SỔ TAY QUẬN CHÚA DIỄN SÂU TRÊU CHỒNG

Năm ngày sau, đoàn người Lý Chấp hồi kinh.

Trên đường cái, dân chúng đứng ở hai bên bàn luận.

“Nghe nói thế tử Trấn Bắc vương cũng đã trở lại.” Một nam tử nói.

“Thế tử không phải đã mất tích rất lâu rồi sao?”

“Nghe nói được Lý phó tướng cứu về rồi.”

Sau khi đoàn người hồi kinh, liền đến bái kiến Hoàng thượng đầu tiên.

Càn Thanh cung

“Thần tham kiến Hoàng Thượng.” Ba người trăm miệng một lời.

“Chư vị ái khanh miễn lễ.”

Hoàng Thượng chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ.

“Thật may là thế tử vẫn còn bình yên vô sự, nếu không trẫm thật khó an lòng.”

Ngoài mặt Hàn Hạo quan tâm an nguy Tống Thanh Hàn, nhưng thật ra lại ước gì Tống Thanh Hàn chết ở biên cảnh.

Hiện giờ Tề quốc không tấn công, Tống Thanh Hàn lại bình yên vô sự về kinh, sự tồn tại của kẻ này chính là mối hoạ.

“Cảm tạ Hoàng Thượng quan tâm.” Tống Thanh Hàn giả vờ quanh co.

Sau khi đoàn người Tống Thanh Hàn rời khỏi Càn Thanh cung, Tô Dao đi ra từ sau mành.

“Sớm nên diệt trừ hắn, hiện giờ hắn trở lại kinh đô chính là một mối hoạ, ngăn cản bá nghiệp của chúng ta.”

Hiện giờ nàng lo lắng nhất đó là thân phận Hàn Hạo bị phát hiện, nhất định phải mau chóng hoàn thành nghiệp lớn, để tránh đêm dài lắm mộng.

Tống Thanh Hàn quang minh chính đại về đến phủ thế tử, Triệu Gia Hòa sớm đã căn dặn hạ nhân bị rượu thịt hảo hạng.

“Phu quân.” Triệu Gia Hòa quy quy củ củ hành lễ.

Hai người cùng ngồi xuống, trên bàn bày đầy rượu và đồ nhắm, còn có một vò rượu đào hoa.

Triệu Gia Hòa rót đầy ly rượu.

“Chúc mừng phu quân bình an trở về.”

Tống Thanh Hàn nhận lấy chung rượu uống một hơi cạn sạch.

Người trong phủ tất nhiên không biết, trước đây Tống Thanh Hàn vẫn luôn giấu mình ở đây.

Gà lá sen, củ sen sốt mật ong, gà kho tiêu, cua hấp, phần lớn đều là những món hắn thích.

“Nếm thử cái này, đầu bếp mới học làm.”

Nó trông giống thịt vịt thông thường, không có gì đặc sắc, như thể chỉ luộc chín nó lên thôi.

Tống Thanh Hàn nếm thử, cảm thấy hương vị rất lạ, có mùi rượu nhàn nhạt và hương hoa quế.

“Đây là món đầu bếp mới học làm, vịt nấu hoa quế, trước đó chuốc say vịt, sau đó xử lý sạch sẽ, trong bụng nhét đầy hoa quế, bỏ vào nước đun sôi, thêm chút muối rồi hầm trong một canh giờ.

Lúc mới nếm thử món này, Triệu Gia Hòa cũng rất bất ngờ.

Nhìn như một món ăn bình thường lại có phong vị khác lạ.

Ăn cơm xong, Tống Thanh Hàn đang cùng tiêu thực với Triệu Gia Hòa ở trong viện, thật ra cũng chỉ lẳng lặng ngồi mà thôi.

Nam Chỉ cầm thiệp mời đưa tới “Đây là thiệp mời phủ Trấn Bắc vương sai người gửi đến.”

Một tháng nữa Tống Thanh Tuyên và Trương Tích Linh sẽ thành hôn, Trấn Bắc vương phi chung quy cũng không thể ép buộc hắn.

“Đệ đệ này của chàng thật đúng là lợi hại, Trấn Bắc vương phi cũng không có cách gì với hắn, cuối cùng vẫn muốn cưới Trương Tích Linh.” Triệu Gia Hòa bội phục Tống Thanh Tuyên.

Tống Thanh Tuyên là nhi tử duy nhất củaTrấn Bắc vương phi, bà ta trăm phương ngàn kế lót đường cho nhi tử, nhưng hắn lại không nhận tâm ý của bà.

Hôn nhân đại sự cần có sự đồng thuận của cha mẹ, lời người mai mối, Trấn Bắc vương phi vẫn luôn không hài lòng với Trương Tích Linh, nghĩ đến đây, tiểu thư Trương gia sau khi vào cửa hẳn sẽ rất khó khăn, còn không biết sẽ bị Trấn Bắc vương phi làm khó như thế nào.

Lý Chấp về đến phủ liền thấy nương của hắn hốc mắt ửng đỏ, đứng trước cửa chờ hắn.

Lý Chấp xoay người xuống ngựa, “Nương.”

“Con còn biết trở về sao, đã mấy tháng rồi chứ?” Bà vẫn luôn lo lắng đề phòng, ăn không ngon, ngủ không yên.

Lý Chấp đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy Tô Cẩn Du.

Từ Vi Lan nhìn hắn cảm khái nói, “Quả nhiên là cưới tức phụ thì quên nương.”

“Ta không có.” Lý Chấp phản bác.

“Thôi, thôi, Cẩn Du hiện giờ không tiện di chuyển, ta để con bé nghỉ ngơi ở viện Thanh Phong. Con xem, Cẩn Du mấy tháng nữa phải sinh rồi.”

Hy vọng nhi tử ngốc này của bà về sau làm phụ thân sẽ không còn lỗ mãn như vậy, về sau gánh nặng trên người lại càng lớn.

Khi Lý Chấp đến viện Thanh Phong, thấy Tô Cẩn Du ngồi trên trường kỷ nghỉ ngơi, bụng nhỏ đã có thể nhìn thấy độ cong rõ ràng, nghĩ lại thì cũng đã hơn sáu tháng.

Nhìn thấy Lý Chấp Tô Cẩn Du muốn đứng dậy, Lý Chấp đi tới đỡ nàng.

Mấy tháng không gặp Tô Cẩn Du, nàng đã có da có thịt hơn, không còn vẻ mảnh khảnh như lúc đến mới đến.

Đây cũng là do Tô Cẩn Du mỗi ngày đều ở trong phủ ăn ngon, chơi vui, lại không có phiền não gì.

Nàng đã không gặp Lý Chấp mấy tháng, mà hắn đã đen hơn trước nhiều, không còn dáng vẻ thuận mắt, làn da cũng trở nên thô ráp.

Nàng cảm thấy rất may mắn vì đã hoài thai trước khi hắn đi, nếu sinh con cho Lý Chấp bây giờ, thì con của nàng hẳn rất xấu.

Tuy rằng mẹ không chê con xấu, nhưng có bé con ngoan ngoãn đáng yêu vẫn dễ được người khác yêu thích hơn.

Lý Chấp còn không biết mình đã bị ghét bỏ.

Tô Cẩn Du cũng không biết nên nói gì, vì thế khô khốc mở lời, “Phu quân đã trở lại.”

Hai người vào phòng, Lý Chấp rửa mặt chải đầu xong, lại thay đổi xiêm y.

Tô Cẩn Du trộm đánh giá, không bết bác như vừa rồi, nhưng vẫn đen, không thuận mắt, không thuận mắt.

Tô Cẩn Du khẽ lắc đầu.

“Nàng đang làm gì vậy?” Lý Chấp cảm thấy nàng khá kì lạ, vẫn luôn trộm quan sát hắn.

“Không, không làm gì.” Tô Cẩn Du thu liễm ý nghĩ trong lòng.

Buổi tối, lúc đi ngủ, Lý Chấp trộm nhìn chằm chằm bụng của Tô Cẩn Du.

Sau khi xác định nàng đã ngủ, hắn lặng lẽ duỗi tay đặt lên bụng nàng, nhẹ nhàng cảm thụ sự tồn tại của hài tử.

Đã mang thai sáu tháng, nhưng không quá lớn, Lý Chấp nghĩ còn phải bồi bổ thêm cho Tô Cẩn Du thật tốt.

Đang vuốt ve đột nhiên cảm nhận được đứa bé khẽ đá bụng Tô Cẩn Du, Lý Chấp rất kinh ngạc, muốn cảm thụ một chút, nhưng bé con lại không cho hắn mặt mũi, chẳng chịu động nữa.

Lý Chấp trộm ngây ngô cười, miệng đã ngoác tới mang tai.

Tô Cẩn Du hơi giật mình, Lý Chấp vội vàng thu tay lại.

Sáng sớm hôm sau, Tô Cẩn Du nghe nói quận chúa Trường Ninh đến phủ bái phỏng cùng thế tử Trấn Bắc vương, lúc nàng đến sảnh ngoài thì Triệu Gia Hòa và Tống Thanh Hàn đã ngồi chờ hồi lâu, Lý Chấp cũng ở bên cạnh.

Triệu Gia Hòa thấy bụng nhỏ Tô Cẩn Du phồng lên, lúc trước gặp nàng, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng của thai phụ, hiện giờ đã hơn sáu tháng, nói vậy thì thai nhi cũng đã thành hình.

“Thế tử thứ tội, quận chúa thứ tội, Cẩn Du đến muộn.”

Buổi sáng ngủ quá sâu, Lý Chấp rời giường khi nào cũng không biết.

“Là chúng ta tới thăm ngươi, nói cái gì thứ tội với không thứ tội, huống chi ngươi hiện tại không tiện di chuyển nhiều, đương nhiên sẽ được thông cảm.” Triệu Gia Hòa đỡ Tô Cẩn Du ngồi xuống.

“Nghe nói mang thai rất vất vả, bé con có nháo không?” Triệu Gia Hòa rất tò mò.

“ Đều không có, từ khi mang thai đến bây giờ, hài tử rất an tĩnh, ta cũng không có bị gì.” Tô Cẩn Du đúng sự thật trả lời.

Tối hôm qua còn sờ thấy hài tử động, tuy rằng động tác nhẹ nhàng, nhưng hắn vẫn cảm nhận được, cũng không biết sẽ sinh ra một tiểu gia hoả thế nào, Lý Chấp thầm nghĩ.

“Nàng ở đây trò chuyện một lát, ta có vài lời muốn nói với Lý Chấp.” Tống Thanh Hàn nói với Triệu Gia Hòa.

Lý Chấp đến thư phòng với Tống Thanh Hàn.

“Cái gì! Huynh nói Hoàng Thượng hiện tại là có người giả thành?” Trách không được Hoàng Thượng đột nhiên muốn tấn công Tề quốc.

“Hiện giờ nên làm gì đây?”

“Ta đã sắp xếp tai mắt trong cung, âm thầm giám sát nhất cử nhất động của hoàng đế giả, hy vọng có thể sớm ngày tìm được Hoàng Thượng.”

Người Tống Thanh Hàn xếp vào cung trước mắt còn không có tin tức gì, chỉ có thể trông chờ vào tin tức trong tay Tô quý phi.

“Việc này trước tiên đừng để Trấn Viễn tướng quân biết được, lấy  tính tình của ngài ấy, khó tránh khỏi sẽ trực tiếp đối chất cùng hoàng đế giả mạo.” Tống Thanh Hàn dặn dò.

Trấn Viễn tướng quân là người chính trực, liêm chính, vạn nhất rút dây động rừng thì sẽ thất bại trong gang tấc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi