SỔ TAY MẠNG SỐNG CỦA NHÂN VIÊN CHĂN NUÔI

Tiểu thịt tươi bây giờ đang ngoan ngoãn đứng dưới vòi sen mặc cậu chà lưng. Bởi vì hắn ghét tắm, lần nào Phương Dung cũng phải tìm các ­cách khác nhau lừa hắn vào tròng. Hắn cũng dễ lừa lắm, hôm nay bảo lấy chai dầu gội đầu, ngày mai bảo lấy bình sữa tắm, qua ngày hôm sau lại là dầu gội đầu, vậy mà vẫn bị mắc mưu, lần nào cũng bị túm vào phòng tắm rửa.

Trong phòng có bồn tắm nhỏ, chỉ vừa đủ một người ngồi. Nếu Phương Dung vào bồn thì chỉ có thể ngồi, ngược lại, do Phương Hoa vừa lùn vừa gầy, nên có thể nửa nằm nửa ngồi trong bồn. Bình thường Phương Dung luôn mở sẵn nước vào bồn, rồi cho hắn vào trong nằm ngâm mình thư giãn.

Nhưng vì hôm nay Phương Dung về sớm, cũng không ngờ Phương Hoa về ngay lúc này, nên không có chuẩn bị.

Thế mà Phương Hoa lại chủ động hỏi, “Hôm nay không ngâm mình sao?”

“Không ngâm. Tốc chiến tốc thắng.” Tắm xong còn phải nấu cơm. Cơm nước xong mới ngủ được.

Cậu ra ngoài tìm việc mệt muốn chết, mặt trời lại còn chói chang, sắp tróc cả da bàn chân mới tìm được một công việc.

Chỗ làm là một quán cơm nhỏ, có ông bà chủ. Bà chủ thì ở trước quán tiếp khách, ông chủ ở đằng sau nấu ăn. Bởi vì quá mệt, nên ông chủ muốn tìm một đầu bếp thay thế, nhưng bà chủ lại không chịu, hai người cãi nhau một trận, rốt cuộc vẫn phải đi tìm đầu bếp.

Buổi sáng Phương Dung nhìn thấy công việc này, ngay chiều hôm đó lập tức tới làm thử. Ông chủ đối xử với cậu rất tốt, lại có kinh nghiệm phong phú, đã từng làm ở rất nhiều nhà hàng khách sạn lớn, nên thường hay dạy cậu một vài phương pháp vừa tiết kiệm thời gian vừa đạt được hiệu quả cao.

Phương Dung rất vừa lòng, chỉ trong một buổi chiều mà đã được học không ít kinh nghiệm.

Nhưng có điều bận quá. Trước khi Phương Dung tới làm, thì quán vốn đã có đầu bếp nấu ăn ngon rồi, vì thế có rất nhiều khách quen tới ủng hộ. Chỉ có một buổi chiều mà cậu bận tới mức tay run rẩy, giờ cậu chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi.

Bởi vì chỗ làm quá xa, đi làm bất tiện, giờ cậu cũng không còn là người của quân khu nữa, nếu còn ở chỗ này thì sẽ cảm thấy rất xấu hổ, vì thế cậu định ngày mai dọn ra ngoài ở, nhưng cậu lại không biết phải nói thế nào với Phương Hoa.

Dù sao thì hai người cùng sống với nhau đã lâu, cũng đã có tình cảm, không nói tiếng nào thì thật vô tâm.

“Phương Hoa.” Phương Dung vẫn quyết định nói thật, “Tôi định mai sẽ dọn đi, không ở đây nữa.”

Phương Hoa sửng sốt. Hắn không được huấn luyện chung với Phương Dung, nên không biết hai ngày nay Phương Dung chưa từng đến sân huấn luyện.

“Đừng lo. Tuy không ở chung, nhưng vẫn có thể gặp nhau mà. Giờ khoa học kỹ thuận tân tiến, gọi điện, nói chuyện phiếm trên internet rất tiện.” Phương Dung chà lưng cho hắn, “Cậu ở trong quân đội cho thật tốt nhé. Tôi vẫn chờ cậu thăng chức để cậu cõng tôi bay đấy.”

Cậu cố gắng nở một nụ cười thoải mái, “Huấn luyện viên rất tốt với cậu. Cậu không được cô phụ ông ấy nhé.”

“Ừm.” Phương Hoa gật đầu, ngơ ngác nhìn cậu.

“Ngốc thế. Cũng có phải là không gặp nhau đâu.” Phương Dung lấy chút dầu gội xoa lên tóc hắn, “Cậu huấn luyện xong thì cũng có thể tới tìm tôi mà.”

“Ừm.”

“Muốn ăn cơm tôi nấu thì tôi chuyển phát qua cho cậu ăn.” Bây giờ khắp nơi đều là trạm không gian, ký gửi đồ vật rất tiện, bên này vừa mới gửi vào trạm, bên kia đã nhận được rồi, lúc nhận đồ vẫn còn nóng hôi hổi.

“Ừm.”

Nên nói gì thì đã nói xong, Phương Dung không biết phải nói gì nữa, cậu mở nước gội đầu cho Phương Hoa, gội sạch rồi thì mặc áo cho hắn. Toàn bộ quá trình, Phương Hoa không nói một câu, cuối cùng ra khỏi phòng tắm thì mới mở miệng hỏi:

“Khi nào thì đi?”

“Khoảng mười giờ ngày mai.” Phương Dung nghĩ một lúc rồi nói, “Còn phải dọn đồ mà.”

Vừa mới dọn vào đã dọn ra, vẫn còn vài thùng đồ chưa kịp dỡ ra, dọn cũng tiện.

Hơn nữa, Phương Hoa vẫn phải ở đây, cũng cần đồ dùng sinh hoạt, nên Phương Dung chỉ lấy một vài thứ cần thiết, những thứ khác thì để lại cho hắn dùng.

“À.” Phương Hoa không nói gì nữa, cũng không giữ cậu lại.

Nói thực, Phương Dung ít nhiều gì cũng có chút khó chịu, cảm thấy mình nuôi trúng đồ vô ơn, không thèm hỏi cậu nguyên nhân vì sao, thậm chí còn không thèm nói vài lời giữ cậu lại.

Mệt cậu còn tưởng tình cảm của cả hai rất tốt, làm cậu rối rắm có nên nói cho hắn biết hay không, sớm biết hắn phản ứng như thế thì khỏi nói đi luôn cho rồi.

Phương Dung rất giận, nhưng cậu vẫn nấu cho xong bữa tối cuối cùng, dùng kỹ xảo mới học để nấu món gà xào ớt, khiến món ăn càng thêm ngon miệng.

Phương Hoa vẫn vô tâm vô tư mà ăn. Ăn xong, cậu hỏi hắn ăn ngon hay không, hắn chỉ ừ có một cái. Ừ là cái gì? Ngon hay không ngon?

Cái đức hạnh thế này lúc bình thường thì cho qua không vấn đề gì, giờ cậu sắp chuyển đi rồi mà vẫn còn trưng cái đức hạnh này ra cho cậu xem. Phương Dung thất vọng cùng cực, định bụng sau khi dọn ra ngoài sẽ xóa số điện thoại, lôi nick của hắn vào sổ đen, cả đời không qua lại với nhau nữa.

Tức muốn chết rồi!

Tình cảm nhiều ngày như vậy, hóa ra đều là tự mình đa tình, người si nói mộng sao?

Phương Dung vừa rửa chén vừa khó nén mối hận trong lòng, hận không thể chạy ra đá Phương Hoa một phát.

Nhưng mà, hắn cứ trì độn như thế, cho dù có đá hắn thật đi nữa thì hắn cũng sẽ trưng vẻ mặt mờ mịt ra mà nhìn mình thôi.

Phương Dung thở dài, chỉ trách bản thân nuôi ra một tên vô ơn, không ngờ Phương Hoa lại là người như thế.

Trong bụng lửa giận tràn đầy, muốn ngủ cũng ngủ không được, ngược lại Phương Hoa ở bên kia thì hô hấp đều đều, vẻ mặt an tường.

Phương Dung tức muốn chết, đá một cước đánh thức hắn dậy. Hắn quả nhiên lại lộ cái vẻ mặt mờ mịt ra, hoàn toàn không hiểu gì sất, sau đó phát hiện cậu giận thì nhào qua ôm cậu một cái.

Phương Dung vẫn tức, đẩy hắn ra, chỉ tay ra cửa phòng, “Qua bên kia ngủ đi. Hôm nay không muốn ngủ cùng cậu.”

Phương Hoa khó hiểu nhìn hắn một cái, lại nhìn căn phòng, đây là phòng của hắn mà?

Ánh mắt rõ ràng tới mức Phương Dung phải cầm lấy gối lập tức xông ra ngoài.

Mọe nó, bực thiệt a!

Tự hờn tự dỗi rồi ngủ không yên, ở trong phòng mình mà cứ nằm một hồi lại phải ngồi dậy một chốc, lồng ngực phập phồng lên xuống không ngừng, muốn ngủ cũng ngủ không nổi. Phương Dung kéo cái đèn về phía mình, bắt đầu chơi trò chơi ấu trĩ, tắt đèn một lúc rồi lại bật đèn lên.

Trong phòng chốc sáng chốc tối khiến cái điểm sáng xanh xanh kia hết sức rõ ràng.

Là của mũ giáp quân dụng của Phương Hoa. Bởi vì cả hai đều ngủ ở phòng bên kia, cho nên phòng này trở thành phòng chuyên dụng cho hắn làm bài tập và đấu võ đài.

Cậu cầm cái mũ lên, vuốt ve một lát rồi đội vào đầu. Vẫn là tài khoản ấy, mật mã đã được ghi nhớ sẵn, trong chốc lát đã nối được mạng.

Lần này là đứng ở một khu phố thương nghiệp, chỗ nào cũng bán đồ quân dụng, người qua lại toàn là binh lính. Nơi này khá giống thành trấn trong game online, phải ra khỏi thành thì mới đánh quái được, bình thường thì vẫn đứng ở trong thành.

“Ngài có tin nhắn mới, có muốn xem hay không?” Hệ thống đột nhiên lên tiếng làm cậu giật mình.

Phương Dung nhấn nút xác nhận, tin tức liền hiện lên, là của huấn luyện viên gửi tới, “Phương Hoa, ngày mai đến lôi đài số 19 một chuyến, giới thiệu một người cho cậu gặp.”

Huấn luyện viên cũng như Phương Hoa, dùng hình ảnh thực của mình làm hình đại diện, cậu vừa liếc mắt một cái là liền nhận ra ngay.

Cậu vẫn có chút bóng ma với huấn luyện viên, vừa đọc tin nhắn của ông ta xong liền nhịn không được mà chột dạ, qua hồi lâu mới nhớ ra đây là mũ giáp của Phương Hoa.

Không sợ không sợ, có nói sai thì cũng có phải là do cậu nói đâu.

“Ngu xuẩn, không đi.” Cậu cố gắng giả thành giọng điệu của Phương Hoa mà nhắn lại. Nói thực, huấn luyện viên thật sự rất đáng giận, lúc nào cũng làm khó cậu, giờ có cơ hội sao có thể buông tha được.

Tin nhắn mới rất nhanh đã truyền đến. Huấn luyện viên nhắn một chuỗi dấu chấm lửng, sau đó lại nhắn thêm một tin, “Ngày mai chạy vòng quanh thao trường một trăm vòng. Cái thằng nhóc này, cánh dài nên làm phản đúng không?”

“Ông bảo tôi chạy thì tôi sẽ chạy sao. Thật mất mặt.” Phương Dung buông bỏ cảm giác lo lắng xuống, nói chuyện không thèm khách khí nữa, hơn nữa đây là mũ giáp của Phương Hoa, Phương Hoa luôn nghe lời cậu, tuyệt đối sẽ không bán đứng cậu.

Đúng lúc cậu cũng đang muốn trả thù Phương Hoa. Cậu phải dọn đi mà hắn chẳng có lấy một chút phản ứng nào, vô tâm vô tư tới độ làm cho người ta mắc nghẹn.

Bên kia qua hồi lâu mới có tin nhắn tới, “Thằng nhóc mày chờ đó cho ông. Ông lập tức tới ngay.”

Bởi vì hai người có quan hệ bạn bè, có để định vị chỗ đứng của nhau, nên chỉ cần chút thời gian là huấn luyện viên tra ra được vị trí của cậu.

Phương Dung bị dọa tới độ lập tức rời mạng.

Cậu cởi mũ giáp ra, đặt lên bàn, cả người vô lực chui vào trong chăn, cười khùng khục.

Kỳ thật, nếu nghĩ kỹ lại, làm việc không chút cố kỵ cũng thích lắm, có thù báo thù, có oán báo oán, không cần phải suy nghĩ nhiều chi cho mệt.

Càng nghĩ nhiều lại càng lo lắng nhiều, cuối cùng chẳng làm được cái gì, ngược lại còn để người ta chiếm được lợi.

Nói ra thì giờ cậu cũng là người có dị năng rồi, không giống như trước kia chỉ là một con chó con mèo mặc người khi dễ.

Phương Hoa phỏng chừng đã học theo tính tình của cậu, cho nên mới lạnh nhạt như vậy, mặc người khác đánh mắng. Nói dễ nghe thì là tự cho mình thanh cao, nói khó nghe thì là ngu ngốc, người ta đã mắng như thế mà còn làm thinh.

Có lẽ là vì đã cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ khi trả được thù, nên cậu quyết định phải thay đổi tính tình. Ngày mai Phương Hoa sẽ có phản ứng gì đây? Chắc là lại dùng vẻ mặt mờ mịt đối diện thực tế nữa chứ gì?

Có nên tìm hết mấy người ăn hiếp cậu rồi nhắn một cái tin chửi người không nhỉ?

Phương Dung nghĩ lại, hay là thôi đi, huấn luyện viên nhất định vẫn còn đang ở trên mạng chờ cậu, lỡ như bị ông chộp cổ lôi tới võ đài, đánh không lại người ta thì thảm.

Phát tiết lửa giận xong xuôi, cậu mỹ mãn đắp chăn lên ngủ, ngủ cực kỳ ngon, có lẽ oán hận trong lòng đã giải hết, dù chẳng làm gì, chỉ mới mắng có mỗi một câu, nhưng cậu đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.

Lúc cậu thức dậy, Phương Hoa vẫn còn chưa tỉnh. Hôm qua vẫn còn dư lại một chút đồ ăn, cậu theo thói quen định hâm cho Phương Hoa ăn, nhưng hâm xong thì cậu lại cảm thấy bản thân tiện* thiệt mà, tự mình đa tình, người ta có chấp nhận tình cảm của mình đâu, vì thế đổ hết đồ ăn đi.

*tiện: chỉ thuộc tính không tôn trọng bản thân

Dù có phải vứt cũng không cho tên kia ăn!

Cậu liếc mắt nhìn sang phòng của Phương Hoa, lòng chợt bi thương. Cho dù có là bạn bè bình thường thì cũng phải ra đưa tiễn chứ, đằng này ngay cả một câu hỏi han cũng không có.

Phương Dung lắc đầu, xoay người đi dọn vài món đồ thường dùng.

Sách gì đó cậu đều bỏ hết. Công việc bận như vậy, làm sao có thời gian đọc. Phương Hoa cần chúng hơn. Còn quyển nhật ký kia, dù có bận cỡ nào, cậu vẫn bớt chút thời giờ viết một chút, không nhiều, chỉ viết vài câu khái quát mà thôi.

Trong quyển nhật ký này viết rất nhiều chuyện, nhiều ký ức, nên mang theo thì hơn.

Những cái khác thì không cần, thu thu dọn dọn, vừa đủ một rương hành lý, ôm theo khá tiện.

Phương Dung mở cửa ra trước, để bản thân ôm rương đi không bị bất tiện. Đồ ở trong rương khá nhiều, có hơi nặng, cậu ôm có hơi cố sức, nhưng vác xuống dưới lầu thì vẫn ổn.

Bởi vì rương khá lớn, cậu không nhìn thấy mặt đất nên đi khá chậm, chờ đến khi cậu xuống thì đồ ăn cũng lạnh ngắt rồi, may mà không có ai chờ.

Phương Dung dùng chân đá cánh cửa cho đóng đóng. Muốn ra vào quân khu thì phải xuất trình giấy tờ, nhưng cậu lại không cầm theo. Lần này ra ngoài rồi, chỉ sợ sẽ không còn quay lại nữa.

Cánh cửa kia quá lỳ lợm. Cậu dùng chân khều mấy lần vẫn không được, đến lúc sắp mất hết kiên nhẫn thì trong nhà đột nhiên có động tĩnh.

Phương Dung giật nảy mình. Phương Hoa tỉnh rồi sao?

Cậu từ bỏ việc đóng cánh cửa lì lợm kia, lập tức xoay người rời đi, vừa mới đi được hai bước, đằng sau đã vang lên tiếng động rất lớn, muốn người ta xem nhẹ cũng khó.

Cậu nhịn không được quay đầu lại.

Phương Hoa khiêng một đống đồ bự chảng và đang cố lọt được qua khung cửa, nhưng có cố thế nào thì cũng vẫn bị mắc kẹt. Bởi vì hắn dùng sức quá mạnh, nên đống đồ cứ va chạm kêu leng keng không ngừng.

Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, hơi lùi ra sau rồi lại tiến lên, nhích trái nhích phải vẫn không lọt nổi.

Phương Dung bị hành động của hắn làm cho tức cười, “Cậu làm gì thế?”

Phỏng chừng ngay cả cái bàn hắn cũng vác theo luôn, nếu không thì sao lại bự như vậy.

“Mấy thứ này đều là của Phương Dung.” Phương Hoa dửng dưng nói.

“Cái tấm màn này không phải của tôi.”

“À, lấy nhầm.”

“Chậu rửa mặt này cũng không phải của tôi.”

“…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi