SỔ TAY PHÁ HUỶ CỐT TRUYỆN "MARY SUE"



Thật ra Tiểu Bát là một con chó đặc nhiệm của quân đội, số thứ tự là 008.

Huấn luyện viên chó đặc nhiệm của nó từng nói, nó có nhiều hơn một số so với những bộ phận quân sự số 6 và 7 khác.

Tiểu Bát không biết bộ phận quân sự số 6 là cái gì, nhưng nó biết chủ nhân đang khen nó lợi hại hơn đặc công rất nhiều, Tiểu Bát vẫn luôn lấy đó làm tự hào.

Thật ra, nó đang lúc khỏe mạnh nhưng lại phải xuất ngũ là bởi vì trong một lần làm nhiệt vụ bị mù một con mắt, điếc một lỗ tai, cứ như thế dần dần không được đi làm nhiệm vụ nữa.
Huấn luyện viên của Tiểu Bát nuôi một con chó đặc nhiệm mới.

Sau khi nó xuất ngũ còn bị mắc chứng trầm cảm, trải qua một loạt điều trị của bác sĩ thú y mới miễn cưỡng khôi phục bình thường, rồi được đưa đến cửa hàng thú cưng.
Khi mới đến cửa hàng thú cưng, Tiểu Bát không muốn ăn cái gì cả.

Thực ra ngoại trừ có chút tàn tật ra, thân thể của nó thực sự khỏe mạnh, không cần bị con người nuôi như vậy, nó vẫn còn khả năng chiến đấu.

Nhưng mà ở trong tiệm thú cưng, nó chỉ có thể bị xích, mỗi ngày ngoại trừ ăn thì là ngủ.

Hoạt động không nhiều khiến Tiểu Bát không đói bụng, nhưng càng ngày sức ăn càng nhỏ khiến nó trở nên rất gầy, chẳng mấy chốc chỉ còn da bọc xương.


Ông chủ của cửa hàng thú cưng là một người yêu động vật, thấy vậy liền mang nó đi bệnh viện thú cưng.

Bác sĩ nói Tiểu Bát có vấn đề về tâm lý, thuốc men không thể giải quyết được, nếu còn tiếp tục như vậy, nó sẽ bị đói chết.

Nếu ông chủ không mong nó sinh bệnh chịu khổ vì đói khát trước khi chết, có thể lựa chọn cách chết nhân đạo.
Ông chủ mang Tiểu Bát về cửa hàng thú cưng, tỉ mỉ chăm sóc nó mỗi ngày, nhưng nó vẫn tiếp tục gầy đi.

Chó lớn vốn dĩ không dễ bán, càng sẽ không có người đi mua một con chó gầy đến mức da bọc xương, rụng lông như vậy.
Tiểu Bát vài lần muốn chạy ra khỏi cửa hàng thú cưng tìm một chỗ không người để tự mình chết đi, nhưng mà nó không có sức lực thoát khỏi xiềng xích.

Cho đến một ngày, một bàn tay không giống với huấn luyện viên của nó, bàn tay trắng nõn sờ trên người nó, thật dịu dàng.
Mặc dù Tiểu Bát bị điếc một bên tai, nhưng vẫn có thể nghe được rất nhiều lời nói.

Nó hơi hiểu tiếng người một chút, nghe thấy ông chủ nói với chủ nhân cái tay kia rằng nó sắp chết rồi, nếu mua thì rất thiệt thòi.

Sau đó bọn họ nói rất nhiều lời nói nữa, có điều là bởi vì nội dung phức tạp quá nhiều, Tiểu Bát nghe không hiểu.
Hôm đó, Tiểu Bát được người mang đi khỏi cửa hàng thú cưng, có một chủ nhân mới tên là Diêu Thiên Thiên.
Buổi tối Diêu Thiên Thiên định đút cho nó một ít thức ăn, nhưng thứ nhất là dạ dày co rút nhỏ lại, thứ hai là không hề đói bụng, mùi thơm của đồ ăn xông vào mũi với nó không tính là cái gì hết.

Trên người nó chẳng có chút sức lực nào, cảm thấy bản thân muốn chết.

Nó muốn rời khỏi nơi này, nó là một con chó đặc nhiệm đầy kiêu ngạo, không muốn để cho bất kì kẻ nào thấy dáng vẻ chật vật của nó khi chết đi.
Diêu Thiên Thiên không xích nó lại, nó tự do chạy ra ngoài.

Tiểu Bát dùng hết sức lực toàn thân để chạy, nhưng vì đã lâu không vận động, không có đủ sức, tốc độ chạy chậm hơn trước kia rất nhiều, không bao lâu Diêu Thiên Thiên đã đuổi theo kịp.
Tiểu Bát chỉ có một lỗ tai nhưng so với thính giác của loài người vẫn nhanh nhạy hơn nhiều, nó đã nghe được tiếng gió đã lâu chưa nghe cùng với tiếng bước chân đuổi theo của Diêu Thiên Thiên.

Nó không quay đầu lại, cũng chưa từng nghĩ sẽ quay đầu lại, chỉ tiếp tục chạy như vậy.

Sau đó nó nghe được Diêu Thiên Thiên nói: “Trời má, con chó này thành tinh rồi, biết rõ công viên ở chỗ nào nên chạy tới đi dạo! Tao cũng không tin tao đuổi không kịp mày, tao vừa mới đoạt được quán quân cuộc thi chạy cự li dài trong đại hội thể dục thể thao của trường đó!”
Tiểu Bát chưa từng nghe thấy từ “đi dạo” này, nhưng mà không biết vì sao nó cảm thấy chạy gấp như vậy rất vui sướng.
Nó rất nhanh đã đến được “công viên” trong lời nói của Diêu Thiên Thiên, có rất nhiều người ăn xong cơm tối đến đây để đi dạo.

Tiểu Bát đã lâu chưa thấy nhiều người như vậy, chạy càng nhanh hơn.

Diêu Thiên Thiên đuổi theo phía sau, tiếng hít thở có chút dồn dập, cô chạy không nổi nữa rồi.
Không đuổi kịp à? Tiểu Bát dừng chân lại quay đầu nhìn, một mắt thấy Diêu Thiên Thiên bóp eo chống tay lên cây, mồ hôi đổ đầy đầu.
Tiểu Bát đột nhiên thấy mình đói bụng.

Nó chạy đã mệt, nên ngoan ngoãn cùng trở về nhà với Diêu Thiên Thiên, ăn đến mức no căng, kết quả chức năng dạ dày không tốt bằng trước kia, chỉ chốc lát sau dạ dày đã trướng tới mức khó chịu.

Diêu Thiên Thiên mang nó tới bệnh viện thú cưng khám bệnh, buổi tối còn ôm nó ngủ.
Tiểu Bát chợt nhớ tới lúc còn huấn luyện, huấn luyện viên cũng vì bồi dưỡng tình cảm với nó mà ôm nó ngủ chung như vậy.

Tiểu Bát mơ, nó không nhớ nổi nội dung trong mơ, nhưng mà nó cảm thấy rất hạnh phúc.
Rất nhanh sau đó, Tiểu Bát đã khôi phục thân thể cường tráng, vốn dĩ nó mới có hai tuổi rưỡi, đúng là tuổi khỏe mạnh nhất của chó.

Mặc dù có một khoảng thời gian dài cơ thể không đủ dinh dưỡng, nhưng sau khi nó khôi phục cũng không có di chứng gì.
Tiểu Bát thích nhất hai việc: Thứ nhất, mang theo Diêu Thiên Thiên chạy bộ ở công viên ( o(╯□╰)o ); thứ hai, buổi tối ngủ cùng Diêu Thiên Thiên, ngủ dưới giường cũng được.
Nhưng Diêu Thiên Thiên rất ít khi cho nó lên giường, cho dù nó đã tắm sạch sẽ, tứ chi móng vuốt đều không có một chút cáu bẩn, Diêu Thiên Thiên cũng chỉ thỉnh thoảng mới ôm nó ngủ.

Bởi vì Diêu Thiên Thiên nói, nó không thể thường xuyên ngủ giường nóng như vậy, lớp lông dày trên người nó sẽ khiến người chịu không nổi nóng, từ đó sinh bệnh.

Cho nên dù nó có tắm rửa, cũng chỉ cho phép nó lên giường mỗi tháng một lần.

Tiểu Bát đa số là ngủ ở cái ổ nhỏ chuẩn bị riêng cho nó ở bên ngoài, mỗi đêm Tiểu Bát đều rất cô đơn, nhưng thấy ánh đèn lóe qua khung cửa sổ phòng Diêu Thiên Thiên, lại có cảm giác rất hài lòng.
Sau này, khi nó và Diêu Thiên Thiên xem phim với nhau, chậm rãi học được một chút tiếng Trung, chậm rãi hiểu rõ một ít thành ngữ, cuối cùng cũng biết thì ra loại tình huống này của nó chính là kiểu phòng đơn gối chiếc.

(Cái gì!)
Nó biết có rất nhiều người thích Diêu Thiên Thiên.

Ban đầu quen với Diêu Doanh Tâm và Tề Miểu thường xuyên đến biệt thự, Tề Lỗi, sau này về Trung Quốc biết thêm Vương Nhị Nha, Mộ Dung Tiện và Lưu Minh Yến, bọn họ đều tranh nhau cướp đoạt chỗ ngủ chung với Diêu Thiên Thiên.

Tiểu Bát xem TV rất nhiều, mới hiểu được, thì ra giữa bọn họ người được thương yêu nhất chính là Tề Lỗi ( o(╯□╰)o ).

Nhìn loại tình huống này, xem ra nó đã bị đày vào lãnh cung rồi.

(thỉnh cầu Tiểu Bát đừng xem phim cung đấu nữa!)
Sau một tháng Diêu Thiên Thiên chỉ cưng chiều một mình Tề Lỗi, muốn lập Tề Lỗi làm chính cung nương nương, lúc này đã xảy ra một chuyện đáng sợ, Diêu Thiên Thiên bị bắt cóc.
Tề Lỗi rất sốt ruột, sau khi biết tin Diêu Thiên Thiên bị bắt cóc anh lập tức đuổi theo.

Tiểu Bát cũng rất lo lắng cho Diêu Thiên Thiên, nó chen chúc với một đám vệ sĩ trong xe để đuổi theo.

Đến một chỗ, xe dừng lại, trên mặt đất là thiết bị định vị của Diêu Thiên Thiên bị bỏ lại, Tề Lỗi không có cách nào truy tìm manh mối.
Tiểu Bát chạy tới ngửi rồi lại ngửi, cảm giác được mùi hương quen thuộc kia, và trộn lẫn chung với mùi hương dễ ngửi ấy là mùi hương của những tên người lạ mà nó chán ghét.
Lỗ tai và đôi mắt của nó không thể so với lúc trước, nhưng chính là nhờ nguyên nhân như vậy, khứu giác của nó đã trở nên nhạy bén hơn rất nhiều.


Nó chạy theo mùi hương phức tạp này một đường, lần nào cũng là nó lôi kéo Diêu Thiên Thiên chạy theo nó, lúc này đây, là Diêu Thiên Thiên đứng ở đằng xa chỉ dẫn cho nó.
Nó tìm được rồi! Nó đã lập công! Tiểu Bát cảm thấy rất hài lòng, dù khuyết tật lỗ tai và đôi mắt, nó vẫn có thể cứu người như xưa.
Chỉ tiếc là, Diêu Thiên Thiên vẫn chỉ yêu thương một mình Tề Lỗi.

Dù nó đã lập công, vẫn cho nó ngủ ở lãnh cung giống như cũ.

Càng quá đáng chính là, bởi vì Diêu Thiên Thiên mang thai nên không thể tiếp xúc với thú cưng, tạm thời phải cách ly cô và nó.

Tiểu Bát quyết định chán ghét đứa con chưa ra đời của Diêu Thiên Thiên, nhưng mà nó vẫn sẽ dùng hết toàn lực bảo vệ cậu ta, bởi vì nó là một chú chó đặc nhiệm ưu tú, hoàn toàn có thể tách riêng tình cảm và nhiệm vụ!
Nó thật sự quá ưu tú mà!
Bốn năm sau.
Diêu Thiên Thiên vừa đuổi theo sau Tiểu Bát, vừa nói với Tề Lỗi cũng đang đuổi theo nó cạnh cô: “Tiểu Bát nhà chúng ta ngược đời nhỉ, lúc em mua nó cũng sắp ba tuổi rồi, ở nước ngoài năm năm, bây giờ đã qua bốn năm.

Một con chó mười hai tuổi, sao vẫn chạy nhảy tốt như vậy chứ!”
Tề Lỗi không nhanh không chậm chạy sóng vai bên cạnh cô: “Tiểu Bát như vậy khá tốt, mỗi ngày dắt chúng ta ra ngoài chạy bộ, rèn luyện thân thể.”
Diêu Thiên Thiên: Anh cũng biết bộ mặt thật của Tiểu Bát rồi sao… TAT
“Nếu nó không có ý đồ chen vào giữa hai chúng ta khi chúng ta đang thân mật, thì Tiểu Bát rất hoàn hảo.” Tề Lỗi tiếp tục nói, Diêu Thiên Thiên nhìn thấy rõ ràng trên trán anh nổi đầy gân xanh.
“Còn có, nếu như nó không đè Tề Nặc dưới thân để bắt nạt thì càng hoàn hảo hơn nữa.” Tề Lỗi nói tiếp.

“Còn còn có, nếu nó không có ý đồ ngậm Diêu Tư Tư đến ổ chó để ôm ngủ thì càng càng hoàn hảo hơn.” Tề Lỗi nói tiếp.
“Còn còn còn có, nếu như…”
Diêu Thiên Thiên: …
Tề Lỗi à, anh khẳng định là anh đang khen Tiểu Bát sao… TAT
Tiểu Bát vẫn chạy, vẫn là dáng người mạnh mẽ nện bước chân giống như cũ, nếu không phải vì phối hợp với tốc độ của Diêu Thiên Thiên, nó còn có thể chạy càng nhanh hơn.

Nó biết mình già rồi, chẳng mấy chốc sẽ phải rời khỏi thế giới này, sau này không thể kéo Diêu Thiên Thiên cùng chạy bộ nữa, không thể lại bảo vệ con trai nhỏ của chủ nhân dưới thân nữa (gì cơ!), không thể ôm con gái nhỏ của chủ nhân là Diêu Tư Tư (uầy, đối lập quá lớn, Tiểu Bát cậu tuyệt đối là giống đực, tuyệt đối!) ngủ, nhưng nó vẫn cảm thấy rất vui vẻ, mỗi một ngày đều vô cùng vui vẻ.
Nếu có một ngày nó thật sự rời khỏi thế giới này, nó nhất định sẽ không chạy trốn trong cô đơn.

Nó muốn ở cùng với gia đình chủ nhân, trôi qua khoảng thời gian hạnh phúc, mỗi một phút giây trôi qua nó đều luyến tiếc vô cùng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi