SOÁN ĐƯỜNG

Ngôn Khánh liền hỏi:

- Tiểu Nha, ngươi có chuyện gì sao?

- Thiếu gia... tiểu nữ có một chuyện muốn xin thiếu gia giúp đỡ.

- Chuyện gì vậy?

- Tiểu nữ muốn đổi tên, nhưng cha mẹ lại không biết chữ, cũng không biết nên đổi thành gì cho tốt, mẹ của tiểu nữ nói rằng nên hỏi thiếu gia nhất định sẽ nghĩ được tên hay.

- A!

Trịnh Ngôn Khánh đã minh bạch.

Mao Nha tuổi tác lớn hơn Ngôn Khánh hai tuổi, đã gần bằng người lớn rồi, nói không chừng hai năm nữa phải lập gia đình nêu luôn gọi là Tiểu Nha thì thật không trang nhã, Ngôn Khánh nghĩ nghĩ rồi nói:

- Cái tên Mao Nha đúng là không dễ nghe, không bằng gọi là Niệm, gọi là Mao Tiểu Niệm, ngươi thấy thế nào?

Niệm, có rất nhiều nghĩa nhưng thông tục nhất chính là tưởng niệm.

Mình đã hơn mười tuổi rồi, trong chớp mắt đã rời xa Lý Cơ tiên sinh hơn ba năm.. cho nên Ngôn Khánh nói Mao Nha đổi tên là Niệm vì Mao Nha đi vào nhà của hắn cũng là ngày mà Lý Cơ rời khỏi Lạc Dương.

- Tiểu Niệm?

Mao Nha thấp giọng gọi hai lần, trên khuôn mặt thanh tú hiện ra một vẻ thoái mái:

- Được, về sau tiểu nữ tên là tiểu Niệm.

Chắc hẳn nàng cũng có rất nhiều người tưởng niệm.

Ngôn Khánh bước xuống rừng trúc lúc này sắc trời đã tối, gió từ Long môn sơn thổi tới mang theo một vẻ đìu hiu.

Cũng không biết cảnh sắc Hạ Châu kia thế nào rồi?

------------------------------

Lúc này ở Hạ Châu, tuyết bay....

Lý Cơ đi ra khỏi thư phòng, nhìn bông tuyết rơi lả tả, bất tri bất giác đã nghĩ về Lạc Dương cách đó nghìn dặm.

Không biết Ngôn Khánh lúc này đang làm gì.

Ba năm trước mình lặng lẽ rời khỏi Lạc Dương, thậm chí không nói với Ngôn Khánh một tiếng, hôm nay nhớ tới không khỏi cảm thấy tiếc nuối, có thể lúc đó hắn thật sự không muốn đối mặt với Ngôn Khánh, bởi vì hắn sợ rằng mình sẽ không kìm được, sẽ làm hại Ngôn Khánh. Ba năm này Lý Cơ đã thông qua đủ đường, có được không ít tin tức của Ngôn Khánh.

Nói thật hắn rất vui mừng, càng thêm tưởng niệm.

Lý Uyên đảm nhiệm chức Huỳnh Dương thái thú, Lý Cơ thậm chí động tâm tư muốn Lý Uyên nghĩ biện pháp đưa Ngôn Khánh đến bên cạnh của hắn.

Nhưng nghĩ cách cũng chỉ trôi qua tức thời.

Hắn hôm nay không thể lộ ra bên ngoài Ngôn Khánh tới Hạ châu nghèo nàn này thì có gì là tốt?

Trái lại Ngôn Khánh ở tại Lạc Dương tuy nó là ăn nhờ ở đậu nhưng là chỗ mà thiên hạ để ý tới, ngoài sáng thì có Trịnh gia che chở, trong tối thì có Lý gia, mọi người chiếu ứng, chỉ cần có cơ hội, Ngôn Khánh nhất định có thể thăng tiến rất nhanh. Nếu như vậy, Ngôn Khánh ở Lạc Dương tốt hơn mình ở Hạ Châu rất nhiều.

- Sài tiên sinh, lão gia cho mời.

Một hạ nhân xuất hiện ở bên cạnh Lý Cơ, cực kỳ cung kính.

Tên của Lý Cơ ở Hạ Châu đã không còn là Lý Cơ nữa rồi, bởi vì thích sứ Lý Đạo Huyền họ Lý rất dễ để người ta liên tưởng cho nên tới Hạ Châu, Lý Cơ đổi tên thành Sài Hiếu Cơ, làm tộc nhân của Sài thị ở Lâm Phần.

Lâm Phần Sài thị cũng là một thế gia vọng tộc quan lũng.

Chỉ là so với Lý phiệt, Sài thị yếu hơn rất nhiều lần, Sài thị tại thời Bắc Chu có Sài Liet làm Phiêu Kỵ tướng quân, nhiều năm làm Thích Sứ, con của Sài Liệt là Sài Thận, trước kia làm Quận Công, đảm nhiệm chức đông cung nội suất của Dương Dũng, cũng là quyền quý nhà Tùy.

Về sau thái tử tranh giành, Dương Dũng bị phế, Sài Thận cũng không may mà thất thế.

Nhưng Sài gia cũng là gia tộc có tiếng, cho nên không bị liên lụy quá sâu. Lý Cơ hôm nay lấy mũ áo Sài gia, đảm nhiệm chức phụ tá Lý Đạo Huyền. Tổ phụ của Lý Đạo huyền chính là một trong bát đại trụ quốc Lý Hổ, cháu trai của hắn là Lý Hội, cũng là đường đệ của Lý Uyên. Lý Cơ ở đây có Lý Đạo Huyền bảo hộ cũng an toàn.

- Ta lập tức qua.

Lý Cơ gật gật đầu, trở về phòng lấy một cái áo choàng rồi theo người kia đi.

Hai người tới hậu viện trước một gian phòng bỏ không, người kia dừng lại cung kính nói:

- Lão gia ở trong phòng, Sài tiên sinh cứ tự nhiên vào.

Lý Cơ gật gật đầu, thò tay tới gõ cửa rồi đẩy vào.

Ở trong phòng bày ra hai chậu than còn có bàn rượu và thức ăn.

- Hiếu Cơ, rượu đã chuẩn bị xong, mau mau nhập tọa.

Một người tuổi tác ước chừng buốn mươi, tướng mạo hùng vĩ mỉm cười tiến lên, hắn trước hết để Lý Cơ ngồi xuống rồi mình cũng ngồi theo.

- Hiếu Cơ Lạc Dương có tin tức truyền tới.

- A?

Niên nam tử chính là thích sứ Lý Đạo Huyền. hắn cười cười rồi tiếp tục lấy ra một phong thư:

- Tên đệ tử kia của ngươi lại tiếp tục gây chuyện rồi.

- Sao?

Trong lòng Lý Cơ không ngừng run lên, tiếp nhận phong thư, hắn quét mắt qua thì nhận ra đây là bản sao chép tam quốc diễn nghĩa, Lý Cơ cũng không lạ lẫm, chỉ là chuyện thị phi kia thì liên quan gì đến cái này?

- Tên đệ tử kia của ngươi ba năm không ra một quyển sách thơ, hôm nay lại xuyên tạc lịch sử, viết ra tam quốc diễn nghĩa này khiến cho thiên hạ xôn xao, có người tán thưởng, cũng có người thóa mạ... ngươi nói xem, hắn có dẫn tới chuyện thị phi không?

Lý Cơ thở dài một hơi bưng chén rượu lên mà uống một ngụm.

- Huynh trưởng huynh dọa ta rồi.

Không phải Lý Cơ hồ đồ không thèm để ý mà là đối với kết quả từ sự xuất hiện của tam quốc diễn nghĩa hắn cũng đã sớm đoán ra rồi, chỉ là không ngờ lại náo nhiệt như vậy. Cũng khó trách, Ngôn Khánh hiện tại viết ra tam quốc chính là Ngỗng công tử đại danh đỉnh đỉnh, hiện tại còn có tên tuổi Bán Duyến Quân, khiến cho người khác phải chú ý nhiều.

Lý Đạo Huyền nói:

- Ngươi không có một chút lo lắng nào sao, ngươi cũng biết, những người bên ngoài kia nói thế nào không?

Lý Cơ nói:

- Bọn họ bình luận thế nào?

- Rất nhiều người nói, Bán Duyến Quân không thể viết ra những bài thơ như sĩ cam phần tử bất công hầu nữa cho nên cần phải làm như vậy để thiên hạ chú ý.

- Chuyện này không phải tốt sao?

- Tốt?

Lý Đạo Huyền kinh ngạc nhìn Lý Cơ, không hiểu.

- Ba năm trước đây thanh danh của Ngôn Khánh quá hiển hách, sáng tạo ra Vịnh Ngỗng thể khiến ai cũng chú ý, ngay cả hoàng đế cũng để ý tới hắn rồi, danh tiếng giữ mình là đủ quá mức hiển hách sẽ sinh ra đố kỵ, hắn làm không tệ dùng một quyển sách làm nhạt nhòa ánh mắt của mọi người, đây là một chuyện vô cùng tốt.

Lý Đạo Huyền nói:

- Người ta đều hi vọng đệ tử của mình công thành danh toại, ngươi lại muốn hủy đi danh tiếng của Ngôn Khánh sao?

- Tiêu Hà có hiền lương không?

- Dĩ nhiên là hiền lương....

- Hắn lập nên triều hán, làm công thần vậy mà còn muốn về nhà làm ruộng bỏ đi chức thừa tướng, huống hồ Ngôn Khánh làm một kẻ thư sinh?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi