SOÁN ĐƯỜNG

Nhan Sư Cổ nổi giận đùng đùng trở về lão trạch của Lạc Dương Trịnh gia.

- Hiền đệ, đệ từ nơi nào trở về vậy?

Trịnh Nhân Cơ lúc này đang chuẩn bị đi ra ngoài nhìn thấy bộ dáng của Nhan Sư Cổ thì không khỏi có chút tò mò.

Phải biết rằng, Nhan Sư Cổ thân xuất danh môn, đối với cử chỉ và việc làm vô cùng coi trọng, rất ít khi biểu thị hỉ nộ ái ố, đại đa số thời điểm đều lộ vẻ đứng đắn nghiêm túc, mà trên thực tế Nhan Sư Cổ đúng là người rất đứng đắn.

Nhan Sư Cổ miễn cưỡng cười, chắp tay với Trịnh Nhân Cơ.

- Đại huynh muốn đi ra ngoài sao?

Trịnh Nhân Cơ cười nói:

- Đúng thế, Lưu Bá Quang Lưu kỵ úy vừa vặn đi qua Lạc Dương ở Hà Gian cho nên mời ta đến đó uống rượu. À hắn còn gửi lại một phong thư mời đệ đi cùng, chỉ là huynh vừa rồi không ở nhà nên ta nhận thay. Thế nào, hiền đệ có muốn đi tới cùng không? Nghe nói Lưu Bá Quang là danh sĩ ở Lạc Dương, tới đó sẽ vô cùng náo nhiệt.

Lưu Bá Quang vốn có tên là Lưu Huyễn người Hà Gian. Nghe nói người này có thể tay trái vẽ hình vuông, tay phải vẽ hình tròn, miệng nói, mắt nhìn tai nghe năm sự đều làm được cùng một lúc, được Chu Vũ đế phân công làm đến chức Lữ kỵ úy, sau đó mới bị bãi miễn.

Sở dĩ hắn nổi danh là vì năm Khai Hoàng thứ hai mươi, Tùy Đế có ý bỏ quốc tử , tứ môn và châu huyện học, chỉ giữ lại hai người Tiến sĩ, đệ tử hai mươi bảy người.Lưu Quang sau khi nghe nói đã trình một ngày mười tám đạo tấu chương, xin nhờ hảo hữu chuyển giao cho Tùy Đế, khuyên can Tùy Đế bỏ đi ý niệm này, vì vậy mà được học sinh trong thiên hạ tán thưởng.

Lưu Bá Quang tuổi không còn trẻ, so với Trịnh Đại Sĩ còn lớn hơn, là bậc tiền bối.

Nhan Sư Cổ lúc ở Trường An đối với lưu Bá Quang vô cùng tán thưởng cho nên Trịnh Nhân Cơ cảm thấy Nhan Sư Cổ sẽ vui vẻ đáp ứng.

Nào ngờ, Nhan Sư Cổ lại không có hứng thú.

- Đại huynh, thân thể của ta không tốt, xem ra không thể đi rồi.

- Huynh tới xin lỗi Bá Quang tiên sinh, tương lai có cơ hội ta nhất định sẽ tới thỉnh giáo.

Nói xong, Nhan Sư Cổ trở về phòng.

Hắn không nói cho Trịnh Nhân Cơ biết chuyện hắn đi tìm Trịnh Ngôn Khánh, bởi vì ngẫm lại, cảm giác giống như hắn đã chịu thiệt thòi, vốn hắn đến hỏi tội, thuận tay dạy bảo Trịnh Ngôn Khánh một phen, nhưng ở bên trong Nhan Sư Cổ lại nhận thấy, Trịnh Ngôn Khánh nếu như là nhân tài mà nói, hắn cũng không ngại thỉnh cầu Trịnh Nhân Cơ đểu Ngôn Khánh cùng đi nghe giảng.

Nhưng thật không ngờ, hắn tới hỏi tội, Trịnh Ngôn Khánh lại đem câu chuyện chuyển hướng.

Từ đến hỏi tội chuyển thành nổi giận đùng đùng rồi đánh cuộc giữa hắn và Trịnh Ngôn Khánh. Chuyện này mà đồn ra chắc chắn sẽ làm cho Nhan Sư Cổ mất mặt mũi.

Trịnh Nhân Cơ cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn cũng biết, thế gia đệ tử nhiều hoặc ít cũng đều có chút cổ quái. Hơn nữa Nhan Sư Cổ đã nói như vậy là không muốn người khác truy cứu chuyện của mình, mình mà hỏi tiếp hắn sẽ mất hứng.

Cho nên Trịnh Nhân Cơ không hỏi thăm mà nhìn theo Nhan Sư Cổ rồi đi ra cửa.

Nhan Sư Cổ thở phì phì ở trong phòng mình, thật lâu mới dẹp được tâm tình, hắn cầm lấy mấy cuốn sách Hán thư ở trên bàn rồi lại quăng xuống.

Cuối cùng tiến tới trước giá sách cầm lấy một cuốn, chính là cuốn Tam Quốc chí của Trần Thọ.

Hắn mở sách ra từ từ xem thật chăm chú.

Thời gian trôi qua, từ từ trở nên yên tĩnh.

Nhan Sư Cổ đột nhiên nở ra một nụ cười:

- Tiểu tử này, đúng là có chút ý tứ.

------------------------

Trong phòng ngủ ngọn đèn lúc này đã tắt.

Đã đến giờ tý, ngoài phòng vô cùng yên tĩnh, Trịnh Ngôn Khánh ngồi ở trước án thư, mặt phủ lên một cuốn sách giấy vàng, trong miệng thì cắn bút, ngơ ngác sững sờ.

Khoác lác đã nói ra khiến cho hiện tại Trịnh Ngôn Khánh phải ngồi xuống ghi lại thời Tam Quốc. Tuy nhiên đầu óc của hắn hiện tại đang trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra, cuối cùng ngồi trước thư án thật lâu, không biết viết thế nào.

Tam Quốc này biết viết thế nào đây?

Đúng là hắn thật sự đọc thuộc lòng Tam Quốc Diễn Nghĩa, nhưng Tam Quốc Diễn Nghĩa làm sao có thể dễ dàng sao chép được, chớ nói trình tự các câu chuyện, nguyên nhân vật xuất hiện cũng khiến cho người khác đau đầu rồi. Nguyên bộ Tam Quốc Diễn Nghĩa đã có hơn nghìn nhân vật, Trịnh Ngôn Khánh làm sao có thể tinh tường được.

Hơn nữa những đoạn đối thoại ở trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Ngôn Khánh vẫn không nhớ rõ.

Một bộ Tam Quốc, có lịch sử, có văn thơ, có quân sự....

Nhiều như thế thật khiến cho Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy đau đầu.

Nên làm gì bây giờ?

Không lẽ cúi đầu trước Nhan Sư Cổ sao?

Khoác lác một hồi rồi, mặc dù Nhan Sư Cổ đồng ý chỉ sợ cũng xem nhẹ mình, sau này Trịnh Nhân Cơ cũng xem nhẹ, tổ tôn hai người bọn họ cũng không có đất sống, cho nên Trịnh Ngôn Khánh không thể lùi về phía sau, đã không thể lùi thì chỉ còn cách xông lên mà thôi.

Nghĩ tới đây, Trịnh Ngôn Khánh vươn người dậy bước ra khỏi thư phòng.

Ở trong sân vắng vẻ cũng không có bài trí gì lớn. Một cây thông già dựng thẳng đứng như che lấp trời xanh mà thôi.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy ngôi sao.

Ngôn Khánh bực mình một hồi, hắn đem quần áo bỏ ra, hai tay để trần mà đứng trước gió. Hai chân chuyên động làm đủ ra mọi tư thế, thỉnh thoảng lại gầm nhẹ, các khớp xương nổ lốp bốp không ngừng.

Tôn Tư Mạc dạy cho hắn Ngũ Cầm Hígiỡn đã sửa đổi lại một chút.

Ông đem Ngũ Cầm Hí cùng dẫn đạo thuật thượng cổ dung hợp lại với nhau, vì vậy tạo nên một quyền pháp khác biệt.

Mỗi động tác của Ngôn Khánh đều cảm nhận được sự đau đớn từ da thịt.

Mỗi một quyền đánh xong, Trịnh Ngôn Khánh cảm nhận thấy mồ hôi toát ra, hắn thở hồng hộc trong sân.

Gió đêm thổi qua làm cho người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Bất tri bất giác mùa xuân đã đến, trong làn gió xuân mang theo một tình cảm ấp áp xuân tình.

Đầu của Ngôn Khánh bỗng nhiên lóe lên một tinh quang.

Đúng thế, ta không hiểu Tam Quốc chí nhưng có người hiểu....

Hắn đứng lên cười hắc hắc không ngừng. Ta chỉ cần nắm mạch lạc của Tam Quốc há không phải là đại công cáo thành.

Nghĩ tới đây, Trịnh Ngôn Khánh cười ha hả.

Ngày hôm sau hắn mang theo sách tiến tới Đậu gia Học Xá.

- Ngôn Khánh, sách ta đưa cho con con đã xem qua sao?

Lý Cơ ở trong sân đang tập thể dục nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh tới liền mỉm cười mà hỏi thăm.

- Tiên sinh, ngày hôm qua trong nhà xảy ra chút chuyện nên đệ tử chưa có cơ hội để học.

Lý Cơ liền hỏi:

- Trong nhà đã xảy ra chuyện gì, có nghiêm trọng không, có cần trợ giúp gì không?

Kỳ thật, Lý Cơ cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao mình lại quan tâm tới Trịnh Ngôn Khánh như vậy, hắn sở dĩ ở Đậu gia thôn dạy học cũng là chuyện bất đắc dĩ, không ngờ lại có thể hợp ý với Trịnh Ngôn Khánh như vậy.

Trịnh Ngôn Khánh không thuộc về đậu gia tộc thôn, có thể tới Học Xá đọc sách đều cần điều kiện khác

Thí dụ như, hắn phải đến sớm hơn so với học sinh Đậu gia thôn, quét dọn phòng học, chuẩn bị sa bàn, chiều nào đi học cũng phải về sau, cũng là quét dọn phòng học, dọn dẹp sa bàn, gom dụng cụ lại.

Đậu gia sản nghiệp khổng lồ, thu hắn là đệ tử thu hắn là nể mặt mũi của Trịnh gia, cũng không lấy tiền.

Đã không thu tiền vậy thì phải làm một chút chuyện.

Trịnh Ngôn Khánh đối với những điều này cũng không phản đối, hắn yên lặng dọn dẹp án thư, đem sa bàn trải ra sau đó ngồi xuống ghế.

Lý Cơ sắp xếp lớp học, nhìn Ngôn Khánh bận rộn thì toát ra một ánh sáng khác thường.

- Tiên sinh, ngài biết Tam Quốc Chí không?

Lý Cơ khẽ giật mình rồi phục hồi tinh thần.

- Ngôn Khánh, ngươi vừa nói gì?

Trịnh Ngôn Khánh lại nói.

- À, có biết sơ qua, chỉ là Ngôn Khánh, nếu như ngươi muốn cầu công danh thì nên đọc hán thư, hán thư chính là bài học bắt buộc của quốc tử đương triều, không thông hán thư thì chũng khó cầu công danh... nhưng chỉ sợ cũng rất khó khăn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi