SỔ TAY TRA THỤ TÌM ĐƯỜNG CHẾT

Tần Phi bị tiếng chuông di động đánh thức.

Anh ngủ đến mơ mơ màng màng, nghe thấy chuông di động vang lên, thấp giọng chửi thề một câu, sờ vào máy nhìn vào màn hình: Từng Tiểu Mạn. Nhìn lại đồng hồ, còn chưa tới bốn giờ sáng.

Vào lúc này mà gọi điện thoại, hơn nữa không chút nào cân nhắc cảm thụ của đối phương khi bị tiếng di động đánh thức, cũng chỉ có vị đại tiểu thư này.

Tần Phi nhấn vào nút yên lặng, tiện tay nhét vào dưới đáy giường, đắp chăn lên ngủ tiếp.

Từng Tiểu Mạn là con gái đầu lòng của ông chủ, lúc trước Tần Phi đi Hồng Kông gầy dựng sự nghiệp, thời điểm công ty thành lập rất nhiều nơi đều dựa vào ông chủ Từng giúp đỡ.

Ông chủ Từng là thương gia Hồng Kông đối xử với Tần Phi không tệ, nếu như không có sự giúp đỡ của ông, e rằng Tần Phi không có cách nào chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi đem công ty kiến thiết thành quy mô lớn như vậy. Ông chủ Từng này mọi mặt đều rất tốt, chỉ là có một điểm, quá cưng chiều con gái.

Lần đầu tiên Từng Tiểu Mạn nhìn thấy Tần Phi, ngay lập tức liền sa vào bể tình, không hề che dấu chút hảo cảm nào đối với Tần Phi, chính là chủ động theo đuổi.

Vào thời khắc kia, Tần Phi vẫn còn đang ở thung lũng nghiệp vụ Hồng Kông nên không thể rời bỏ ông chủ Từng, cho nên cũng không thể đắc tội ông chủ Từng, mà ông chủ Từng đối với đứa con gái lại hết mực cưng chiều đến cực điểm, hoàn toàn không thấy mấy lần Tần Phi biểu thị hai người không thích hợp với nhau.

Sau đó, Tần Phi bất đắc dĩ, đành phải ngẫu nhiên ứng phó với Từng Tiểu Mạn, ai ngờ Từng Tiểu Mạn là ánh nắng mặt trời muốn tìm đến loại hình ấm áp, nhiệt tình càng ngày càng cao, còn tự cho rằng mình là bạn gái của Tần Phi.

Tần Phi vốn dĩ cũng không phải loại người theo khuôn phép cũ, cũng hững hờ ứng phó Từng Tiểu Mạn, thời điểm tâm tình tốt còn nói chuyện với cô hai câu, còn lúc tâm tình kém thẳng thắn không để ý tới cô.

Tuy rằng Từng Tiểu Mạn ở nhà được nuông chiều từ bé, nhưng khi đối mặt với Tần Phi lại cứ như ma xui quỷ khiến, mặc kệ thái độ Tần Phi đối với cô lúc nóng lúc lạnh, cô đều quấn lấy Tần Phi không tha, hai người cứ như thế lằng nhà lằng nhằng cho đến hiện nay.

Tần Phi đem di động nhét vào dưới đáy giường, ngủ thẳng cho đến sáng, đến tận tám giờ mới tỉnh dậy.

Rời giường, rửa mặt, sau đó gọi điện thoại kêu bữa sáng, nhàn nhã ăn xong bữa sáng lại nhìn tin tức một chút, lúc này mới đem di động nhét ở đáy giường móc ra.

Liếc mắt nhìn, mười mấy cuộc gọi, hai mươi mấy tin nhắn, tất cả đều là Từng Tiểu Mạn.

Tần Phi tự động bỏ tin nhắn, gọi cho Từng Tiểu Mạn.

Di động vang lên chưa kịp đến tiếng thứ hai liền có người bắt máy, truyền đến giọng nói yếu ớt của Từng Tiểu Mạn.

“Alô, A Phi, sao anh không bắt máy? Em đáp xuống sân bay liền đi đến nhà anh, nhưng khi đến nhà anh, em có gọi mười mấy cuộc gọi anh lại không bắt máy, em có gửi mấy tin nhắn anh có thấy không? Vì cái gì anh không trở về với người ta? Mấy ngày nay người ta ở nước Mỹ mỗi ngày đều nhớ anh!”

Tần Phi sửa sang lại kiểu tóc, một bên không chút để ý trả lời: “Tôi đang ngủ, không nghe thấy.”

“A Phi, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, chỉ có anh với em thôi?”

“Tôi trở về nội địa đi làm rồi.”

“Cái gì? Anh đi nội địa?” Từng Tiểu Mạn không cảm thấy mình cất cao giọng nói, đáng tiếc cô đang cách xa tuyến điện thoại, không nhìn thấy Tần Phi bởi vì cô cất cao giọng nói mà nhíu chặt lông mày, “A Phi sao anh không nói cho người ta biết, người ta còn mua cho anh rất nhiều quà đây! Khi nào anh trở về?”

“Ít nhất là một tháng.”

“Như vậy lâu quá thế em đi tìm anh nhé?”

“Không cần.” Tần Phi không chút nghĩ ngợi nói.

Từng Tiểu Mạn sửng sốt, không biết phải làm sao.

Tần Phi nói tiếp: “Tôi rất bận, không có thời gian tiếp cô, cứ như vậy đi.” Nói xong, liền cúp máy.

Ngày hôm nay tâm tình anh không tốt lắm, ứng phó vài câu đã đủ cho ông chủ Từng mặt mũi rồi.

Tần Phi thu thập thỏa đáng, trợ lý Trương tới đón đưa anh đi.

Kế tiếp là cả một hành trình, buổi sáng tham gia thương vụ hội nghị, buổi chiều đi đến đài truyền hình phỏng vấn.

Đúng hai giờ, Tần Phi đi xe thương vụ đúng giờ đến đài truyền hình.

Tần Phi xuống xe, đã lâu không đến đài truyền hình này, trong đầu có chút hoảng hốt, bất chợt nhớ tới năm đó thời điểm Giang Ninh còn thực tập ở đây, anh sẽ tới đây đón Giang Ninh khi tan tầm.

Anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nghĩ đến: Quả nhiên không nên trở về Bắc Kinh, nhìn thấy chỗ nào cũng đều có bóng dáng người kia!

Đi vào đại sảnh phòng thu tài chính và kinh tế, nghênh đón chính là nhân viên tổ tiết mục cộng tác cùng với gương mặt nhiệt tình tươi cười.

Lần này anh tham gia tiết mục này so với lúc trước hoàn toàn khác nhau, tiết mục lần này hiện trường chuyển động cùng nhau, nói cách khác sẽ có người xem trình diện, hơn nữa người xem sẽ còn đưa ra câu hỏi. Tần Phi vốn không thích tham gia loại tiết mục này, bất đắc dĩ là tiết mục này đã làm gần hai năm tỉ lệ người xem là rất cao, hiệu quả tốt nhất, trợ lý Trương giúp anh liên hệ, anh cũng không thể từ chối.

Địa điểm thu ở đài truyền hình có một phòng phát sóng, ước chừng có bốn, năm trăm người xem, ngồi một chỗ tối đen như mực. Vừa vào hiện trường, Tần Phi phát hiện người xem ngồi hàng đầu đều là các nữ sinh viên đại học, còn giơ bảng hiệu viết tên Tần Phi. Tần Phi trong lòng yên lặng đổ một giọt mồ hôi, anh không phải ngôi sao ca nhạc, làm như vậy để làm gì chứ!

Quá trình thu vẫn tính là thuận lợi, Tần Phi vẫn duy trì nhất quán anh tuấn tiêu sái và một chút tư thái cuồng bá, giúp anh đạt được phong thái mê người, dẫn tới ngay hiện trường các em gái hâm mộ liên tục vỗ tay không ngừng, ngay cả nữ MC còn lộ ra bộ mặt ngưỡng mộ yêu thích không thôi.

Tới cuối cùng đến phân đoạn hỏi đáp, người xem đặc biệt tích cực, một người rồi lại một người đến hỏi đáp khiến Tần Phi đáp ứng không xuể.

Micro truyền đến rồi truyền đi, sau đó lại truyền tới người cuối cùng. Cùng với những câu hỏi khác hoàn toàn không giống nhau, người này cũng không đứng lên, chỉ là ngồi ở chỗ cũ không nhúc nhích, âm thanh thâm trầm thông qua micro vang lên rõ ràng trong hội trường.

“Vừa nãy anh có nhắc tới thành tín, như vậy tôi xin hỏi Tần tổng bình thường anh cư xử có đem thành tín ràng buộc chính mình không? Lẽ nào anh chưa từng thất tín với người khác à?” Nói tới chỗ này, thanh âm kia lại trầm đi mấy phần, tiếp đó nói, “Ra đi không lời từ biệt cũng là một loại thành tín sai lầm đi!” Câu nói cuối cùng này lại có ý vị chỉ trích!

Lời này vừa nói ra, tâm Tần Phi bỗng dưng trầm xuống!

Anh yên lặng nhìn phía thính phòng một vòng, nhưng do thính phòng này quá lớn, người lại đông, người ngồi ở trên đài căn bản không thấy rõ lắm mặt mũi người xem, hơn nữa người này ngồi ở trong đám người, bị chặn hơn nửa cả thân hình.

Dù cho nhìn không rõ, trực giác Tần Phi vẫn tự nói cho mình biết, người này chính là cậu!

Nhưng rất nhanh, Tần Phi lại do dự. Anh nhớ rõ giọng Giang Ninh, giọng Giang Ninh ôn nhuận thanh thúy, rất dễ nghe, không phải loại thâm trầm mang chút khàn khàn thế này.

Tần Phi lại hướng phương hướng người kia nhìn tới, lần này, anh đối đầu với một đạo ánh mắt sắc bén.

Chính cậu! Không sai đâu, nhất định là cậu! Thậm chí là giọng nói, khẳnh định là do ngụy trang mà thành.

Tần Phi nheo đôi mắt, không trả lời vấn đề, chỉ là gắt gao cùng chủ nhân ánh mắt kia đối diện, cách đám người, nhìn không ra được ký ức khuôn mặt giấu kín trong sâu thẳm, nhưng anh cảm thấy có một loại tâm tình đặc thù không ngừng tuôn trào ngay lúc ánh mắt hai người va chạm nhau.

Rất nhanh, nữ MC phát hiện bầu không khí không đúng, mau chóng nói: “Đã hết giờ đưa ra câu hỏi, cám ơn người xem đã đến đây tham dự, cũng phi thường cảm tạ Tần tổng.”

Nữ MC nói vài câu xong tuyên bố tiết mục kết thúc, người xem liền xuống sân khấu.

Người xem sôi nổi ở hiện trường đứng dậy, cản trở tầm mắt Tần Phi.

Đạo diễn tiết mục cũng lên đài nói chuyện cùng Tần Phi, Tần Phi thất thần đáp lại. Ánh mắt dán vào bên dưới thính phòng vẫn còn hỗn loạn kia, cái ánh mắt nhìn thẳng vào anh kia trong một lúc thất thần đã biến mất vào trong đám người.

Trong lòng Tần Phi có chút mất mát, không có tâm tình cùng đạo diễn nói chuyện, vội vã đứng dậy rời đi, lưu lại trợ lý Trương ở phía sau xử lý hậu sự.

Tần Phi vội vàng đi tới chỗ dưới sân khấu ngay ngoài cửa, đứng ngay hành lang gấp khúc nhìn xuống sân khấu xem còn hình bóng kia không, nhìn qua hơn mười phút, cho đến khi người xem toàn bộ rút lui, anh không còn nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia nữa.

CMN, đây là làm sao vậy?!!

Khi Tần Phi phản ứng lại chính mình đang làm những gì, không khỏi có chút tự giễu, rõ ràng đã phủ bụi ba năm trời, vì sao chỉ mới đến Bắc Kinh thôi bước đi liền rối loạn?

Tần Phi hít thật sâu một hơi, cưỡng bách chính mình đem ý niệm rắc rối thanh trừ, mang theo trợ lý Trương rời đi đài truyền hình.

Anh còn rất nhiều chuyện cần phải làm, mà Giang Ninh, đã sớm trở thành quá khứ!

Lại bận rộn mấy ngày, cuối cùng Tần Phi cũng có thể tạm thời nghỉ ngơi, lúc này anh mới nhớ đến phải mau chóng liên lạc lại với Đại Xuân Tử, nếu như bỏ qua hôn lễ của Đại Xuân Tử, phỏng chừng tiểu tử kia sẽ cùng anh tuyệt giao.

Tần Phi do dự một lúc, vẫn không dùng lại thẻ sim cũ mà anh trước đây dùng ở Bắc Kinh, dùng dãy số ở Hồng Kông gọi đến cho Đại Xuân Tử.

Đại Xuân Tử tiếp cuộc gọi, nghe được tiếng Tần Phi, dừng lại ba giây, sau đó lập tức chửi ầm lên.

“Tôi *** mẹ nhà anh! Mẹ nó anh còn biết gọi điện thoại cho lão tử sao? Ba năm nay chết ở xó xỉnh nào rồi? CMN anh còn nhớ đến tôi sao? Trong lòng anh còn có người anh em này à? #^%$(^%(.”

Lần đầu tiên cả đời này Tần Phi một câu phản bác cũng không nói, yên lặng nghe Đại Xuân Tử mắng tận nửa tiếng.

Chờ Đại Xuân Tử mắng mệt mỏi, thời điểm giữa giờ nghỉ ngơi uống nước, Tần Phi mới chậm rãi mở miệng: “Xuân nhi, tôi nhớ cậu, hai anh em ta đi uống hai chum rượu đi.”

Một câu nói suýt chút nữa lấy đi nước mắt Đại Xuân Tử, xém tí nữa cậu đã đem mười tám đời tổ tông nhà Tần Phi ra thăm hỏi bèn nuốt trở vào trong: “Đệt! Lão tử đang ở Tam Lí Truân đây, qua hai ngày nữa liền kết hôn, hôm nay mấy anh em có làm tiệc đứng độc thân, CMN anh mau qua đây, nơi này có một số người còn muốn thấy anh đấy! Tối hôm nay không chuốc anh say quá chén, lão tử không lấy họ Âu!!”

Tần Phi mỉm cười cúp máy, gọi xe đến thẳng Tam Lí Truân.

Ba năm không tới Tam Lí Truân, nơi này biến hóa không hề nhỏ, tăng lên mấy tầng lầu, quán bar càng ngày càng nhiều.

Chờ đợi Tần Phi chính là nhóm bạn hồ bằng cẩu hữu, Tần Phi vừa xuất hiện, liền được hỏi thăm bằng màn ra mắt từng cú đấm vào người.

Đại Xuân Tử mập lên một vòng đẩy ra đám người, đi tới trước mặt Tần Phi, đầu tiên là một quyền đánh lên bả vai Tần Phi, tiếp đó ôm chặt lấy Tần Phi, ở bên tai Tần Phi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cuối cùng biết chết rồi mới trở về! Nếu mà không trở về, lão tử chuẩn bị tới Hồng Kông thiến anh đó!”

Tần Phi mỉm cười, không hổ danh là anh em, đã sớm biết anh ở đâu, chỉ là vẫn chờ anh trở về thôi.

Trong một đám người đứng trong tiệc độc thân, Tần Phi khiếp sợ nhìn thấy Hạ Tranh!

Đại Xuân Tử có chút ngượng ngùng mà cười, vỗ vai Tần Phi nói: “Tôi với hắn đã tiêu tan hiềm khích trước đây, sau này tôi sẽ cẩn thận nói rõ cho anh biết, có điều yên tâm đi, lão tử sớm đã nghĩ thông suốt rồi, hiện tại đối với hắn chỉ là tình bằng hữu mà thôi! Hôm nay hắn nghe tôi nói có làm bữa party, một hai đòi lại đây, à đúng rồi, hôn lễ của tôi cũng là hắn lo liệu.”

Hạ Tranh chậm rãi đi lên trước, hướng về Tần Phi đưa tay ra: “Tần tổng anh khỏe chứ, đã lâu không gặp.”

Tần Phi nhún vai, xem ra anh thật sự đã rời đi quá lâu, thế giới này biến hóa thật sự quá nhanh, lúc trước hai người huyên náo một mất một còn, bây giờ lại có thể sống chung hòa bình lẫn nhau. Anh nhớ tới lúc anh rời đi, Đại Xuân Tử không phải cùng sinh viên đại học họ Hàn chung một chỗ sao, hiện tại không chỉ muốn kết hôn, lại còn mời Hạ Tranh đến xử lý!

Mọi người vây quanh Tần Phi uống rượu ôn chuyện, không khí party lập tức náo nhiệt lên.

Tần Phi nói cả đêm, có chút mệt, an vị trên ghế sô pha nhìn mọi người chơi đùa, không ngừng uống rượu.

Đại Xuân Tử cùng Hạ Tranh còn ở một bên tán gẫu, hình như đang bàn chuyện về sự tình hôn lễ.

Loáng thoáng, Tần Phi nghe được Hạ Tranh nói một câu: “Để Giang Ninh làm chủ trì hôn lễ tuyệt đối không có vấn đề!”

Hết chương 59

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi