SOÁN ĐƯỜNG

Trịnh Ngôn Khánh nghe được thì chấn động trong lòng.

Dù thế nào, nếu cái này là sự kiện ngoại giao thì Hùng Đại Hải nguy hiểm rồi.

Ai cũng biết, hoàng đế Dương Quảng là người đao to búa lớn, từ trước tới nay chinh phạt Tây Vực đánh tan người dân tộc Thổ Dục Hồn, khiến cho các quốc gia tây vực đều cảm thấy bất an, cho nên hai năm qua, Tây Vực thường xuyên điều động sứ giả tới đây.

Dương Quảng lại sĩ diện, muốn làm nên phong phạm thiên triều thượng quốc.

Cái này nếu vạn nhất xử lý không tốt, Hùng Đại Hải có thể bị chặt đầu, Ngôn Khánh đối với Hùng Đại Hải có ấn tượng không tệ, đó là một người rất chất phác, mấy năm nay mỗi khi trúc viên có việc, Hùng Đại Hải đều tới hỗ trợ.

Trịnh Thế An nói:

- Tên hắc tử kia bị bắt mang tới nơi nào?

- Con nghe nói là Yết Nhân Đài cùng sai dịch của Lạc Dương đem đại hắc tử bắt đi.

Trịnh Ngôn Khánh nghe xong lời này, trong lòng cũng không khỏi sốt ruột, Yết Nhân đài, chính là chức vụ có tính chất tương tự với bộ ngoại giao ngày xưa, thoạt nhìn còn biến thành tranh chấp ngoại giao.

- Đai chuy tử gia gia, ông trước hết đừng hoảng hốt.

Trịnh Ngôn Khánh thấy Hùng Đại Chuy có vẻ rối loạn thì bước tới an ủi:

- Nếu là sai dịch Lạc Dương ra mặt thì đại hắc tử nhất định sẽ được đưa tới nha phủ Lạc Dương tạm giam, như vậy đi, trước hết cứ để Hùng thúc thúc ra mặt, gia gia cùng với Hổ gia gia đi một chuyến tới nha phủ của Lạc Dương thăm dò một chút tin tức, bỏ ra một ít tiền và tơ lụa để cho đại hắc tử không phải chịu khổ cực trong lao. Con đi tìm đại công tử xem có thể có được chút tin tức không.

Trịnh Thế An mấy người bọn họ nghe xong liền ổn định tâm thần lại.

- Đại Chuy tử, ngươi trước hết cứ chờ ở nơi này, Hùng Vĩ về nhà xem sự tình trong nhà, đừng khởi loạn sự tình.

- Nghe theo lời của Ngôn Khánh oa nhi ta đi phủ nha nghe ngóng một chút tin tức, Ngôn Khánh oa nhi tớ Trịnh phủ có thể mời đại công tử ra mặt dàn xếp một chút được không?

Trịnh Nhân Cơ là tào duyện của Lạc Châu, chưởng thương cốc tài hàng.

Hiện nay Lạc Châu đã bị nhét vào phía dưới Hà Nam doãn, quan chức của Trịnh Nhân Cơ cũng không có phát sinh biến hóa quá lớn.

Lạc Dương phân ra thành Hà Nam doãn, lời nói của Trịnh Nhân Cơ cũng có trọng lượng.

Ba năm trước đây sau khi Trịnh Nhân Cơ ở Tướng Quân đường vì Trịnh Ngôn Khánh mà nói giúp một câu công đạo, từ đó về sau Trúc viên và Lạc Dương Trịnh phủ đã có quan hệ tốt hơn rất nhiều. Tuy nói song phương ở ngoài sáng không có vãng lai nhưng Từ Thế Tích, Trịnh Hoành Nghị thường xuyên chạy tới nô đùa, coi như là biểu thị thái độ của Trịnh Nhân Cơ.

Dù sao vị công tử ca này cũng không thể kéo thể diện xuống.

Lại nói tiếp, hẳn là Trịnh Thế An đã ở Trịnh phủ nghe ngóng tin tức, nhưng Trịnh Thế An cũng tin tưởng, Trịnh Nhân Cơ không coi trọng hắn, chẳng bằng để Ngôn Khánh ra mặt, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn một chút.

Dù sao Trịnh Nhân Cơ đối với Ngôn Khánh cũng biết hắn có tài hoa, đích thật là rất coi trọng.

Trịnh Ngôn Khánh lập tức đáp ứng cho Mao Vượng dẫn ngựa tới.

Con ngựa này là Bạc Long mã, Tiết Cử lại cho người từ Tây Vực mang tới một cái yên bằng bạc, gọi là Bạch Mã Ngân Yên.

Trịnh Ngôn Khánh sau khi nhận thức liền chuyển người lên yên ngựa, hướng về phía Lạc Dương mà đi tới.

Thành Lạc Dương được xây dựng tốt khoảng cách so với trúc viên giảm bớt lại rất nhiều, một lát sau thủ thành tiến tới ngăn cản Ngôn Khánh, kiểm nghiệm thân phận của hắn, không ngờ môn bá đã tiến đến tủm tỉm cất tiếng chắp tay nói:

- Trịnh công tử, sao vậy cậu muốn vào thành sao?

Trịnh Ngôn Khánh vội vàng lên trên ngựa mà chắp tay:

- Lão môn quân, có cần xuống ngựa kiểm tra không?

- Ha ha, không cần không cần.

Môn bá khoát tay cười nói:

- Người khác thì cần phải kiểm nghiệm nhưng công tử thì không cần, xin mời vào thành.

Ngôn Khánh vừa chắp tay vừa ra roi dẫn ngựa vào thành.

- Lão môn quân đó là người nào?

Người canh cửa tiến tới hỏ thăm.

Môn bá nói:

- Uổng cho các ngươi ngày nào cũng nhắc tới hắn, gặp nhau trước mặt mà còn cản đường đi của hắn.

- Ý ngài nói là....

Môn bá cười ha hả nói:

- Người vừa rồi chính là Bán Duyến Quân, ba năm trước đây ta và hắn thường xuyên gặp nhau, chỉ là mấy năm gần đây thì ít hơn, vừa rồi Lạc thành xây dựng hoàn tất, hắn cũng ghé thăm có hai ba lần, vẫn giống như năm đó rất nho nhã lễ độ.

Môn tốt nhịn không được mà nói:

- Nghe qua Bán Duyến Quân là kỳ tài ngút trời chỉ là tuổi tác lại không lớn lắm.

- Hôm nay vừa thấy quả nhiên đúng là như vậy, xem bộ dạng của Bán Duyến Quân thì cũng mười bốn mười lăm tuổi, tại sao lại có tài năng kinh người như vậy?

- Làm gì tới mười bốn mười lăm, bất quá chỉ mới mười hai mười ba mà thôi.

Lão môn bá tựa hồ đã hứng thú:

- Nhớ năm đó hắn ứng phó với Vương Thông, tuy tuổi nhỏ hăn nhưng tài hoa của hắn...

Mặc kệ sĩ lâm đánh giá Ngôn Khánh thế nào, trong mắt những lão quân bình thường thì Ngôn Khánh đều là tài hoa xuất chúng. Hết thời làm sao được? Nếu hết thời thì làm sao có thể làm ra câu chuyện Tam Quốc diễn nghĩa động lòng người kia?

Trong mắt của người bình thường, Tam Quốc Diễn Nghĩa của Ngôn Khánh so với Tam Quốc của Nhan Sư Cổ hơn gấp trăm lần, bởi vì mạch lạc rõ ràng, cốt truyện lôi cuốn, so với Tam Quốc của Nhan Sư Cổ thì dễ tiếp nhận hơn rất nhiều.

Trịnh Ngôn Khánh trực tiếp tiến vào trong đại môn của Trịnh gia, dọc theo phố phường mà đi về hướng đông tới của phủ nhà họ Trịnh.

Một cỗ xe kín mít đứng ở bên ngoài Trịnh phủ, Trịnh Hoành Nghị mang theo một tiểu nha đầu ba bốn tuổi từ cửa phủ đi tới.

- Ngôn Khánh ca ca.

Nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh, Trịnh Hoành Nghị vô cùng ngạc nhiên.

Tuổi của hắn lớn lên, hắn cũng hiểu một chút về ân oán giữa Trịnh Ngôn Khánh và nhà của mình, từ khi Ngôn Khánh ở Trúc viên định cư xong chưa bao giờ tới Trịnh phủ, hôm nay Ngôn Khánh đột nhiên xuất hiện Trịnh Hoành Nghị làm sao không kỳ quái cho được.

- Hoành Nghị công tử.

Trịnh Ngôn Khánh lập tức đi xuống chào.

Thôi phu nhân và hai thiếu phụ trẻ tuổi đừng từ trong phủ nhìn ra, nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh, Thôi phu nhân khẽ giật mình, trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ, bà muốn lui nhưng lại không lui được, gióng như muốn trốn tránh Ngôn Khánh mà không thể trốn. Nhớ ngày đó bà tìm trăm phương nghìn kế muốn đối phó với Ngôn Khánh mà hiện nay Trịnh Ngôn Khánh lại tới đây.

Trịnh Ngôn Khánh một tay kéo dây cương, một tay hành lễ hướng về phía Thôi phu nhân:

- Thẩm thẩm, tiểu chất thỉnh an thẩm thẩm.

Luận bối phận Trịnh Nhân Cơ xem như là thúc thúc của Ngôn Khánh, một tiếng thẩm thẩm này cũng không phải là quá phận, sắc mặt của Thôi phu nhân liền trở nên tốt hơn nhiều, trong lòng vui vẻ:

- Ngôn Khánh đến đây.. là tìm Trịnh Hoành Nghị và Từ Thế Tích sao?

- À... tiểu chất hôm nay tới đây là có chuyện muốn bái kiến thúc phụ.

- Thì ra là thế, Nhân Cơ hiện tại đang ở nhà, Hoành Nghị con mang Ngôn Khánh đi vào gặp phụ thân con đi, cũng không cần đi với ta tới chùa Bạch mã.

Trịnh Hoành Nghị đại khái là muốn đi chùa Bạch Mã nghe vậy liền vội vàng đáp ứng.

Hạ nhân Trịnh phủ tới, tiếp nhận dây cương trong tay của Ngôn Khánh, Ngôn Khánh vỗ vỗ đầu bạch long mã rồi tiến vào trong phủ.

- Muội tử, tên tiểu hậu sinh kia là người nào vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi