SỔ TAY THUẦN PHỤC CHIM HOÀNG YẾN


Đôi mắt Chu Nguyên Thiên sáng lên, nhất thời tinh thần tỉnh táo, châm chọc Tề Nhiên một trận: "Anh thực sự xem mình như thiếu gia à, lại còn 20 tập, sao anh không trực tiếp đầu tư vào kế hoạch của mình đi, đến lúc đó quay 50 tập cũng không ai ý kiến."
Tề Nhiên có vẻ đăm chiêu, hơi cảm thấy hứng thú nhíu mày: "Anh nói như vậy rất đúng..."
"Tôi nói." Anh trực tiếp ngắt lời Tề Nhiên, tự oán giận nói: "Lúc trước không biết bao nhiêu chương trình thực tế từng mời anh, không phải anh không có hứng thú sao? Không phải nói làm một diễn viên không thể xuất hiện quá nhiều trong tầm mắt của công chúng sao? Không phải nói nếu diễn viên để mọi người hiểu quá nhiều về tính cách của mình, lúc biểu diễn trong tác phẩm sẽ dễ khiến người ta cảm thấy đang diễn xuất sao? Không phải cậu rất có nguyên tắc và đạo đức sao? Sao, bây giờ lại muốn tham gia chương trình thực tế rồi hả ? Đúng là đàn ông sau khi yêu đương vào rồi sẽ khác ngay, những gì mình từng nói trước kia đều trực tiếp xem như chưa từng nói.

Nếu có cơ hội thì tôi cảm thấy tôi nhất định phải tặng bao lì xì cho Lưu Sở Họa, từ sau khi cô ấy xuất hiện ngay cả chương trình thực tế anh cũng nhận, được đấy, xem ra tôi lại có thêm một nguồn thu nhập rồi!"
Tề Nhiên yên lặng chờ anh nói xong: "Anh cằn nhằn đủ rồi chứ?"
"Uhm hừ." Anh ta vô cùng kiêu ngạo hừ hai tiếng.
"Trước tối mai gửi kế hoạch chương trình thực tế cho tôi, tốt nhất là nên quay trong tương lai gần, nếu phù hợp điều kiện tổ chuyên mục không phát lời mời thì anh chủ động liên hệ đi, tôi có thể giảm lương biểu diễn xuống.

Nhớ kỹ, nhất định phải là hai người cùng tham gia."
Còn một câu nữa vẫn chưa nói ra khỏi miệng, nếu thật sự không được thì anh cũng không ngại tự mình đầu tư.

Lĩnh vực truyền hình thực tế anh cũng chưa từng tiếp xúc, gần đây nhiều dự án đầu tư chương trình truyền hình thực tế như măng mọc sau mưa, nghĩ đến cũng rất có không gian lợi nhuận để suy nghĩ.
"Biết rồi." Chu Nguyên Thiên kéo dài âm cuối.
"Không còn chuyện gì khác, tôi cúp máy."
"Haizz." Anh ta đột nhiên nhớ ra gì đó: "Không phải anh muốn tham gia chương trình thực tế cùng với Tiểu Họa đấy chứ."
"Chẳng lẽ lại với anh sao?" Tề Nhiên nhếch khóe miệng lên.
"Anh đã bàn bạc với cô ấy trước chưa?"
Giống như bị hắt một chậu nước lạnh vào đầu, một ngọn lửa bốc cháy hừng hực trong lòng bỗng xèo một tiếng tắt ngúm.

Tề Nhiên dừng một chút, nói: "...!Anh lo làm cho tốt chuyện bản thân nên làm là được rồi, tôi sẽ bàn bạc với cô ấy."

Cúp điện thoại, anh nhíu mày.

Mục đích thật sự của chương trình thực tế là một cách có thể nhanh chóng nổi tiếng, nhưng có không ít người không thích hợp hoặc không thích con đường này.

Xem ra Lưu Sở Họa đối với nghề diễn viên có chấp nhất và nhiệt tình theo đuổi, yêu cầu với bản thân khá khắt khe, chỉ cần đóng một vai diễn nào đó thôi cũng mong muốn thể hiện một cách hoàn hảo nhất.

Hiện giờ bản thân muốn tận dụng tiết mục, cô cũng muốn vậy không?
Anh thở dài một hơi, cả người ngã xuống giường mềm mại, ánh mắt không có tiêu cự nhìn trần nhà.
Lưu Sở Họa cũng không biết anh đang xoắn xuýt vì chuyện kiểu này, nếu cô biết thì chắc chắn sẽ vô cùng khéo hiểu lòng người mà đồng ý, chắc chắn sẽ không để kim chủ đại nhân có chút trách nhiệm.

Nói đùa, dù là phim truyền hình hay phim điện ảnh thì nhân vật nữ chính cũng không phải gió to quét qua.

Cô có thể may mắn đảm nhận hai vai nữ chính liên tiếp được sao?
Huống chi, vì sao Tề Nhiên không nhận phim, không phải là vì ngại quá ít phim chế tác hoàn hảo sao? Cô không muốn hao phí cuộc đời mình hai năm ngắn ngủi có kim chủ này trong những bộ phim thối nát.

Vậy chỉ sợ những thiện chí cô tích lũy trong tác phẩm cũng sẽ hao phí theo.
Trời mới biết, cô hưng phấn thế nào khi nhìn thấy sắp tới số lượng fans của mình liên tục tăng lên trên Weibo.

Vô số quảng cáo, buổi diễn thương mại và các show truyền hình như nước chảy đến, Thư Nhã Bình đã gọi cho cô nhiều lần để hỏi ý kiến của cô.

Cô cũng không biết Tề Nhiên sẽ có sắp xếp gì nên tạm thời cô từ chối với lý do bộ phim điện ảnh vẫn chưa đóng máy và không muốn bị phân tâm.
"Đúng rồi, chị Thư." Đột nhiên cô nghĩ đến gì đó, ý cười sâu thêm vài phần, nói: "Em có một đoạn video clip, ban đầu với mục đích nghiên cứu kỹ năng diễn xuất nên đã để cho Lạc Ức quay nó, chị xem có thể có hành động gì được không, dù sao thì 《 Cạm bẫy dịu dàng 》 cũng sắp sửa kết thúc rồi, không phải sao?"

Thư Nhã Bình nhanh chóng nhận được đoạn video clip mà nửa năm trước Lưu Sở Họa bị Thang Chỉ San tát vào mặt, cô lập tức nhăn mày, trả lời qua WeChat."Lúc xảy ra chuyện sao không nói với chị."
Lúc 《 Cạm bẫy dịu dàng》 vừa mới phát sóng, Thang Chỉ San cũng đã từng mua một bản sao để xoa dịu độ hot của Lưu Sở Họa khắp nơi.

Mặc dù bị đoàn phim làm qua một lần, nhưng không giống thân phận nữ chính công khai trước đây, có thể mua một tài khoản marketing đồng thời mang theo một câu "Thật đáng tiếc khi bỏ qua cơ hội cho cô gái này, hi vọng sau này cô ấy có thể đi được xa hơn" , thật sự khiến người ta ghét bỏ.
Ban đầu, cô còn nghĩ rằng họ đều thuộc về một công ty, vì chút chuyện nhỏ này mà ầm ĩ lên cũng không hay.

Sau này mới phát hiện, chuyện này cô nghĩ vậy nhưng người khác thì lại không vượt qua được nó như vậy.
"Lúc đó em cảm thấy nó không cần thiết.

Hiện tại xem ra, nếu cô ta muốn dùng cái này để lăng xê, vậy thì chúng ta giúp cho cô ta lăng xê như ý nguyện.

Dù sao đỏ thẫm thì cũng là đỏ, có đột hot còn hơn là không hot chút nào.

Nhìn động thái gần đây bên phía cô ta, có vẻ như cũng đang nghĩ vậy đấy."
Tề Nhiên nhanh chóng thấy video clip này.

Tuy anh đã biết chuyện này từ trước và cũng đã xử lý qua, nhưng bây giờ đột nhiên nhìn thấy hình ảnh lúc đó, chính tai nghe được tiếng cái tát vang vọng trong hiện trường, nhìn thấy dáng vẻ Lưu Sở Họa vẫn nhỏ giọng nói cười ríu rít sau khi kết thúc, không biết sao tức giận lại tăng thêm gấp đôi.
Anh tìm cái tên Thang Chỉ San, giận quá hóa cười: "Cái thứ tôm tép nhãi nhép này, thật sự là học không ngoan mà."
...
Tuy nói Tề Nhiên đã dặn dò Chu Nguyên Thiên, nhưng mỗi năm có mấy chương trình truyền hình thực tế của các đài truyền hình lớn, lại còn tốt nhất có thể tham gia dưới hình thức hai người, thời gian còn phải dài, lại còn suy xét định vị có thích hợp hay không, đoàn đội sản xuất có hoàn hảo hay không, có dựa vào nền tảng phát lại ưu tú hay không, làm gì mà dễ dàng gặp được chương trình thích hợp như vậy.

Vì thế, mãi đến lúc Tề Nhiên và Lưu Sở Họa song song đóng máy, cuối cùng Chu Nguyên Thiên mới đưa đến tay Tề Nhiên một kế hoạch của chương trình truyền hình thực tế.
Đài Truyền Hình Tây Dữu mới mở một bữa tiệc thương mại, anh ta thấy có thể thỏa mãn nhu cầu của Tề Nhiên, lập tức ký tên lên bản kế hoạch từ chỗ người phụ trách, khiến người kia kinh ngạc đến mức phát run, nói cũng không trôi chảy.
Đây là một chương trình trận đấu hợp tác đối kháng mua bản quyền từ nước ngoài, sẽ vượt qua bốn châu lục và tám đại dương, căn cứ theo manh mối để hoàn thành nhiệm vụ, dựa theo thời gian đạt được nhiệm vụ cuối cùng để loại người.

Phiên bản gốc của chương trình là sự cạnh tranh của tất cả những người nghiệp dư, tổ tiết mục sẽ không cung cấp bất cứ trợ giúp nào, nhưng hiện tại chuyển mô hình này sang Trung Quốc, tất nhiên phải thỏa mãn sở thích của khán giả Trung Quốc mời thêm ngôi sao tham dự.
Tề Nhiên lật xem từ đầu đến cuối bản kế hoạch một lần, hỏi: "Độ khó của nhiệm vụ đặt ra thế nào, có nguy hiểm không?"
"Độ khó cũng không nhỏ..., không phải không có khả năng bị thương, cậu phải suy xét rõ ràng." Chu Nguyên Thiên bĩu môi.
Tuy nói hai người hợp tác, nhưng đa số nhiệm vụ chỉ cần một người hoàn thành sẽ xem như vượt qua, một khi đã như vậy, thì anh sẽ che chở cho Lưu Sở Họa.
Tuy không được xem là hết sức hài lòng, nhưng trước mắt xem ra cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.

Anh lập tức không kiên nhẫn phất tay: "Được, anh có thể đi."
Chu Nguyên Thiên liếc mắt thêm vài lần, nói: "Qua cầu rút ván."
Sau khi quyết định xong, anh về nhà tìm Lưu Sở Họa bàn bạc, vì trước đó vẫn chưa có thông tin chắc chắn nên anh vẫn chưa hề nhắc đến chuyện này với cô.
Lúc đi vào phòng khách, Lưu Sở Họa đang cầm kịch bản xem rất nghiêm túc, Tề Nhiên cười cười, tiến lên ngồi trên tay vịn sô pha, một tay giữ vai cô, ôm lấy thắt lưng cúi đầu nhìn, nhưng chưa xem được hai trang anh đã nhịn không được cau mày lại.
"Đây là kịch bản em muốn nhận sao?" Anh trịnh trọng nhắc nhở: "Nhân vật nữ chính không tốt lắm?"
Lưu Sở Họa chỉ dịu dàng cười: "Cũng không phải nhân vật nào tốt cũng đến lượt em được!”
Cô nói vậy, Tề Nhiên cũng thu lại vẻ không vui tiếp tục nhìn xuống, chỉ là càng nhìn mày anh lại càng nhíu chặt hơn, cuối cùng thật sự nhịn không được cầm lấy kịch bản trong tay cô, nói: "Đừng nhận nữa."
Cô ngửa mặt, vẻ mặt bao dung cười nói: "Anh như vậy là xấu lắm đấy! Tiểu thiếu gia của em.

Đây đã là cuốn được nhất mà em cân nhắc đấy."
Cách xưng hô mang theo sự cưng chiều như một viên kẹo, trong nháy mắt ngọt vào tận trong lòng.
"Anh nghĩ yêu cầu của em với bản thân mình rất cao." Cho dù ánh mắt có chút né tránh nhưng anh vẫn lạnh lùng nói ra những lời này.
Lưu Sở Họa cũng không tức giận, đáp: "Vậy thì có thể làm sao, tóm lại cũng phải ăn cơm mà, so với việc nhận quảng cáo khắp nơi thì em thà tốn thời gian cho việc đóng phim còn hơn." Cô nói xong hơi cau mũi về phía anh: "Anh tưởng rằng ai cũng như anh, một hai năm chỉ nhận một bộ phim là được à."
Tề Nhiên không thích cô nói kiểu này, ngay từ đầu đã rất không thích.


Tỉnh táo tự nắm giữ, có khát vọng có theo đuổi, nhưng không tham lam.

Rõ ràng trước đó anh đã nói để anh sắp xếp tài nguyên cho cô xem như bồi thường, nhưng cho đến bây giờ, Trình Mộc Tam là nhân vật cô đã lấy trước đó.

Ban đầu trong《 thẫn thờ 》 cô cũng chỉ là một vai phụ, đi được đến ngày hôm nay, hình như mình cũng không giúp đỡ được gì, cô cũng chưa bao giờ yêu cầu mình giúp cô gì cả.
Lưu Sở Họa như vậy, sao có thể khiến anh cảm thấy công bằng được chứ?
"Đưa cho em." Cô vươn tay muốn lấy lại kịch bản trong tay anh.

Tề Nhiên nghiêng người, giơ cao tay, nói: "Không, không được nhận, sáu tháng cuối năm anh sắp xếp cho em một cái tốt hơn."
Đáy mắt Lưu Sở chớp lóe, hóa thành một nụ cười ngọt ngào, chẳng hề để ý, giơ tay với: "Em biết anh lợi hại rồi, mau trả cho em."
"Anh nói thật." Anh giơ tay rất cao.
"Em không quen ở nhà ba bốn tháng, chuyện sáu tháng cuối năm để cuối năm rồi tính, mấy tháng này đúng lúc quay cho xong bộ phim này đi." Cô đứng lên, cả người ghé sát anh: "Đưa cho em trước đã được không, tiểu thiếu gia ba tuổi!"
"Cái gì mà đúng lúc quay xong?" Tề Nhiên đột nhiên hưng phấn, nói: "Gần đây em bề bộn nhiều việc, Chu Nguyên Thiên vừa mới nói với anh có một chương trình thực tế muốn tìm em."
"Tìm em?" Cô nghi ngờ hỏi.
"Uhm." Anh nhẹ nhàng gật đầu: "Chỉ đích danh em luôn."
"Loại hình truyền hình thực tế gì?" Cô nửa tin nửa ngờ hỏi.
"Loại hình thi đấu tỷ suất truyền lực, không cần em phải có ý thức đặc biệt tốt." Anh nghĩ đến yêu cầu của tổ tiết mục, mở miệng cẩn thận hỏi: "Đúng rồi, tiếng Anh của em tốt không? Có thể bơi lội không? Có hộ chiếu chứ? Em có sợ độ cao không?"
Lưu Sở Họa phì cười thành tiếng: "Ngay cả những chuyện này mà tổ tiết mục không biết, có chắc là uy tín không đấy?"
Tề Nhiên nghiêng đầu sang một bên, mấp máy môi.
Mặt mày cô cong cong, nghiêng đầu theo động tác của anh, ra vẻ dù bận vẫn ung dung nhìn anh: "Tìm em, hả?"
"Được rồi." Anh chịu thua thở dài một hơi, vỗ vỗ đầu cô: "Là anh rất muốn tham gia, lại không muốn mình mất mặt, cho nên mới lấy danh nghĩa của em nhờ Chu Nguyên Thiên, có thể chứ?"
"Biết ngay là vậy mà, cho nên hai chúng ta cùng nhau tham gia sao?" Mắt Lưu Sở Họa mở to, chờ mong và hưng phấn nhìn anh.
Đột nhiên, Tề Nhiên cảm thấy rất thỏa mãn: "Rất muốn tham gia cùng với anh sao?"
"Uh`m." Lưu Sở Họa gật đầu lia lịa: "Truyền hình thực tế phải tham gia cùng với những khách mời khác một thời gian rất dài, em chưa từng tham gia, có anh sẽ an tâm hơn."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi