SỔ TAY TRA THỤ TÌM ĐƯỜNG CHẾT

Tần Phi nuốt xuống miếng thịt bò kho tương cuối cùng, liếc mắt nhìn ví tiền của mình một chút, lại nhìn biểu tình trên mặt Giang Ninh, nửa thân người tiến về phía trước, nháy mắt nói: “Đoán xem!”

Giang Ninh dời ánh mắt đi, biểu tình “Anh muốn nói hay không thì tùy”.

Tần Phi bị mất mặt, nhún vai, đem bóp tiền lấy lại: “Nhìn dáng vẻ cậu cũng không phải là người tò mò.”

Tần đại thiếu là ai, ở trên thương trường oai phong một cõi đã bao nhiêu năm, xem mặt đoán ý là công việc anh am hiểu nhất, ngay khi anh nói ra câu này, âm thầm quan sát biểu hiện trên mặt Giang Ninh, tuy rằng Giang Ninh mặt khá đơ, thế nhưng trong mắt sáng lấp lánh đều bị Tần Phi bắt giữ được ngay.

Giang Ninh ngoài miệng không lên tiếng, thế nhưng trong nháy mắt cậu vẫn nói cho Tần Phi biết, cậu quả thật rất muốn biết.

Quả nhiên, lúc Tần Phi đứng dậy, Giang Ninh lại nói một câu: “Tôi chỉ là không rõ, anh đã có người yêu rồi, sao lại còn dây dưa với tôi làm gì?”

Tần Phi vừa nghe lời này, nheo mắt lại nở nụ cười: “Chẳng lẽ ở trong mắt cậu, hai người đàn ông ở bên cạnh nhau nhất định phải là người yêu?”

“Không phải anh nói, giữa hai người đàn ông ngoại trừ……” Trên mặt Giang Ninh hiện ra một chút thần sắc không được tự nhiên, ánh mắt cậu liếc nhìn người bên cạnh, nhíu mày tiếp tục nói, “Ngoại trừ chuyện kia ra không còn chuyện gì khác để đàm luận sao?”

Tần Phi nhìn Giang Ninh vẻ mặt ngượng ngùng, suýt chút nữa cười bò xuống đất.

Nguyên văn của cậu là: Giữa hai người đàn ông ngoại trừ chuyện tình dục ra không còn những chuyện khác để đàm luận sao?

Không nghĩ tới Giang Ninh sắp đến hai mươi tuổi, ngay cả “Tình dục” còn không dám nói thẳng ra, trên mặt nổi ửng đỏ, rõ ràng chính là thiếu niên ngây thơ cùng dễ xấu hổ mà!

Tần Phi nhìn Giang Ninh lỗ tai hơi ửng hồng, nhất thời mở cờ trong bụng, bộ dáng của Giang Ninh thật sự quá mê người, anh hận không thể ngay bây giờ đem cậu đặt ở dưới thân, lột quần ra hung hăng đâm vào □□ một phen.

Giang Ninh nghiêng đầu sang chỗ khác, đối diện trước ánh mắt nóng bỏng của Tần biến thái, vẻ mặt nhất thời lạnh lẽo xuống, không nể mặt mũi liền đứng lên, nhanh chân đi ra ngoài.

Tần Phi phục hồi tinh thần lại, đi theo sát phía sau: “Ha ha, Tiểu Ninh à, chờ tôi với.”

“Mì cũng ăn xong rồi, nói cũng đã nói xong, thời gian không còn nhiều lắm, anh về sớm một chút đi.”

Tần Phi cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ: “Bây giờ đã 12 giờ khuya, Tiểu Ninh à, ký túc xá của cậu đã sớm khóa cửa rồi!”

Giang Ninh không để ý đến anh, tiếp tục hướng về trường học mà đi.

Tần Phi bước nhanh về phía trước, cùng Giang Ninh vai sóng vai đi chung với nhau.

Trên đường đã không còn người đi đường, cửa lớn trường học đã sớm đóng cửa.

Giang Ninh tiến vào cửa trường, nghiêng đầu nhíu mày nhìn về phía Tần Phi: “Anh theo tôi đến trường học làm gì?”

Tần Phi vô tội nói: “Xe tôi vẫn còn đậu trong bãi đậu xe trường học, không lái xe thì sao tôi về nhà? Cậu lại không chịu thu nhận giúp đỡ tôi.”

Giang Ninh không nói gì, chỉ có thể tùy ý để Tần Phi đi cùng cậu đồng thời tiến về cửa trường học.

Trong sân trường sớm đã không còn náo nhiệt như ban ngày, yên tĩnh dị thường, chỉ còn lại mấy căn phòng tự học bật đèn sáng đêm, tình cờ còn thấy một hai sinh viên đêm khuya còn phải học bài tất bật vội vã đi ngang qua.

Ánh đèn đường chiếu vào trên người của hai người, kéo hai cái bóng ra thật dài, Tần Phi nhìn bóng người trên mặt đất, rất tự si luyến nghĩ: Lão tử cùng Tiểu Ninh đúng là tuyệt phối nha, ngay cả hình bóng đều xứng đôi như thế!

Đi tới phụ cận bãi đậu xe, thật xa liền nhìn thấy chiếc Lamborghini của Tần Phi đậu ở chỗ này, Giang Ninh không có dừng lại, tiếp tục hướng về ký túc xá của chính mình đi tiếp.

Tần Phi liếc mắt nhìn xe của chính mình, suy nghĩ vài giây, quyết định tiếp tục mặt dày đi theo Giang Ninh!

Giang Ninh nhìn thấy Tần Phi còn đi theo mình, không kiên nhẫn nói: “Sao anh còn chưa đi?”

Tần Phi lập tức đỡ trán, khoa trương nói: “Mấy ngày nay tôi ngủ không ngon, mệt mỏi quá, Tiểu Ninh, tôi có thể tới ký túc xá cậu nghỉ qua đêm được không?”

Giang Ninh trừng hai mắt nhìn anh, tức giận nói: “Tần Phi, anh là cố ý đi, đây là cái tình huống gì, lại muốn tới ký túc xá nam sinh!”

Tần Phi sửng sốt một chút mới phản ứng được, ý tứ của Giang Ninh là chỉ: Anh là gay, lại đi tới ký túc xá nam sinh, cứ như sói bước vào ổ bầy cừu vậy.

Lúc này Tần đại thiếu khó chịu, mặt trầm xuống nói: “Tuy tôi là gay, không có nghĩa cứ gặp đàn ông là xáp lại trêu đùa lưu manh! Tôi không có bệnh hoạn như thế!”

Giang Ninh cũng cảm thấy lời nói chính mình có chút hơi quá phận, nhíu mày, sau một lúc lâu mới nói một câu: “Anh nên sớm trở về nhà đi.” Sau đó liền hướng đến ký túc xá.

Lần này Tần Phi không đuổi theo nữa, thời điểm Giang Ninh liếc mắt nhìn anh, thấy Tần Phi đã tiến vào trong xe của mình.

Giang Ninh bước nhanh tiến lên trên lầu, nhưng không ngĩ tới, cửa lầu lại khóa!

Lúc này Giang Ninh mới nhớ tới, tầng lầu này là của sinh viên đại học năm nhất, trường học muốn tăng cường quản lý, quy định đúng mười một giờ rưỡi phải đóng cửa lầu một, lúc đó chính hội học sinh ra thông báo này phát trên loa phóng thanh tại ký túc xá đây mà.

Giang Ninh lắc đầu, ở trong lòng yên lặng tự nhủ: Tâm mày không thể rối loạn được! Không thể! Không thể!

Lúc này, âm thanh Tần Phi ở phía sau vang lên: “Tiểu Ninh, cửa lầu đã khóa, cậu cũng không vào được, chi bằng đến chỗ của tôi đi.”

Giang Ninh xoay người liền thấy Tần Phi ngồi ở trong xe, cười híp mắt nhìn cậu.

Nhìn nụ cười trên mặt Tần Phi, Giang Ninh theo bản năng cảnh giác hơn.

Tần Phi thở dài, khá là bất đắc dĩ nói: “Chỉ là đến tá túc một đêm mà thôi, cậu không cần lo lắng, huống hồ, không phải cậu muốn biết cái người trong bức hình kia là ai sao, đến nhà tôi nhìn đi, tự nhiên liền biết thôi.”

Quả nhiên vẫn là tấm hình kia có sức hấp dẫn, Giang Ninh suy nghĩ một lát, liền ngồi lên xe Tần Phi.

Tần Phi ức chế hưng phấn, anh thậm chí làm nóng người lên nghĩ: Chỉ cần tiểu tử này tiến vào nhà của mình, rồi đem một chút chuyện này nói ra! Coi như nếu đẩy ngã không thành công, gặm cắn mấy cái chắc cũng được nhỉ!

Giang Ninh biểu hiện lạnh nhạt ra lệnh, “Lái xe.”

Tần tổng nhận được chỉ lệnh, lập tức giẫm chân ga, một giây biến thân thành tài xế chuyên nghiệp.

Dọc theo đường đi, Giang Ninh không nói một lời, hai hàng lông mày nhíu lại, dáng vẻ như có tâm sự nặng nề, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tần Phi lung lay đầu nói mấy câu với cậu, thấy không chiếm được đáp lại, thật sự không nhịn được, liền nói: “Cậu đang suy nghĩ điều gì? Đi đến nhà tôi gây khó dễ cho cậu đến thế ư? Tiểu Ninh, tôi thật sự muốn cùng cậu ở chung.”

Lúc này Giang Ninh mới quay đầu lại, nhìn Tần Phi một chút, vẻ mặt đăm chiêu nói: “Tôi chỉ là nhớ lại một chút sự tình mà thôi.”

“Sự tình gì?” Tần Phi rất tò mò, Giang Ninh luôn luôn cao lãnh cũng sẽ có tâm sự?

Giang Ninh không lên tiếng, lần thứ hai nhìn chằm chằm về phía trước, tiếp tục lâm vào trầm tư.

Tần Phi đem xe chạy đến khu chung cư xa hoa nằm ở phía đông đường Tam Hoàn, trên thực tế, đây là lần đầu tiên anh dẫn người về nhà mình, ngày thường tuy rằng anh rất ham chơi, nhưng đa số đều ở bên ngoài, rất ít dẫn người về nhà, Giang Ninh là người thứ nhất anh mang về đây.

Vào cửa, Tần Phi liền nói: “Cứ tùy tiện ngồi đi, tôi đi tắm rửa cái.”

Không phải là anh quá mức cấp thiết, chỉ là mỗi lần anh trở về nhà đều phải tắm rửa một lần đó là thói quen đã có từ lâu của anh.

Nhưng lời này nghe vào trong tai Giang Ninh, rất chói tai, Giang Ninh hơi nhíu mày, ngồi vào trên ghế sô pha.

Nhìn chung quanh một vòng, chung cư này rất lớn, trang trí phong cách rất có ngăn nắp, có thể thấy được, rõ ràng đây là nhà dành cho nam sĩ độc thân.

Giang Ninh ngồi một lúc, nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước.

Cậu đứng lên, nhìn khắp bốn phía, bất giác đi vào phòng ngủ Tần Phi.

Một cái giường rộng lớn, trên đầu giường đặt một khung ảnh.

Giang Ninh đi tới, cầm lấy khung ảnh kia nhìn rất lâu, vẫn là Tần Phi chụp ảnh chung cùng người kia, cùng bức hình trong bóp tiền đều ôm nhau như thế, nụ cười xán lạn như thế.

Lông mày cậu chậm rãi nhíu chặt, ánh mắt trở nên thân thiết, tay cũng bất tri bất giác run lên.

Tần Phi tắm xong đi ra, nhìn thấy Giang Ninh không ở phòng khách, tìm một vòng, mới nhìn thấy Giang Ninh đứng ở đầu giường chính mình.

Tần đại thiếu nhất thời mở cờ trong bụng, không nghĩ tới bạn học Tiểu Ninh rụt rè lại chủ động như thế!! Chủ động tiến vào phòng ngủ!!

“Nhìn gì vậy?”

Thời điểm Tần Phi kề cận Giang Ninh, cậu liền đem ánh mắt thâm trầm thu liễm lại.

Cậu đặt khung ảnh xuống: “Nhìn bức ảnh.”

Tần Phi thuận thế ngồi bên mép giường, vung vẩy mái tóc ướt sũng, vô tình nói rằng: “Người đó là anh trai tôi.”

“Anh trai anh?” Giang Ninh nhìn về phía Tần Phi, hỏi, “Anh không phải con trai độc nhất sao?”

Tần Phi cười hì hì nói: “Cậu biết tôi là con trai độc nhất? Tôi tưởng cậu không quan tâm đến tôi chứ.”

Giang Ninh không để ý anh ngả ngớ không đứng đắn.

Lần thứ hai Tần Phi tự chuốc nhục nhã, nhún vai một cái nói: “Lúc còn nhỏ ba mẹ tôi đã ly hôn, tôi theo mẹ, ảnh theo ba, mẹ có tái hôn nhưng không sinh con, đối ngoại tưởng tôi là con trai độc nhất trong nhà, sau khi mẹ mất đi, tôi thừa kế sản nghiệp Tần gia đổi thành họ mẹ. Người trong hình này, là kết tinh tình yêu của ba và mẹ sinh ra, cũng chính là anh hai tôi, người anh yêu quý của tôi.”

Giang Ninh lặng yên hồi lâu, nói: “Anh trai anh tên gì?”

Tần Phi nói tên anh hai của chính mình, như rơi vào trong hồi ức: “Ảnh tên là Tiếu Cẩn, tuy rằng chúng ta không sinh hoạt chung một chỗ, thế nhưng tình cảm tốt lắm, tôi nhớ thời điểm mẹ mất đi, tôi cùng cha dượng bất hòa, liền một mình rời nhà trốn đi, đi tìm anh hai. Khi đó, anh tôi được phân phó đến một huyện nhỏ trong trấn Sơn Tây làm chủ tịch huyện, điều kiện sinh hoạt bên kia rất gian khổ, ảnh một bên công tác một bên chăm sóc tôi, tôi ở nơi đó sống hơn một năm, gần hai năm đó.”

Giang Ninh khẽ rũ mắt xuống, nhìn Tần Phi nằm ngửa trên giường, trên mặt không hề che dấu cảm xúc về hạnh phúc gia đình.

“Những chuyện có liên quan đến nhà anh, có rất ít người biết.” Giang Ninh nói.

“Ừa,” Tần Phi ngồi dậy, nhìn Giang Ninh cười cợt, “Ba mẹ tôi là người rất sĩ diện, hơn nữa, anh tôi đã xuất ngoại nhiều năm nay, những chuyện này nhà tôi xử lý rất khéo, chính vì vậy, người ngoài cơ bản không ai biết tôi còn có một người anh trai.”

Giang Ninh lâm vào trầm tư một lúc, hỏi: “Vậy nguyên bản họ của anh là gì?”

Tần Phi nói: “Họ Tiếu, là họ ba ruột tôi, ha ha, ông ngoại nói họ này phát âm gần giống như tiền boa, không bằng cứ gọi là Tần Phi thì tốt hơn!”

Nửa câu sau Giang Ninh căn bản không nghe lọt tai, cậu lầm bầm lặp lại nói: “Tiếu, quả nhiên, là họ Tiếu.”

“Cái gì?” Tần Phi đứng lên nhìn Giang Ninh, “Tiểu Ninh, sắc mặt cậu không tốt lắm.” Nói xong, duỗi tay nắm lấy tay Giang Ninh.

Ngón tay chạm đến làn da hơi lạnh của Giang Ninh, Giang Ninh không phản ứng lại, chỉ cứng đờ đứng ở nơi đó.

Tần Phi lá gan lớn hơn, anh chậm rãi tiến sát gần, nhìn cổ Giang Ninh trắng nõn, hôn xuống.

Ngay khi môi Tần Phi chạm tới cổ Giang Ninh, bỗng nhiên Giang Ninh tỉnh táo trở lại bình thường, lập tức quay đầu tránh xa Tần Phi.

Tần Phi đứng ở nơi đó, có vẻ rất là xấu hổ.

Giang Ninh hướng về sau lui một bước, lại nhìn Tần Phi, trong mắt hoàn toàn xa lạ, vẻ mặt lạnh lùng xuống.

“Tiểu Ninh?” Tần Phi chột dạ giải thích, “Tôi không có ý gì khác, chính là cậu, cậu quá……”

Giang Ninh không nghe anh nói tiếp, xoay người đi ra ngoài.

Tần Phi thầm mắng một câu: Đệt! Quá nóng vội rồi, tiểu tử này mềm không được cứng không xong, thật quá khó chiều mà!

Giang Ninh nhanh chân đi đến cửa phòng, thay đổi giày, mở cửa đi ra ngoài.

Tần Phi không nghĩ tới Giang Ninh muốn rời khỏi nhà anh, chạy nhanh đuổi tới: “Cậu làm gì thế? Đã trễ thế này rồi còn muốn đi đâu?”

Giang Ninh mở cửa dừng lại một chút, đưa lưng về phía Tần Phi, giọng trầm xuống nói: “Tần Phi, cách tôi xa một chút!”

Nói xong, liền mở cửa đi ra ngoài, bước chân không hề dừng lại một lần nào nữa.

Tần Phi nhìn cửa, sửng sốt nửa ngày, mắng to: “Mẹ nó! Nói xong cứ thế liền đi?!”

Hết chương 12

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi