SỞ TƯ VẤN HÔN NHÂN PHI NHÂN LOẠI



Du Trì nhìn tiết Xử Thử béo trắng, cầm trong tay con cá gặm say sưa ngon lành, chậm rãi quay đầu nhìn Ngôn Dục: "Phó bộ trưởng, anh chắc chắn đó là tiết Xử Thử?"
Trong giọng nói của Du Trì tràn đầy hoài nghi.
Ngôn Dục gật gật đầu: "Ừm."
Sau khi nói xong Ngôn Dục giơ tay lên, xoay cổ tay một cái, nước trên mặt hồ vốn yên ả bỗng nhiên nổi lên một luồng nước, quấn quanh tay anh.

Khóe miệng Ngôn Dục khẽ cong, đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, luồng nước thẳng tắp hướng về phía tiết Xử Thử.

Du Trì mơ hồ nghe thấy tiếng xé gió.
Du Trì nhìn theo luồng nước chuyển động, sau đó thấy luồng nước đánh vào gáy tiết Xử Thử đang đoan chính ngồi gặm cá.

Tiết Xử Thử đang nhai thì bị đánh trúng, cá đã gặm một nửa trong tay rơi vào trong nước.
Cá rơi xuống khiến nước bắn lên đầy mặt tiết Xử Thử, sau đó Du Trì chỉ thấy nó dừng động tác, từ từ ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt của tiết Xử Thử, thần kinh của Du Trì cũng không tự chủ mà bắt đầu căng thẳng.
Tuy rằng vẻ ngoài của tiết Xử Thử tuổi không lớn, béo trắng hiền lành, thế nhưng dù sao nó cũng là tiết linh trong 24 tiết khí.

Hơn nữa nó vừa mới thức tỉnh năm nay nhưng đã có thể làm cho một khu vực lớn như vậy tăng nhiệt độ, cho nên linh lực của nó chắc chắn cũng không thể khinh thường.
Hai bên đối diện, trong lúc tim Du Trì bắt đầu đập nhanh cho là tiết Xử Thử muốn tung ra đại chiêu, tiết Xử Thử vốn dĩ đang ngồi trên mặt nước chợt dùng tốc độ như pha quay chậm của phim ảnh, chậm rãi ngửa mặt ngã về phía sau, cuối cùng hoàn toàn té nằm trên nước.
Ngay sau đó là một tiếng kêu mềm mại: "Ây da ~"
Du Trì rõ ràng nghe được, âm thanh mềm mại kia là phát ra từ trong miệng tiết Xử Thử.

Du Trì: "..."
Nhìn tiết Xử Thử nằm vật ra mặt nước không nhúc nhích, Du Trì mắt chữ O mồm chữ A.

Đây là có ý gì? Phản xạ hình cung dài như vậy sao?
Ánh mắt Du Trì gian nan dời khỏi người tiết Xử Thử đang nằm vật ra giả chết, sau đó quay đầu nhìn Ngôn Dục, giọng nói bình tĩnh phân tích tình huống bây giờ: "Phó bộ trưởng, có phải là nó muốn lừa anh không?"
Đây rõ ràng là ăn vạ a! Phó bộ trưởng, anh tuyệt đối đừng bị lừa.

Ngôn Dục nhìn tiết Xử Thử cách đó không xa, thần sắc bất biến.

Du Trì nhìn Ngôn Dục bất động như núi, há miệng vừa định nói thêm gì nữa, đột nhiên lại nghe thấy tiếng nước.
Cậu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tiết Xử Thử vừa nãy ngửa mặt nằm vật xuống không thay đổi tư thế, đang vung vẩy hai cánh tay nhỏ muốn bơi tới gần bọn họ.

Nhìn tiết Xử Thử đang tới gần, Du Trì không nhịn được cười một tiếng.
Không phải Du Trì không biết thức thời, chỉ là cảnh tượng này thật sự rất buồn cười, vừa buồn cười vừa quỷ dị.

Tiểu nam hài trơn bóng nằm trên mặt nước không chìm xuống, hai cái chân nhỏ ngắn ngủn không động đậy, hai cánh tay ngắn mập mạp lại chuyển động không ngừng.
Du Trì vừa cười ra tiếng thì thấy Ngôn Dục quay đầu nhìn mình, lập tức mím mím môi, thu lại ý cười trên mặt.

Du Trì ở trong lòng tự nói với mình, bây giờ không phải là lúc cợt nhả.
Cái hồ nước này vốn không lớn, tuy rằng cánh tay tiết Xử Thử ngắn, thế nhưng chuyển động rất nhanh, cho nên tốc độ cũng rất nhanh, không bao lâu đã đến trước mặt Ngôn Dục và Du Trì.


Ngôn Dục vung tay lên, ngay tại chỗ lấy nước trong hồ làm ra một bộ đồ cho tiết Xử Thử.

Tiết Xử Thử nhìn quần áo đột nhiên hiện ra trên người mình, sững sờ một chút sau đó giơ tay kéo kéo.

Còn rất mát mẻ.
Du Trì cúi đầu nhìn Tiểu Xử Thử, đối phương cũng chớp đôi mắt ướt nhẹp to tròn hiếu kỳ đánh giá bọn họ.

Một hồi lâu một người, một yêu, một linh ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Cuối cùng vẫn là Du Trì nãy giờ cúi đầu nhìn tiết Xử Thử cảm thấy cổ có chút mỏi mới từ từ chuyển động cái cổ, chủ động mở miệng hỏi: "Em nhất định muốn giữ tư thế này sao?"
Tiểu Xử Thử nháy mắt mấy cái, bi bô mở miệng: "Đúng nha ~"
Du Trì: "Tại sao?"
Tiểu Xử Thử: "Bởi vì ngâm mình trong nước rất mát mẻ nha ~"
Nếu ngồi dậy nói chuyện, toàn bộ sau lưng sẽ lộ ra không khí, rất nóng.

Du Trì kinh ngạc: "Em còn sợ nóng?"
Tay nhỏ của Tiểu Xử Thử ở trong nước không thành thật khua đến khua đi, trong miệng hỏi ngược lại: "Lẽ nào ca ca không sợ sao?"
Bởi vì có Ngôn Dục nên Du Trì mới không cảm thấy nóng: "...!Sợ."
Tiểu Xử Thử sau khi nghe gật gật đầu: "Cho nên nha, tất cả mọi người sợ nóng, em cũng vậy."
Nói xong câu đó, bên cạnh Tiểu Xử Thử lại có một con cá lật bụng trắng nổi lên bởi vì nhiệt độ nước quá cao.


Nguyên nhân: Nóng chết.
Tiểu Xử Thử duỗi tay nắm lấy con cá đã chết, đưa lên đỉnh đầu của mình vỗ vỗ, chắc chắn cá đã ngỏm rồi mới nhìn Du Trì, nói: "Em gọi nó không có phản ứng, vừa rồi hẳn là không phải nó bơi ngửa giống em đúng không?"
Không, nó bị nhiệt độ cao tản ra từ người em mà ngỏm.
Nhìn thấy những con cá chết lật bụng trên mặt nước, Du Trì rất hoài nghi chúng nó đã bị nước trong hồ đun sôi.

Người khác đều là nước ấm nấu ếch, tiết Xử Thử đây là nước sôi luộc cá sống.

Cá bơi một vòng thì ngỏm.
Tiết Xử Thử ôm cá cắn một cái, Du Trì thấy đã lộ ra xương, ở trong lòng gật gật đầu, ừm, đã chín năm phần.
Tiểu Xử Thử nuốt một ngụm cá xong, bỗng nhiên nhớ tới gì đó ngồi dậy, trong tay còn cầm con cá, ngẩng đầu nhìn Ngôn Dục, trợn tròn cặp mắt, ngơ ngác hỏi: "Vì sao vừa nãy anh đánh em?"
Ngôn Dục từ lúc bắt đầu vẫn không nói gì, sau khi nghe nó hỏi, anh nhìn nó, không trả lời mà hỏi lại: "Tại sao ngươi lại ở đây?"
Tiểu Xử Thử nghe xong đầu tiên là sững sờ, sau đó bĩu môi, trên khóe môi có thể treo một cái bình: "Em là trẻ mồ côi, không ai nuôi em, em cũng không có chỗ để đi, trong này mát mẻ nhất, còn có thịt ăn, cho nên em cứ đợi ở đây."
Sau khi nói xong Tiểu Xử Thử sờ sờ nước dưới thân, khéo léo hơi nhướng mày: "Bây giờ cũng không biết xảy ra chuyện gì, nước trong này càng ngày càng nóng, nếu tiếp tục như vậy em sẽ không có chỗ ở."
Du Trì nghe xong tâm tình phức tạp.

Cậu không biết mình có nên nói cho tiết Xử Thử biết nó là nguyên nhân xảy ra những thứ này hay không.

Hơn nữa trẻ mồ côi không ai nuôi là cái quỷ gì?
Nhìn Tiểu Xử Thử cúi đầu ủ rũ, bộ dáng nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, trái tim Du Trì cũng mềm đến rối tinh rối mù.

Tiểu Xử Thử có khuôn mặt trẻ con mập mạp, hai gò má đầy thịt, đôi môi mập mạp hồng hào mang theo chút ánh nước, cái mũi cao khéo léo, đôi mắt đen láy long lanh, lông mi dài, là tướng mạo khiến người ta vô cùng thích.
Trong thẩm mỹ của Du Trì, Tiểu Xử Thử là đứa nhỏ vô cùng đáng yêu.


Là cái loại đáng yêu ai nhìn cũng muốn ôm ôm, hôn hôn, nâng cao cao kia.
Nhưng mà Du Trì nhịn được, bởi vì trong lòng cậu không ngừng nhắc nhở mình, cái đứa trẻ vẻ ngoài hiền lành điềm đạm đáng yêu này là tiết Xử Thử! Là tiết linh tức giận một cái sẽ gây nên hạn hán và hỏa hoạn quy mô lớn a!
Nhịn xuống cảm giác muốn ôm! Lỡ như ôm vào phỏng tay thì phải làm sao?
Ngôn Dục nghe tiết Xử Thử nói xong sửng sốt một chút, lập tức hỏi: "Ngươi biết ngươi là ai sao?"
Tiểu Xử Thử cúi đầu, tội nghiệp đáp: "Không ai thương, không ai yêu, em là một cây cải thìa trong đất."
Du Trì: "..."
Ngôn Dục nhíu nhíu mày: "Ngươi tên gì?"
Tiểu Xử Thử đối ngón tay: "Em không biết."
Du Trì: "Sao em lại ở đây?"
Tiểu Xử Thử chụp ngón chân: "Bởi vì nơi này mát mẻ."
Du Trì: "Ý của anh là em tới đây lúc nào?"
Tiểu Xử Thử thở dài: "Em không biết, em vừa tỉnh lại đã ở đây."
Nghe âm thanh muốn khóc lên và bộ dáng hỏi một không biết ba của Tiểu Xử Thử, Du Trì có chút không đành lòng tiếp tục hỏi, quay đầu liều mạng nháy mắt với Ngôn Dục, ý là, Phó bộ trưởng bây giờ nên làm gì?
Ngôn Dục không hiểu gì nhìn Du Trì, chỉ cảm thấy cậu đang nháy mắt với anh.

Tiểu Xử Thử nhìn Du Trì rồi nhìn Ngôn Dục, nghiêng đầu: "Các anh đang liếc mắt đưa tình sao?"
Biểu tình trên mặt Du Trì cứng đờ, sau đó cười khan một tiếng nhìn Ngôn Dục: "Đồng ngôn vô kỵ (Lời trẻ con không kiêng kỵ gì), Phó bộ trưởng anh đừng xem là thật."
Hết chương 29.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Xử Thử: Các anh đang liếc mắt đưa tình sao?
Ăn Cá: Anh không phải, anh không có, em đừng nói bừa!
Ngôn Dục: Ừm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi