SỔ TAY TRA THỤ TÌM ĐƯỜNG CHẾT

Gần đây Tần Phi cùng Thẩm Trung Hoa đọ sức nhau, công việc lại tăng thêm rất nhiều, vô cùng bận rộn.

Mà Giang Ninh bên kia, từ khi tiến vào tổ tin tức, không biết là bởi vì công tác quá bận hoặc quá mệt mỏi, cả ngày đối mặt với rất nhiều người căm phẫn xã hội bất bình, khiến tâm trạng Giang Ninh gần đây luôn luôn trầm xuống.

Tần Phi cảm nhận được tâm tình Giang Ninh không tốt, buổi tối Giang Ninh thường xuyên về nhà rất muộn, khi về đến nhà chỉ muốn đọc sách, còn không thì bật laptop xem lịch trình công tác.

Tần Phi áp lực cũng rất lớn, khiến cho thần kinh anh có chút mẫn cảm, tỷ như anh nhìn thấy Giang Ninh ngồi trên ghế sô pha đờ người ra, tự mình ôm lấy Giang Ninh nói “Tôi yêu cậu”, vẻ mặt Giang Ninh kinh ngạc lại không biết phải làm sao.

Nghĩ tới những điều này, Tần Phi bất đắc dĩ cùng mất mát, Giang Ninh phản ứng như thế này cũng nằm trong dự liệu của anh; Mất mát chính là, ở bên nhau lâu như thế, anh không hi vọng Giang Ninh có thể giống mình si tình, nhưng tối thiểu cũng phải có chút tình cảm chứ, nhưng gần đây anh cảm thấy Giang Ninh lạnh nhạt đi rất nhiều, như trở về lúc hai người mới vừa quen nhau, chính mình mặt dầy theo đuổi cậu.

Tần Phi kiềm chế tính khí, vẫn như một cơn gió xuân ấm áp như thường ngày, kiên nhẫn đối xử với Giang Ninh, ôn nhu, săn sóc, chính anh còn cảm thấy mình giống như ông chồng mẫu mực nhị thập tứ hiếu.

Dù cho như thế, vẻ mặt Giang Ninh vẫn lạnh lùng. Vừa nhìn thấy chính mình cứ như nhìn thấy kẻ thù, Tần đại thiếu tức muốn điên lên, nhưng anh không nỡ trút giận lên người Giang Ninh, tâm trạng ức chế đến phiền muộn.

Buổi tối ngày hôm đó, Giang Ninh ở đài truyền hình tăng ca, Tần Phi buồn chán, nhớ tới đã lâu không cùng bạn bè đi ra ngoài uống rượu, đang tính gọi điện thoại cho Đại Xuân Tử, di động ngay lập tức liền vang lên, vừa nhìn tới hóa ra Đại Xuân Tử gọi đến.

“Tôi đang muốn tìm cậu, di động liền gọi tới, đúng là tâm hữu linh tê!”

Âm thanh Đại Xuân Tử say mèm truyền đến: “Không phải đâu, đệt, lão tử thất tình rồi!”

“……” Tần Phi cầm di động nửa ngày không nói nên lời.

Quán bar Tam Lí Truân nằm tại nơi hẻo lánh, Đại Xuân Tử ngồi trên ghế dài, một ly lại đến một ly nốc rượu mạnh.

Tần Phi đến sau, đoạt lấy ly rượu trên tay Đại Xuân Tử, đặt qua một bên.

“CMN cái tiền đồ rẻ mạt! Tưởng mình là ai, sao lại đối xử với tôi như thế?!”

Đại Xuân Tử hai mắt đỏ bừng, nước mắt như muốn rớt xuống, môi run rẩy nói: “Tôi bị ông bô phát hiện rồi.”

Sự tình rất đơn giản, Đại Xuân Tử cùng Hạ Tranh chịch quá mức hừng hực, không để ý liền bị ba phát hiện. Ba Đại Xuân Tử là người như thế nào, sao có thể chịu đựng được sự tình đáng xấu hổ do chính con trai mình làm ra, thế là nhốt Đại Xuân Tử trong nhà, đem tất cả giáo huấn cùng giáo dục ra rèn luyện lại, dằn vặt hơn nửa tháng trời.

Đừng xem Đại Xuân Tử ngày thường chơi bời lêu lỏng, đối với Hạ Tranh lại là tình yêu chân thành, hơn nửa tháng nhẫn nhịn chịu đựng được, cắn chết cũng không hé miệng, Âu thị trưởng có đánh, có mắng, có phạt, hơn nữa mẹ Âu đau lòng khi thấy con mình khóc lóc, một nhà ba người trải qua những ngày tháng hết sức khó khăn.

Âu thị trưởng đối với con mình bó tay rồi, cuối cùng từ bên Hạ Tranh ra tay. Muốn một người từ bỏ mục tiêu, biện pháp đơn giản chính là vừa đe dọa vừa dụ dỗ, “Cưỡng bức” đối với Hạ Tranh không có tác dụng, “Dụ dỗ” thì có thể làm được, chức vị trưởng phòng đài truyền hình đổi lấy Hạ Tranh chia tay Đại Xuân Tử.

Đại Xuân Tử có chết cũng không nghĩ ra chính mình ở nhà nhịn đói, bị đánh, bị nhốt lại, Hạ Tranh lại dễ dàng buông tay, lúc cậu được ba mình thả ra ngoài, cả người hồn lìa khỏi xác.

“Phi tử, tôi đi tìm hắn, hắn không nhịu nhìn tôi, mẹ nó, lão tử không cam lòng, chỉ muốn hỏi hắn có ý đồ gì khi muốn ở bên cạnh tôi? Chết thì phải biết lý do vì sao mình chết chứ, nếu không làm sao có thể minh bạch được, CMN quá oan ức!”

Tần Phi nhìn Đại Xuân Tử khó chịu, lời khuyên nhủ cũng lười khuyên, cái này kêu là: Không biết lư sơn chân diện mục, chỉ duyên đang ở núi này trung.*

*Không biết lư sơn chân diện mục, chỉ duyên đang ở núi này trung: Không nhìn được bộ mặt thật, duyên kiếp chỉ còn ở trong núi.

Anh đã sớm phát hiện Hạ Tranh có mục đích không đúng đắn, nhưng do Đại Xuân Tử hãm tình quá sâu, không thể tự kiềm chế.

Tính ra thời gian Đại Xuân Tử cùng Hạ Tranh bên nhau so với anh cùng Giang Ninh chênh lệch nhau không nhiều, chỉ mới hơn nửa năm, chuyện tình cảm, hóa ra lại yếu đuối không chống đỡ được bão táp mưa sa.

Đại Xuân Tử túm lấy tóc nói: “Tôi hiện tại lý giải được vì sao lúc trước khi chia tay Bạch Băng, Bạch Băng chỉ muốn tự sát, CMN tôi bị báo ứng rồi!”

Tần Phi đạp vào chân cậu, cảnh cáo nói: “Cậu đang trong cơn kích động! Đừng nói những điều như vậy!”

Đại Xuân Tử nhắm hai mắt tựa lưng vào sau lưng ghế, từ trong cuống họng bỏ ra một câu nói: “Thật khó chịu.”

Tần Phi nhìn cả người Đại Xuân Tử gầy đi trông thấy, trong lòng cũng có chút hụt hẫng, anh có chút hối hận lúc trước khi Đại Xuân Tử cùng Hạ Tranh bên nhau chính mình lại không ngăn cản, nhưng ngăn cản thì có ích lợi gì, anh hiểu rõ Đại Xuân Tử, cho dù có dùng hết mọi lời khuyên ngăn thì cũng có thèm nghe đâu.

Sự tình nháo đến nước này, chỉ có thể nói là kiếp số khó thoát.

Mỗi người đều nắm trong tay mệnh kiếp, Hạ Tranh chính là mệnh kiếp của Đại Xuân Tử.

Cùng Đại Xuân Tử uống rượu cả đêm, hai người đều say mèm, Tần Phi mê suyễn tiếp nhận một cú điện thoại, cũng không nghe rõ đó là ai, liền đem di động ném sang bên ôm lấy bình rượu tiếp tục uống.

Mệt mỏi quá, Tần Phi cũng cần mượn rượu giải sầu.

Sau đó, có người vỗ lên mặt anh, khiến anh tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn, là Giang Ninh đứng trước mặt anh.

Tần Phi mỉm cười mê hoặc: “Tiểu Ninh, về rồi à? Mau đi tắm rửa, tôi có làm nước nóng cho cậu đấy.”

Giang Ninh nhìn dáng vẻ Tần Phi, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, đưa tay đem người nhấc lên, thấp giọng nói: “Về nhà.”

Lúc này, Đại Xuân Tử cũng tỉnh theo, nhìn thấy đó là Giang Ninh, nở nụ cười ha ha ha, cười đến nỗi khiến người khác sợ hãi. Cậu đứng lên, thân thể nghiêng ngả kéo cánh tay Giang Ninh: “Tôi nói cho cậu nghe, cậu phải đối xử thật tốt với ái phi nhà tôi, nếu cậu dám ở sau lưng hắn làm loạn, lão tử sẽ không tha thứ cho cậu! Các người đều không có lương tâm, đồ vong ân bội nghĩa!”

Tần Phi đẩy tay Đại Xuân Tử ra, kéo Giang Ninh đến phía sau lưng mình, mở to mắt say lờ đờ nói: “Cậu tránh xa Tiểu Ninh của tôi một chút, không cho phép đụng vào cậu ấy, đừng tưởng tôi xem cậu là bạn thân mà muốn làm gì thì làm, dám có chủ ý với Tiểu Ninh, tôi cùng cậu cắt đứt quan hệ!”

“Cắt đi, cắt đi, CMN không có một ai tốt cả! Chỉ vì tên tiểu bạch kiểm này, ngay cả anh em với nhau còn không muốn.” Đại Xuân Tử thì thào.

Hai người phẩm rượu thật sự quá kém, Giang Ninh nhìn thấy đủ rồi, không còn cách nào khác, lấy di động Đại Xuân Tử móc ra, gọi đến nhà Đại Xuân Tử, sau đó ngồi ở một bên chờ đợi. Hơn nửa tiếng sau, người nhà Đại Xuân Tử đến đem con ma men lôi về, lúc này Giang Ninh mới đem quỷ say đưa ra ngoài đem lên xe.

Ngồi vào trong xe, Tần Phi liền không thành thật, đầu tựa trên vai Giang Ninh, mò đến cằm Giang Ninh: “Tiểu Ninh à, lại đây cho anh thơm thơm, mấy ngày nay chả được thân thiết gì sất, anh nhớ cậu lắm.”

Giang Ninh nắm lấy cánh tay lôi kéo mình, rất nhanh người kia lại quấn lấy cậu, lôi áo cậu ra, hai tay sờ tới sờ lui, Giang Ninh hết cách, dứt khoát ôm lấy eo người kia, bám vào người hôn xuống.

Mút vào đôi môi mang theo mùi rượu, mùi vị quen thuộc lại co dãn, khiến lòng người khoan khoái.

Một lát sau, cảm nhận môi người kia không còn cử động, Giang Ninh buông ra nhìn lại, người kia liền ngủ say rồi.

Giang Ninh nhìn nam nhân ngạo mạn trước mặt hiếm khi thấy ngủ say đến như vậy, nhìn hồi lâu, khẽ thở dài, cúi người hôn lên vầng trán trơn bóng, nhanh chóng lái xe về nhà.

Ngày hôm sau, Tần Phi tỉnh lại đã quên hết chuyện tối qua làm mất mặt trong quán bar, xoa trán hỏi Giang Ninh: “Cậu đem tôi trở về?”

Giang Ninh đưa cho anh một ly nước: “Tôi có gọi cho anh, ngay từ đầu không nói lời nào, sau dứt khoát không có ai bắt máy, tôi không ngừng gọi, cuối cùng anh bartender trong quán bar nhận cuộc gọi, nói anh đang ở đây.”

Tần Phi nhớ tới dáng vẻ tối hôm qua chính mình uống say, quá mức xấu hổ, nhanh chóng uống nước che giấu tâm tình.

Giang Ninh nhìn anh trong chốc lát, nói: “Lần sau anh có đi uống rượu trước tiên nhớ nói cho tôi biết địa điểm, ngày hôm qua tôi còn tưởng anh bị bắt cóc đấy.” Nói xong, xoay người ra khỏi phòng ngủ.

Tần Phi miệng ngậm đầy nước, đã quên nuốt xuống, chỉ nhìn chằm chằm ngoài cửa, mãi đến khi truyền đến tiếng động phát ra từ Giang Ninh, anh mới phục hồi tinh thần lại.

Mấy ngày trước còn lạnh lùng giờ đã tiêu tan trong nháy mắt, anh thở ra một hơi thật dài, tiểu tử này coi như vẫn còn chút lương tâm đi!

Qua mấy ngày sau, Tần Phi ngoài ý muốn nhận được cuộc gọi từ Hạ Tranh, nói đang ở dưới lầu, muốn gặp gỡ anh.

Tần Phi nhìn thấy Hạ Tranh ở khu nghỉ ngơi dưới lầu công ty mình, Hạ Tranh trước sau như một vẫn giỏi giang ôn nhã như vậy, cũng không chịu bị ảnh hưởng gì quá to tát.

Tần Phi ngồi đối diện anh, sắc mặt trầm xuống nhìn đối phương.

Hạ Tranh nho nhã lễ độ gật đầu: “Tần tổng, tôi biết anh vẫn có thành kiến với tôi, nhưng tôi không còn cách nào khác, thân phận Xuân Tử quá cao, lẽ nào có thể cùng tôi quang minh chính đại ở bên nhau? Anh hẳn rõ ràng biết cái này nó rất khó khăn.”

“Nếu đã như vậy, lúc trước hư tình giả ý làm gì? Đại Xuân Tử chỉ là bàn đạp giúp anh thăng quang tiến chức thôi.”

Hạ Tranh cười khổ nói: “Ban đầu tôi không nghĩ đến em ấy chấp nhất như vậy, tôi còn cho rằng em ấy sẽ buông tay tôi trước.”

Tần Phi hừ một tiếng: “Ở cạnh nhau cùng cậu ấy đến hơn nửa năm, không lẽ cậu ấy là dạng người gì anh lại không biết, tôi vì cậu ấy cảm thấy quá sức bi ai.”

“……” Hạ Tranh uống hớp cà phê, nói sang chuyện khác, “Ngày hôm nay tôi đến đây không phải nói chuyện này.”

“Tôi không biết giữa tôi và anh còn đề tài nào khác để nói.”

Hạ Tranh bất đắc dĩ nói: “Là về Giang Ninh.”

Tần Phi giương mắt, lần đầu tiên đem ánh nhìn hướng về Hạ Tranh.

“Tần tổng, Giang Ninh do chính tôi giới thiệu đến đài truyền hình thực tập, biểu hiện của cậu rất ưu tú, tôi cũng rất thích cậu ấy, khi cậu ấy điều đến tổ tin tức về sau không còn là thuộc hạ của tôi nữa, vì thế tôi không còn lưu tâm cậu ấy nữa, thế nhưng gần đây, tôi ngẫu nhiên nghe được một người chung tổ với cậu ấy nói, khoảng thời gian này Giang Ninh vận dụng tài nguyên của đài truyền hình, điều tra sự kiện tai nạn khai thác mỏ quặng mười mấy năm trước.”

“Mỏ quặng?” Tần Phi nhíu mày, “Cái này thì tôi biết. Hắn làm ở tổ tin tức mà, còn đi Sơn Tây công tác nhiều lần.”

Hạ Tranh lắc đầu nói: “Thế nhưng theo tôi được biết, cậu ấy tra tư liệu đã vượt quá quyền hạn của mình, anh cũng biết, đài truyền hình của chúng tôi khá là đặc thù, có một ít tư liệu, tài liệu lịch sử rất nhạy cảm cần phải được bảo mật, tôi cũng nghe nói cậu ấy điều tra tư liệu bảo mật này.”

“Cái này……” Tần Phi nói, “Tiểu Ninh luôn làm việc khá là nghiêm túc, thậm chí có chút để tâm vào chuyện vụn vặt, hắn là loại người một khi muốn làm sẽ làm cho bằng được, nếu như không thể tra cứu tư liệu bảo mật, tôi sẽ cùng hắn đàm luận chuyện này, trực tiếp sa thải hắn làm công tác thực tập, chuyên tâm học hành.”

“Nếu đã như vậy, có lẽ tôi đã quá lo xa rồi.” Hạ Tranh là người rất giỏi nghe lời đoán ý người khác, anh biết Tần Phi không muốn nghe quá nhiều chuyện không tốt liên quan đến Giang Ninh, nói chuyện cũng biết điểm dừng. Không nghĩ tới, Tần Phi lại là người bao che khuyết điểm đến thế.

Lúc gần đi, Hạ Tranh suy tư nói: “Tần tổng, Xuân Tử bên kia, cầu xin anh hãy khuyên nhủ em ấy.”

Tần Phi lạnh lùng nhìn anh: “Nếu như anh vẫn còn chút tình chút nghĩa, cách xa cậu ấy ra, đừng xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi