SOÁN ĐƯỜNG

Trải qua khúc nhạc dạo đầu, hào khí của song phương lập tức trở nên biến đổi, Trịnh Thế An mời bọn người Trương Trọng Kiên vào doanh uống rượu, Trương Trọng Kiên, Tôn Tư Mạc và Đỗ Như Hối bọn họ cũng không khách khí.

Mọi người thoải mái chè chén mãi tới đêm khuya.

Trương Trọng Kiên bọn họ cáo từ rời đi, Trịnh Thế An thì vào trong xe lay tỉnh Trịnh Ngôn Khánh đã tỉnh ngủ.

- Gia gia làm gì vậy?

- Ngôn Khánh, hôm nay con nói những lời như vậy với Đỗ Như Hối, tại sao con lại phải bịa đặt như vậy? Đại Công có nhắc tới hắn đâu, hơn nữa Nhan Cổ Sư tiên sinh đều chưa từng gặp mặt qua, làm sao biết đánh giá của Nhan tiên sinh?

Trịnh Ngôn Khánh đang mơ màng liền nhẹ giọng một câu:

- Không ai mãi hèn mọn, hắn hôm nay tuy bình thường nhưng sau này ai biết sẽ thăng chức rất nhanh.

Trịnh Thế An khẽ giật mình không hỏi tới nữa.

Ngôn Khánh gục lên trên đùi của ông mà chìm vào giấc ngủ say, thế nhưng trong lòng của Trịnh Thế An lại tràn đầy cảm xúc, phức tạp nhìn Trịnh Ngôn Khánh.

Không ai mãi hèn mọn.

Ngôn Khánh ơi Ngôn Khánh, con nói Đỗ Như Hối hay là còn nói chính con?

Trong nhất thời Trịnh Thế An cảm thấy có một dự cảm mờ mịt, trong lòng ông thầm nghĩ, tiểu oa nhi trước đầu gối này của mình, chỉ sợ không đi theo con đường mà ông sắp xếp, có lẽ, Ngôn Khánh sẽ có một tiền đồ rất lớn.

Không được, hắn hôm nay vẫn chỉ có xuất thân một tiện hộ, vì tiền đồ của hắn cần phải tận lực giải quyết.

Trịnh Thế An nghĩ tới đây liền rơi vào trầm tư.

Sáng sớm buông xuống, chân trời nổi lên một vòng ngân sắc ánh sáng.

Hai nơi cắm trại đều đã tắt lửa, mọi người đều đang chìm trong mộng đẹp.

Đúng lúc này một hồi vó ngựa truyền tới.

Theo đó có một tiếng chuông đồng vang lên, làm cho Trịnh Thế An và Ngôn Khánh bừng tỉnh.

- Vi Thiện đã xảy ra chuyện gì?

Ở ngoài thùng xe, Trịnh Vi Thiện hồi đáp:

- Không rõ lắm, ở bên ngoài Trương Trọng Kiên phát ra tiếng chiêng.

Lời còn chưa dứt thì nghe thấy tiếng Trương Trọng Kiên hô lớn:

- Là ai, nếu không dừng ngựa thì sẽ bắn tên.

- Khoan động thủ khoan động thủ.

Ngựa hí dài, sau đó một người lớn tiếng nói:

- Xin hỏi đâu là nơi cắm trại của An Viễn đường Trịnh thị?

Tìm chúng ta sao?

Trịnh Thế An kéo tay Trịnh Ngôn Khánh ra khỏi thùng xe, đứng ở càng xe nhìn lên chỉ thấy hơn mười con chiến mã, một kỵ sĩ mặc bạch y tết tóc quấn khăn vuông trong tay cầm đao kiếm sáng loáng.

Trịnh Thế An không kìm được mà nhíu mày lại, ý bảo Trịnh Vi Thiện trả lời.

- Ta chính là Trịnh Vi Thiện của An Viễn đường, xin hỏi bằng hữu là ai?

Lập tức bạch y kỵ sĩ quay đầu ngựa, nhìn đoàn xe Trịnh gia mà nói:

- Xin hỏi Trịnh Ngôn Khánh Trịnh công có ở bên trong?

Tìm Ngôn Khánh sao?

Lần này không chỉ Trịnh Thế An mà Trịnh Ngôn Khánh cũng cảm thấy kỳ quái.

Hắn không biết những bạch y nhân này, từ bé tới giờ hắn chưa tửng ra khỏi Huỳnh Dương, tại sao những người này lại biết hắn.

Bất quá nghe khẩu khí thì có vẻ đối phương không có ác ý.

Vì vậy Ngôn Khánh tiến lên một bước mà nói:

- Ta chính là Trịnh Ngôn Khánh các vị là ai?

Lập tức kỵ sĩ nhìn qua Trịnh Ngôn Khánh đạp yên bước tới, đám người Trịnh Vi Thiện lập tức lộ vẻ cảnh giác, bên kia Trương Trọng Kiên Tôn Tư Mạc bọn họ cũng chạy tới nghi hoặc nhìn bạch y kỵ sĩ.

- Tiểu thư nhà ta có vật muốn trao cho Ngôn Khánh công.

- Trao cho ta?

Bạch y kỵ sĩ gật đầu, lấy từ trong người ra một bọc nhỏ đưa tới tay Trịnh Ngôn Khánh.

Trong chiếc bọc có một thanh chủy thủ xanh biếc, chính là vỏ bao chủy thủ, Ngôn Khánh nhận ra đây là lục châu chủy thủ mà Đóa Đóa mang theo người.

Hắn nhịn không được mà kinh hãi, vội vàng nhẹ giọng hỏi kỵ sĩ kia:

- Đóa Đóa, nàng không có chuyện gì chứ, nàng có nói gì không?

- Tiểu thư mạnh khỏe, chỉ là hôm nay không có cơ hội tốt để lộ diện.

- Tại hạ còn có chuyện, Ngôn Khánh công tử, xin cáo từ.

- Khoan đã.

Trịnh Ngôn Khánh cầm lấy cánh tay của bạch y kỵ sĩ kia.

Nhưng cánh tay của bạch y kị sĩ kia lại trơn như da cá, quỷ dị thoát khỏi tay của Trịnh Ngôn Khánh.

- Ngôn Khánh công còn có chuyện gì sao?

Trịnh Ngôn Khánh xoay người, Trịnh Thế An đã sai người đốt lên một bố đuốc đi tới trước mặt của hắn, trong ánh lửa cháy chỉ thấy chằng chịt những chữ nhỏ xinh đẹp: Ảm Nhiên giả, vị tất nhi dĩ hĩ, huống tần ngô hề tuyệt quốc, phục yến tống hề thiên lý, hoặc xuân đài hề thủy sinh, sạ thu phong hề tạm khởi, thị dĩ hành đoạn tràng, bách cảm thê trắc.

Đây là bài Đuy Biệt Di Hĩ một bài Đừng phú do danh sĩ Giang Yêm nổi danh ở nam triều làm, Trịnh Ngôn Khánh đọc thấy hai gò má run rẩy, trong lòng không khỏi thương cảm, sau đó nhìn lọn tóc xanh bên cạnh, chính là do Đóa Đóa cắt lấy.

- Gia gia có bút không?

Trịnh Thế An trong lòng kỳ quái, Ngôn Khánh chẳng lẽ biết chữ?

Trước kia nhìn hắn vẽ tranh chỉ cho là tiểu hài tử vẽ bậy nên Trịnh Thế An cũng không để ý.

Đây chính là một bài Đừng phú, một đứa bé như nó có thể hiểu được sao? Trịnh Thế An nhìn thẳng Trịnh Ngôn Khánh, càng lúc càng cảm thấy kỳ quái, chỉ là Ngôn Khánh đòi giấy bút dĩ nhiên ông cũng không từ chối.

Đỗ Như Hối ở bên cạnh mở miệng nói:

- Ta ở đây có bút, Ngôn Khánh đệ muốn gì vậy?

Hắn lấy từ trong bọc ra giấy bút.

Sau đó lấy ra một nghiên mực nữa, bày tất cả lên xe tò mò nhìn Ngôn Khánh.

Không chỉ Đỗ Như Hối giật mình mà Tôn Tư Mạc và Trương Trọng Kiên cũng hiếu kỳ.

Bọn họ không biết Đóa Đóa là ai nhưng có thể đoán được nội tình, Đóa Đóa dùgn bài Đừng Phú để tỏ thương cảm, chẳng lẽ Trịnh Ngôn Khánh có thể hiểu được sao? Nếu vậy thì tên tiểu tử này đúng là không đơn giản.

Trịnh Ngôn Khánh lại không ngờ bọn họ lại nghĩ nhiều như vậy.

Tay cầm lọn tóc xanh giống như cảm nhận được cơ thể của Đóa Đóa, một bài Đừng phú đã thể hiện hết cảm giác đau khổ của Đóa Đóa lúc ly biệt.

Mặc kệ là nguyên nhân gì, Ngôn Khánh biết rõ Đóa Đóa trong lòng có mình.

Hai người ở cùng một chỗ nói cười vui đùa, nhưng sau khi chia li, một câu "Ảm Nhiên giả, duy biệt nhi dĩ hĩ" đã nói hết tâm ý trong đó.

Luyến ái là luyến ái.

Trẻ con yêu thích trẻ con...

Ngôn Khánh trầm ngâm một lúc sau đó viết lên tờ giấy.

Ta ở đầu Trường Giang, nàng ở cuối Trường giang, hàng ngày tuy không thấy nhau nhưng đều uống chung nước Trường Giang.

Nước bao giờ ngừng chảy, hận này khi nào thôi, chỉ nguyện lòng nàng như lòng ta, không phụ ý tương tư...

Những câu này chẳng qua cao hứng mà thốt lên, hợp với ca từ, như một bài hát.

Rất nhiều người xem đây chỉ là những bài dân ca, không đáng mở rộng, nhưng bất luận là hình thức nghệ thuật nào, chỉ cần xuất hiện là có không gian sinh tồn, đương nhiên trong giới những người am hiểu văn thơ đây chỉ là một con đường nhỏ.

Nhưng vấn đề là Ngôn Khánh bao nhiêu tuổi?

Ta ở đầu Trường Giang, nàng ở cuối Trường giang, hàng ngày tuy không thấy nhau nhưng đều uống chung nước Trường Giang. Kỳ thật Đóa Đóa và Ngôn Khánh không phải cũng hô hấp chung một bầu trời sao, nhưng lại cách xa nghìn dặm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi