SỔ TAY NGỰ THÚ CỦA NỮ PHỤ TRONG MẠT THẾ

Lý do mà trước đó cô đã liều mạng tăng ca là vì ngôi nhà của gia đình đã quá cũ kỹ, không có thang máy, lại nằm tít ở tầng 8 cao nhất. Mùa hè thì nóng bức, mùa đông thì lạnh lẽo, mái nhà còn bị dột.

Cô muốn kiếm thêm tiền để tích góp mua cho cha mẹ căn nhà mới...

Không biết khi nghe tin cô qua đời, cha mẹ sẽ đau lòng đến mức nào...

Điều duy nhất khiến cô an ủi là cô đã mua bảo hiểm tai nạn. Trong thẻ ngân hàng còn có mười hai vạn (hơn 400 triệu) tiền tiết kiệm, mẹ cô biết mật khẩu.

Hơn nữa, em trai cô – đang học năm cuối chuyên ngành xây dựng. Giờ đây đã đi thực tập ở công trường, cũng đã chín chắn và hiểu chuyện hơn nhiều. Em ấy chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho cha mẹ.

Trở lại hiện tại.

Diệp Như Hề không hề thiếu thốn tình cảm, cô biết rất rõ, mặc dù Thẩm Thanh Húc luôn bận rộn với công việc, nhưng trong lòng anh ấy vẫn rất quan tâm đến cô em gái này.

Nếu không, sau này anh cũng sẽ không hắc hóa để trả thù cho cô. Chính vì vậy, Diệp Như Hề sẽ không dễ dàng bị Ngũ Mộng Lan dụ dỗ.

Cô tháo lớp mặt nạ tảo biển trên mặt xuống, lấy một chiếc khăn mềm, bắt đầu rửa mặt.

Tiếng nước chảy róc rách, khiến ba cô bạn cùng phòng cũng không tiện tiếp tục thuyết phục.

Ngũ Mộng Lan cứ ngỡ rằng khi mình tung ra câu "át chủ bài" đó, Diệp Như Hề chắc chắn sẽ đồng ý thử hẹn hò với Đoạn Minh Hiên.

Ai ngờ, cô nàng này lại chẳng có phản ứng gì.

Đợi Diệp Như Hề rửa mặt xong, Ngũ Mộng Lan có chút khó chịu nói: “Hề Hề, cậu có định đồng ý không đấy, nói một câu rõ ràng đi!”

Phùng Đình Đình cũng tỏ vẻ không vui: “Đúng thế, đàn anh Đoạn đã đứng dưới lầu gọi đến khàn cả cổ rồi!”

Chương Đồng cô gắng xoa dịu:

“Các cậu đừng giục nữa, mình nghĩ Hề Hề chắc là đang chuẩn bị đồng ý thử xem sao rồi, chỉ là nhất thời ngại ngùng chưa nói ra được. Dù sao trước đây cậu ấy cũng từng nói là không yêu đương trước khi 20 tuổi.

Ai ya~ Có gì mà phải ngại chứ, chúng ta là chị em tốt, sẽ không ai cười nhạo cậu đâu. Nhìn cậu bỏ lỡ một người tốt như vậy, chúng mình còn thấy tiếc thay nữa là!”

Diệp Như Hề lạnh nhạt nói: “Các cậu đừng khuyên nữa, mình có việc cần đi thay đồ ra ngoài một lát.”

Ba người bạn cùng phòng đều nghĩ cô đã nghĩ thông suốt, chuẩn bị đồng ý với Đoạn Minh Hiên, vội vàng thúc giục cô nhanh thay đồ!



Phùng Đình Đình còn chạy ra hành lang, hét xuống lầu: “Đàn anh Đoạn, Hề Hề đang thay đồ rồi! Cô ấy sẽ xuống ngay thôi!”

Đoạn Minh Hiên vẻ mặt mừng rỡ như điên, như thể sắp ôm được mỹ nhân vào lòng, vui vẻ đáp lại:

“Được, bảo Hề Hề cứ từ từ thay đồ, anh không vội đâu!”

...

Vài phút sau, một cô gái mặc bộ đồ thể thao xám trắng, buộc tóc đuôi ngựa, chậm rãi từ nhà vệ sinh bước ra.

Ngũ Mộng Lan tỏ vẻ không hài lòng: “Hề Hề, cậu đùa gì đấy? Sao lại mặc đồ thể thao thế này? Cậu là hoa khôi của A Đại, sắp đi nhận lời tỏ tình của phú nhị đại mà!”

Phùng Đình Đình: “Đúng vậy, đáng lẽ cậu nên mặc váy trắng, trông sẽ thanh thuần hơn...”

Chương Đồng góp ý: “Mặc váy ngắn phối với tất đen cũng được, gợi cảm!”

Ngũ Mộng Lan: “Còn tóc nữa, cứ xõa ra đi, con trai ai mà không thích tóc dài thướt tha? Không kịp trang điểm toàn bộ thì ít nhất cũng phải tô son chứ!”

Diệp Như Hề không bận tâm đến những gì họ nói, quay lại bàn học của mình lấy điện thoại. Sau đó mở ngăn kéo lấy chứng minh nhân dân, rồi lại lấy chiếc khẩu trang màu đen từ trong tủ, nhét vào túi quần thể thao, dứt khoát đi ra ngoài.

Chương Đồng ở phía sau hét lên: “Hề Hề, cậu còn đi dép lê nữa! Như thế này cũng quá tùy tiện rồi đó!”

Diệp Như Hề như không nghe thấy, rất nhanh đã đi vào thang máy.

Ba người trố mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu, Phùng Đình Đình mới mở miệng trước: “Sao mình cảm thấy cậu ấy không phải đi nhận lời, mà giống đi từ chối thì đúng hơn?”

Chương Đồng tỏ vẻ không vui: “Nếu như vậy, làm sao bọn mình lấy được mỗi người năm vạn (gần 200 triệu) tiền làm mai của đàn anh Đoạn đây?”

Ngũ Mộng Lan cay nghiệt nói:

“Ai mà biết cô ta nghĩ gì chứ? Cũng chỉ là một cô gái không cha không mẹ mà thôi, chẳng qua chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp của mình mà không xem ai ra gì.

Đến cả người như đàn anh Đoạn, tốt như vậy mà cũng không chấp nhận! Tôi thật sự muốn xem, sau này cô ta có thể tìm được ai tốt hơn nữa không.”

Ba người bọn họ phàn nàn một lúc lâu, cuối cùng cũng quyết định đi theo xem sao.

...

Tầng một của ký túc xá nữ, chỗ của quản lý ký túc xá.



Do vị trí này bị cầu thang chắn lại, từ bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Lúc này, bà quản lý đang xem phim Diên Hi Công Lược, còn về chuyện náo nhiệt bên ngoài... Khi Đoạn Minh Hiên mới bắt đầu dùng loa kêu gào, bà có ra xem vài lần. Nhưng mãi không thấy nữ chính xuất hiện, bà liền mất hứng, chẳng buồn xem tiếp, thế là quay lại tiếp tục xem phim.

Dù sao thì mấy trò mèo này, bà đã thấy nhiều lần rồi. Năm nào mà chả có vài lần như thế... Ừm, vẫn là xem phim hay hơn!

Diệp Như Hề: “Dì ơi, con muốn nhờ dì giúp một chuyện...”

Bà quản lý vẫn dán mắt vào màn hình, giọng hơi khó chịu đáp: “Chuyện gì? Nói!”

Diệp Như Hề: “Năm trăm tệ (khoảng 1tr7), nhờ dì xách một thùng nước và cầm chổi ra ngoài. Hắt nước vào người đang cầm loa gây ồn bên ngoài, đuổi người đó đi! Và nói thêm một câu...”

Bà quản lý lập tức thay đổi sắc mặt, cười tươi như hoa, "tách" một cái tắt ngay tivi:

“Được thôi! Cháu chuyển tiền cho dì qua Alipay hay WeChat? Câu thoại là gì? Dì đảm bảo sẽ làm tốt cho cháu!”

Diệp Như Hề nói: “Dì chỉ cần nói: Đoạn Minh Hiên, chẳng phải cậu đã có vị hôn thê rồi sao? Còn ở đây chơi trò tỏ tình trước mọi người làm gì, tra nam!”

Bà quản lý ký túc xá nhìn kỹ Diệp Như Hề, nhận thấy cô gái này dù để mặt mộc, nhưng vẫn chẳng hề kém sắc so với các nữ diễn viên trong phim bà vừa xem, thậm chí còn đẹp hơn vài phần.

Bà đoán rằng, cô gái này chính là người mà chàng trai cầm loa ngoài kia đang tỏ tình.

Nghe xong câu thoại mà Diệp Như Hề yêu cầu, bà quản lý lập tức phẫn nộ:

“Được lắm! Thằng ranh con ngoài kia đã có vợ sắp cưới rồi, mà còn dám đến đây quấy rối một cô gái xinh đẹp như thế này sao? Ăn trông nồi, ngồi trông hướng! Thật không biết xấu hổ, vô liêm sỉ, ta khinh!”

Bà liền cất điện thoại đang mở sẵn trang quét mã thu tiền, lòng tràn đầy cảm giác chính nghĩa: “Con gái à, dì không thể nhận tiền của cháu được. Việc như thế này, ai cũng nên giúp một tay! Phỉ nhổ tra nam là nghĩa vụ của mỗi người!”

Diệp Như Hề vội giữ tay bà quản lý, nghiêm túc nói: “Dì à, chuyện này có thể sẽ mang lại rắc rối cho dì, nếu không trả tiền, cháu sẽ không yên lòng đâu. Hơn nữa, gia cảnh cháu cũng không tệ, có nhiều tiền tiêu vặt lắm, dì đừng ngại mà không nhận.”

Nghe Diệp Như Hề nói vậy, bà quản lý cũng không cố từ chối nữa. Nếu không nhận tiền, cô gái nhỏ có lẽ sẽ mãi canh cánh trong lòng về khoản nợ này, mà nợ ân tình là thứ khó trả nhất.

Bà mở lại mã thu tiền.

Diệp Như Hề nhanh chóng chuyển khoản 500 tệ.

Vừa thấy tiền vào tài khoản, bà quản lý lập tức quay người vào nhà vệ sinh, lấy thùng đi hứng nước. Bà còn chọn một cây chổi dơ nhất trong đống chổi, rồi vào nhà vệ sinh, cọ cây chổi đó vào bồn cầu vài cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi