năm trước đến giờ đã có rất nhiều người chết, có thể trong đó cũng có những kẻ bại hoại chết không hết tội như Đoàn Tư Viễn, nhưng phần nhiều vẫn là những người vô tội, thậm chí còn có rất nhiều cảnh sát.

Nghĩ đến những người đó, Lục Tuấn Trì lại thấy mắt mình cay cay.

Lam An cúi đầu nói: “Địa điểm là do Giải Thu lựa chọn ngẫu nhiên, tôi chỉ cung cấp bom cho ông ta thôi.”

“Cô hẳn cũng biết mình cung cấp cho ông ta một thứ nguy hiểm, gây hại đến mạng người chứ? Không có cô giúp đỡ, Giải Thu không thể gây ra thương vong nghiêm trọng như vậy. Những chuyện này đều liên quan đến cô.” Lục Tuấn Trì gằn giọng, “Tại sao?”

Hai chữ này, hắn không chỉ điều tra sự thật như một cảnh sát tra hỏi tội phạm, mà hắn cũng đang hỏi cho những người đã khuất kia.

Lam An run rẩy nói: “Không có lý do gì đặc biệt. Chỉ vì… tôi hận họ, cùng là con người, tại sao họ lại sống nhẹ nhàng như vậy, mà chúng tôi lại vất vả như thế. Ngày nào tôi cũng chỉ nhìn thấy những cuộc đời bất lực… Giải Thu bị bệnh, bệnh viện không chữa được… Tất nhiên ông ta muốn có người chết cùng.”

“Không có ai trên đời được sống nhẹ nhàng…” Lục Tuần Trì nói xong, hắn về chỗ, chờ mình bình tĩnh lại.

Hắn nói: “Được rồi, cô nói cô là hung thủ, vậy hiện giờ chúng tôi sẽ xác định lại với cô, tôi hy vọng cô có thể thuật lại rõ ràng từng hành vi phạm tội của mình. Cô bắt đầu từ lúc nào, lần đầu cô đã làm gì, rồi lần thứ hai, lần thứ ba… mỗi khi nhìn thấy những thông tin đó, tâm trạng của cô thế nào.”

Lam An nghe vậy thì ngẩng đầu, rưng rưng nói: “Tôi đã khai hết rồi vẫn chưa đủ sao? Tôi thừa nhận mọi hành vi phạm tội của mình. Thế vẫn chưa được à? Tôi nhận rồi tức là tôi có tội, mấy chuyện đó đều là tôi làm hết, các anh phá được án rồi, đưa giấy tờ đây cho tôi ký là xong. Sau đó chỉ cần chờ pháp luật xét xử thôi, không phải sao?”

Kiều Trạch dừng bút, cậu không rõ vì sao ban đầu Lam An còn phối hợp theo họ lại bỗng nhiên thay đổi.

Rõ ràng cô không muốn nhớ lại những chuyện đó.

Tô Hồi ngồi trong phòng quan sát theo dõi tình hình bên trong, anh đứng dậy, mở cửa vào phòng thẩm vấn.

Lục Tuấn Trì ngạc nhiên nhìn anh.

Tô Hồi gần như không bao giờ tự tham gia thẩm vấn, một là vì thân phận cố vấn của anh, còn lý do thứ hai là bởi sở trường của anh là ngồi quan sát, nghe họ nói và phân tích tâm lý tội phạm. Hơn nữa Tô Hồi nhìn không rõ, nghe cũng không rõ, tai nghe trong phòng quan sát có thể giúp anh nắm bắt nhiều thông tin hơn.

Nhưng lúc này, anh lại vào phòng thẩm vấn, đối mặt với Lam An.

Tô Hồi không ngồi xuống, anh tựa lên tường, nói: “Cô không phù hợp với khắc họa tâm lý của tôi.”

Lam An sửng sốt, hẳn là không nghe rõ, “Không hợp cái gì…”

“Khắc họa tâm lý.” Tô Hồi nói: “Mỗi tội phạm đều có quỹ đạo tâm lý của riêng mình, cũng như tranh cát các cô vẽ ra, hình vẽ trong lòng mỗi người là độc nhất vô nhị.”

Lam An cúi đầu, trông càng thêm hốc hác.

Tô Hồi hỏi cô: “Cô đưa Đổng An Thần mấy quả bom?”

Lam An vẫn cúi đầu, như thể đang suy nghĩ, sau đó cô run rẩy nói: “Hai quả.”

“Quả đầu tiên cô chế tạo dùng cát màu gì?” Tô Hồi hỏi tiếp.

“Lần đầu tiên…” Lam An khựng lại, cô có vẻ bối rối, sau đó cô mấp máy nói, “Là cát màu xanh.”

Hàng lông mày nhíu chặt của Lục Tuấn Trì giãn ra, vừa rồi hắn cũng thấy không bình thường nhưng lại không tìm ra vấn đề. Nhưng hai câu hỏi vừa rồi của Tô Hồi đã nhanh chóng vạch ra chúng.

Đáp án của Lam An là sai, lần đầu tiên hung thủ dùng cát bình thường, người họ bắt được không phải hung thủ thật sự.

Căn phòng bỗng chìm trong yên tĩnh, mặt Lam An biến sắc, trán túa mồ hôi. Cô cũng nhận ra mình đã trả lời sai. Cô hoảng hốt “chữa cháy”, “Tôi… Chắc là tôi nhớ nhầm…”

Ba viên cảnh sát nhìn cô, đây là chuyện không thể nhớ nhầm. Lần đầu chế tạo và gài bom cũng như lần đầu giết người, đủ để một kẻ chuyên gài bom nhớ mãi không quên.

Hỏi tới đây, Tô Hồi cũng không vòng vo nữa, anh nhìn thẳng vào mắt Lam An, “Lam An, cô mở một xưởng tranh đặc biệt, đây là việc mà chỉ một người có sự đồng cảm mới làm. Từ nãy tới giờ cô vẫn luôn trốn tránh những chủ đề liên quan đến chết chóc, cô chỉ đang giả vờ lạnh lùng, cô cảm nhận được nỗi đau của người khác, đồng nghĩa với việc cô không phải kiểu sẽ giết hại người vô tội.”

Đây mới là cốt lõi của vấn đề.

Lam An không đủ lạnh lùng, không đủ tàn nhẫn, anh không biết tại sao cô lại biết cấu tạo quả bom nhưng cô không thể tạo ra một động cơ giết người một cách bất chợt được.

Lúc này Lam An còn căng thẳng hơn vừa rồi, cô cắn môi, móng tay cắm vào tay vịn trong phòng.

Tô Hồi nói tiếp: “Tôi vừa hỏi cô hai câu. Câu hỏi đầu tiên là cô đoán được. Cô biết đã có một vụ nổ xảy ra, sau đó tôi lại hỏi cô có mấy quả bom, tất nhiên đáp án không phải là một, cô lại nghĩ ba thì nhiều quá nên thử đáp là hai. Tôi muốn cô trả lời đúng câu này, vì như vậy tôi mới có thể cho cô một lời dẫn, cô sẽ nghĩ câu hỏi của tôi rất đơn giản, mình có thể trả lời bằng việc suy đoán. Cô biết chúng tôi tìm đến cô nhờ cát, vậy nên khi tôi hỏi về màu sắc, cô đã trả lời màu người kia thích nhất.”

Màu xanh, với họ mà nói, đây không chỉ là họ tên mà còn có ý nghĩa khác.

Lam An bị nói trúng tim đen, môi cô run rẩy.

Tô Hồi nói tiếp: “Hắn ta cũng dùng màu xanh nhưng không phải để bắt đầu, mà là kết thúc.”

“Ban đầu hắn ta dùng loại cát bình thường, chỉ cần hắn ta tiếp tục dùng loại cát bình thường đó, chúng tôi rất khó bắt được. Nhưng sau này, hắn ta đã dùng cát màu ở xưởng của cô.”

“Có lẽ từ rất lâu về trước, người này đã bắt đầu trải đường cho mình, ngay khi bị phát hiện, hắn ta sẽ để cô chịu trách nhiệm… Hoặc hắn ta đã biết trước cô sẽ tình nguyện chịu tội thay hắn ta.”

“Hắn ta có lý do để không xuất hiện trong hai năm qua, cũng có lý do để lần này quay lại.”

“Có lẽ lần này hắn ta dùng loại cát xanh khổng tước đặc biệt là để chúng tôi dễ dàng tìm đến xưởng tranh, điều tra Đổng An Thần và Vu Khả Khả, mà mục đích chính là để bắt được cô…” Giọng Tô Hồi trầm khàn, anh không nói gì nghiêm khắc nhưng mỗi câu của anh đều như lưỡi dao đâm vào tim Lam An.

Những gì anh nói đều là sự thật…

Nỗi sợ dâng lên trong mắt Lam An, hai hàng răng bất giác đụng vào nhau, vang tiếng lập cập.

Khi buổi thẩm vấn này bắt đầu, cô vốn đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với số phận.

Nhưng lúc này, cô dao động.

Nói xong, Tô Hồi cúi đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: “Lam An, đừng nói dối nữa, cho tôi biết người đó – người cô đang che dấu, là ai?!”

Tô Hồi cảm nhận được người chế tạo bom đó là kẻ vô tình, lạnh lùng, coi mạng người như cỏ rác, không thể là cô gái run rẩy trước mặt mình.

Vừa rồi anh vẫn luôn ngồi nghe trong phòng quan sát, nghe đến cuối cùng anh mới hiểu tại sao lại khác thường, vì suôn sẻ, mọi thứ quá suôn sẻ…

Sự suôn sẻ này chứng minh họ đã rơi vào bẫy của hung thủ.

Họ phải tranh thủ thời gian biết được sự thật từ cô gái này.

Vì có lẽ ngay lúc này đây, một tai vạ mới đang đến với thành phố này.



Tại tầng một trong một tòa nhà thuộc khu dân cư Giai Ngọc cách xưởng tranh cát hai con phố, có một người đứng cạnh cửa sổ, hắn ta vén một góc rèm lên, nhìn ra mặt đường bên ngoài.

Đó là một ô cửa rất nhỏ, không đến nửa mét, còn dựng song sắt, dù có mở cửa cũng chỉ là một khe hẹp nho nhỏ.

Nhưng cũng là nơi duy nhất để ánh sáng chiếu vào căn nhà này.

Hắn ta bỗng nghe tiếng mở cửa, nụ cười dần xuất hiện trên mặt…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi