SỔ TAY NGỰ THÚ CỦA NỮ PHỤ TRONG MẠT THẾ

Giải quyết 95% rắc rối cho họ, những người này sẽ hỏi tại sao không làm đến 100%.

Có người biết ơn, nhưng người oán trách còn nhiều hơn.

Thẩm Thanh Húc không chiều theo ý họ, anh chỉ nói: "Những dị năng giả này đều có tinh hạch dị năng! Người thường dùng tinh hạch dị năng, có 45% xác suất thức tỉnh dị năng, cũng có 5% xác suất trở thành zombie. Tất nhiên, cũng có một nửa xác suất vẫn là người thường!"

Anh nói ra chuyện này, là vì biết lòng người phức tạp, người không vì mình, trời tru đất diệt.

Khi lợi nhuận vượt quá 100%, sẽ có người bất chấp luật pháp. Huống hồ, lợi nhuận của việc trở thành dị năng giả, cũng đâu chỉ là tăng gấp đôi sức mạnh không thôi?

Luật pháp, cũng đã sụp đổ từ lâu rồi!

Anh và Diệp Như Hề không thu tinh hạch dị năng của những kẻ này cũng không sao, trong tay họ đã có không ít tinh hạch zombie, nhiều thêm một chút cũng chỉ là thêm hoa lên gấm.

Nhưng đối với người thường mà nói, đây chính là cơ hội thay đổi vận mệnh.

 Tin tức về cách sử dụng các loại tinh hạch cũng không thể giấu được lâu, chẳng mấy chốc sẽ có người thử nghiệm ra và lan truyền rộng rãi.

Thẩm Thanh Húc chỉ là nói ra sớm hơn một chút mà thôi. Nếu trong số những người này có một hai người trở thành dị năng giả, ít nhất cơ hội bảo vệ gia đình để sống sót cũng sẽ cao hơn một chút.

Anh vừa dứt lời, bà mẹ trẻ lập tức nhặt hòn đá lên, hung hăng đập vào đầu Sẹo ca.

Người đàn ông bị băng xuyên đầu gối bò về phía một thanh niên tóc vàng gần đó nhất, giơ d.a.o về phía anh ta.

Ngay cả bà lão cũng nhặt một hòn đá từ dưới đất lên...

Cậu bé mập mạp xông lên phía trước, rút con d.a.o gọt hoa quả mà cậu ta luôn giấu trong túi ra.

Người đàn ông trung niên bình thường lẩm bẩm: "Tôi muốn trở thành dị năng giả, tôi cũng muốn trở thành dị năng giả..."

Nói xong, ông ta lấy từ trong túi quần ra chiếc kéo đã giấu kín từ lâu.

Thẩm Thanh Húc không tiếp tục xem tình hình trên cầu nữa mà dẫn theo mấy thú cưng, đi về phía siêu thị ở đầu cầu.

Về phần Tiểu Hắc và đám đàn em rắn độc của mình, vì chúng bò quá chậm nên anh đã thu chúng vào không gian từ trước.

Ở siêu thị nhỏ đầu cầu, tuy chỉ có một mình Tiểu Hổ chặn đường, nhưng phần lớn những người trấn giữ ở đây đều là những người bình thường khỏe mạnh. Chỉ có bốn dị năng giả, tất cả đều bị hổ con đánh trọng thương, mất khả năng di chuyển.

Cửa của những người bình thường bị nhốt đã được mở.



Những người phụ nữ vội vàng tìm quần áo mặc vào, vẻ mặt hoặc là tê dại lạnh lùng, hoặc là hoảng hốt sợ hãi.

Người già, đàn ông, trẻ em, có người mừng đến phát khóc, có người cảm tạ đội ơn, có người nguyền rủa tại sao cứu viện đến muộn như vậy, nếu đến sớm hơn một chút thì người thân của họ sẽ không chết, bản thân họ sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy...

Thẩm Thanh Húc thở dài, tiếp tục nói về việc người bình thường hấp thụ tinh hạch dị năng giả, có thể thức tỉnh dị năng. Đồng thời chỉ ra bốn người nào là dị năng giả, trên cầu còn không ít dị năng giả bị đánh trọng thương hoặc hôn mê.

Anh nói ra chuyện này là muốn cho người bình thường biết rằng, khi đối mặt với dị năng giả, họ không phải chỉ có thể mặc người c.h.é.m giết.

Số lượng người bình thường gấp nhiều lần, thậm chí gấp mười mấy lần số lượng dị năng giả.

Chỉ cần họ đoàn kết lại, cũng không phải là không thể tìm được đường sống. Dị năng của dị năng giả rồi cũng sẽ có lúc cạn kiệt.

Ai cũng sợ làm chim đầu đàn, sợ sẽ bị đánh c.h.ế.t trước.

Nhưng éo le thay, khi có lợi ích đủ lớn làm cám dỗ thì từng người một lại trở nên hung hãn vô cùng, tranh giành đến sứt đầu mẻ trán cũng không sợ.

Thẩm Thanh Húc vừa dứt lời, lập tức, dù là đàn ông, phụ nữ, hay người già, trẻ em, ngoại trừ hai ba đứa trẻ còn ngây thơ chưa hiểu chuyện, tất cả đều ào ào lao về phía bốn dị năng giả bị khống chế dưới đất và nhóm dị năng giả thế lực xấu trên cầu.

"Của tôi, người này là tôi nhìn trúng trước!"

"Pang ——" "Anh nhìn trúng trước thì sao, là tôi g.i.ế.c hắn trước!"

"Dị năng giả, còn dị năng giả nào nữa không, tôi cũng muốn làm dị năng giả!"

Đợi đến khi những dị năng giả dựa vào sức mạnh của mình để bắt nạt người bình thường bị tiêu diệt hết, những người bình thường đã chịu cảnh áp bức quá lâu chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ đòi lại công bằng.

Ngay cả những kẻ xấu bình thường cũng không tha!

"Phì, còn muốn nhốt lão tử lại để làm thịt, tao g.i.ế.c mày trước rồi cho chó ăn!"

"Chỉ bằng mấy tên cặn bã các ngươi, ỷ vào việc mình to hơn người khác hai lạng thịt mà ngày nào cũng bắt nạt bà đây. Hừ! Xem bà đây có chặt hai lạng thịt của các ngươi xuống cho chó ăn không!"

Chó thật · Husky, sợ hãi lùi lại vài bước, trốn sau Hổ con.

Mẹ ơi, những con người hai chân không có dị năng này bùng nổ lên thật đáng sợ!

Cún ta tỏ vẻ, nó thích ăn đùi gà, thích ăn xương heo, xương bò xương dê cũng được, hơn nữa phải là loại đã nấu chín. Nó thật sự không có hứng thú với xương người!



Nó không phải là nơi xử lý rác thải, đừng có cái gì cũng cho chó ăn!

Thấy mọi chuyện ở đây cơ bản đã được giải quyết xong, Thẩm Thanh Húc gọi đám thú cưng ra, tiếp tục đi về hướng Đại học A.

Nơi này cách Đại học A chỉ 1km, bên ngoài hỗn loạn như vậy, không biết bên trong Đại học A đã thành ra thế nào rồi.

Diệp Như Hề vẫn đang ký sinh trong cơ thể Tiểu Hổ, cô không muốn để lộ thiên phú "Ký sinh" của mình trước mặt những người này, nên tạm thời chưa giải trừ trạng thái ký sinh.

Chờ đến nơi không người, cô sẽ xuất hiện.

Phải nói rằng, cảm giác như cưỡi trên đầu hổ, tinh thần lực còn có thể nhìn bao quát 360° xung quanh, thật mới lạ và thú vị.

Khi Hổ con phát động dị năng tấn công, hoặc cắn người, cô như được nhập vai, trải nghiệm phim hành động toàn cảnh ở góc nhìn thứ nhất.

Chỉ là cảnh tượng đó có chút m.á.u me, thỉnh thoảng còn có giọt m.á.u b.ắ.n vào vị trí cô ký sinh, tầm nhìn cũng nhuốm một tầng ánh sáng đỏ nhạt.

Cũng không còn cách nào khác. Mạt thế cầu sinh! Nếu không thể quen với cảnh tượng m.á.u tanh mưa gió này khi chiến đấu, thì chỉ có thể trốn đi, cầu mong được yên ổn một thời gian.

Nhưng trốn tránh cũng không được lâu, nếu không thì, không gian này tại sao phải khởi động lại đến lần thứ chín?

Mấy lần trước, anh trai chắc hẳn đã mở không gian ngọc bội tùy thân rồi, không gian ngọc bội của cô cũng đã nhận chủ, chủ nhân có thể là Khương Niệm Vi, hoặc là người khác...

Nhưng cuối cùng, họ cũng không thể dựa vào việc trốn trong không gian mà sống sót được.

Tiền đề để không gian khởi động lại là toàn bộ tinh cầu Lam Vân, tất cả nhân loại đều c.h.ế.t hết, thú biến dị, thực vật biến dị cũng c.h.ế.t hết 80%...

Rõ ràng, không có ai nói cho cô biết điều này, nhưng Diệp Như Hề lại vô thức biết được những điều này.

Vì vậy, cô không thể an phận thủ thường, chỉ có thể nỗ lực không ngừng, cố gắng tiến về phía trước!

Thẩm Thanh Húc vừa ra khỏi siêu thị nhỏ đầu cầu, còn chưa được mấy mét thì có mấy cô gái trẻ đẹp, ăn mặc hở hang chạy đến.

"Anh đẹp trai, anh dẫn em theo với! Chỉ cần cho em ăn cơm, anh muốn làm gì em cũng được!" Kèm theo đó là một cái nháy mắt đưa tình.

"Em cũng vậy, em cũng vậy, em biết nhiều tư thế hơn cô ta!"

"Chọn em, chọn em, em có cúp E!" Ưỡng n.g.ự.c tự hào.

Càng khó tin hơn là, còn có một nam sinh trẻ tuổi, người đầy bụi bẩn, hôi thối, nhưng khuôn mặt đã được lau sạch sẽ, lộ ra vẻ ngoài tuấn tú trắng trẻo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi