SOÁN ĐƯỜNG

Hùng Khoát Hải và Hám Lăng không nói nhiều lời, thả mình xuống ngựa, một người cầm song phủ, một người cầm trường đao cùng tiến lên đánh giết thân binh của Cao Kiến Vũ. Trịnh Ngôn Khánh không nói lời nào phóng ngựa xuyên qua đám người hướng về phía Cao Kiến Vũ chạy trốn mà truy kích.

Nhưng mà Ngọc Đề Tuấn dù sao cũng lặn lội đường xá xa xôi mấy ngày nay liều chết chinh chiến.

Đuổi theo một hồi nó đã chạy chậm lại.

Nhìn thấy Cao Kiến Vũ ngày càng trở nên xa Trịnh Ngôn Khánh không khỏi lo lắng, hắn khẽ dùng mũi thương đâm vào mông Ngọc Đề Tuấn. Ngọc Đề Tuấn đau quá hí một hơi dài chạy càng lúc càng nhanh, Ngôn Khánh vừa đuổi theo vừa nói khẽ:

- Ngọc Đề nhi, Ngọc Đề nhi, ta biết ngươi mệt mỏi nhưng chúng ta sau khi bắt được Cao Kiến Vũ sẽ cho ngươi nghỉ ngơi thật tốt, cố gắng thêm nữa chúng ta sắp đuổi kịp rồi.

Tựa hồ Ngọc Đề Tuấn cũng minh bạch ý trong lời của Trịnh Ngôn Khánh, càng lúc càng vung chân chạy như điên.

Trong chốc lát đã như muốn đuổi kịp Cao Kiến vũ, Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên vươn người ra cầm trường thương ném về phía Cao Kiến Vũ, Cao Kiến Vũ đột nhiên nghe sau lưng có tiếng gió gào thét, vội vàng vung đao đập bay trường thương đi.

Trong tích tắc hắn đập bay trường thương Trịnh Ngôn Khánh đã đuổi theo.

Ngọc Đề Tuấn đã tới sát đuôi con ngựa của Cao Kiến Vũ, Trịnh Ngôn Khánh lập tức đạp lên bàn đạp vọt người ra.

Lúc này tọa kỵ của Cao Kiến Vũ đột nhiên đá hậu một cái, trúng ngay một con mắt của Ngọc Đề Tuấn, nhất thời máu tươi chảy ròng ròng, Ngọc Đề Tuấn hí dài một tiếng, cắn lấy cái đuôi ngựa của Cao Kiến Vũ. Mà lúc này Trịnh Ngôn Khánh cũng nhào về phía trước, ôm lấy Cao Kiến Vũ, chiến mã của Cao Kiến Vũ kêu to lảo đảo ngã xuống, Cao Kiến Vũ cũng ngã xuống cùng với Trịnh Ngôn Khánh, hắn thật không ngờ Trịnh Ngôn Khánh lại dùng đến chiêu số này.

Hai người từ trên lưng ngựa té xuống, Trịnh Ngôn Khánh xoay tròn trên mặt đất rồi đứng lên.

Thế nhưng Cao Kiến Vũ lại không tốt số, đầu đập vào một tảng đá bên đường, máu tươi tuôn ra trong chốc lát đã hôn mê.

Ngôn Khánh lảo đảo đi tới, cởi đai lưng trên người xuống đem Cao Kiến Vũ trói chặt lại.

Hắn đặt mông ngồi xuống miệng thở ra khóe mắt quét ngang, Ngọc Đề nhi té xuống mặt đất, máu tươi chảy đầm đìa, miệng sùi bọt mép, Ngôn Khánh vội vàng bò qua ôm lấy đầu của nó, nếu như là lúc trước Ngọc Đề Tuấn sẽ làm nũng ở trong ngực nhưng lúc này nó lại run rẩy không có nửa điểm phản ứng, một con mắt đã mù con mắt kia cũng dần trở nên ảm đạm.

- Ngọc Đề nhi, Ngọc Đề nhi.

Trịnh Ngôn Khánh luống cuống không ngớt kêu to.

Thế nhưng mà Ngọc Đề Tuấn vẫn yên lặng không một tiếng động.

Trịnh Ngôn Khánh bỗng nhiên nhớ lại tình hình mình và Ngọc Đề Tuấn gặp nhau lần đầu tiên.

Qua nhiều năm như vậy Ngọc Đề Tuấn đã hối hả ngược xuôi với hắn, từ Lạc Dương tới Huỳnh Dương, từ Huỳnh Dương tới Bình Nhưỡng, trong vòng năm tháng lại từ Bình Nhưỡng trở về Liêu Đông.

Trước kia hắn không để ý lắm.

Nhưng trong khoảnh khắc Ngọc Đề Tuấn ngã vào lồng ngực của mình, lòng hắn đột nhiên bị đao cắt.

Lúc này, Bùi Hành Nghiễm, Tiết Vạn Triệt Hám Lăng cùng với Hùng Khoát Hải bọn họ đuổi theo thấy cảnh tượng như vậy không khỏi ngây ngốc.

- Ca ca, Ngọc Đề nhi bị sao vậy?

Trịnh Ngôn Khánh ngẩng đầu lộ ra nụ cười sầu thảm:

- Ngọc Đề nhi mệt mỏi nó cần nghỉ ngơi.

Trong nhất thời bọn người Bùi Hành Nghiễm á khẩu không nói gì được.

- Cao Kiến Vũ ở đó, các ngươi bắt hắn về đi.

Trịnh Ngôn Khánh ôm đầu Ngọc Đề Tuấn, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía chiến mã bên cạnh Cao Kiến Vũ, Ngọc Đề Tuấn là do nó hại chết, trong lòng Trịnh Ngôn Khánh tức giận đem đầu Ngọc Đề Tuấn đặt nhẹ lên trên mặt đất, cầm lấy ngân tiên bước tới ba bước, đập lên đỉnh đầu chiến mã, chiến mã này kêu thảm một tiếng ngã xuống đất.

- Tất cả đều đã xong.

Trịnh Ngôn Khánh lẩm bẩm nói, chưa bao giờ hắn có một cảm giác mỏi mệt như vậy.

Hắn đứng bên cạnh mã thi, sau đó đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt lên trời từ từ quỵ xuống.

- Công tử.

Hám Lăng vội tiến lên ôm lấy Trịnh Ngôn Khánh.

Những người khác đều sợ hãi, Bùi Hành Nghiễm, Tiết Vạn Triệt vội xuống ngựa bất chấm toàn thân máu đen tới bên cạnh Trịnh Ngôn Khánh gọi lớn.

- Ngôn Khánh tỉnh lại, Ngôn Khánh tỉnh lại.

Trịnh Ngôn Khánh từ từ mỏ to mắt, nhìn Bùi Hành Nghiễm, nhìn Tiết Vạn Triệt lại nhìn Hám Lăng và Hùng Khoát Hải, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười sầu thảm:

- Ta mệt mỏi ta muốn về nhà.

Một câu này nói xong hắn ngã vào lồng ngực Hám Lăng, mặc cho bọn Bùi Hành Nghiễm gọi thế nào cũng không tỉnh lại.

- Ca ca ta mệt mỏi các ngươi đừng gọi huynh ấy nữa.

Hùng Khoát Hải nổi giận một tiếng, vứt bỏ song phủ ôm lấy Trịnh Ngôn Khánh.

Cùng lúc đó hắn cất tiếng khóc lớn:

- Ca ca lúc đầu ở Bình Nhưỡng chưa bao giờ được ngủ ngon một giấc các ngươi đừng gọi huynh ấy nữa ta muốn dẫn ca ca về nhà.

Cách đó không xa, Ngọc Đề Tuấn nhắm một con mắt, con mắt bị thương không ngừng chảy máu tươi ra.

Bùi Hành Nghiễm và Tiết Vạn Triệt máu nhuộm chinh bào, nhìn Hùng Khoát Hải rồi nhìn Trịnh Ngôn Khánh, trong lòng vô cùng vui sướng.

Chúng ta thật sự chiến thắng sao?

Bùi Hành Nghiễm cùng với Tiết Vạn Triệt nhìn nhau rồi từ từ thở dài một hơi.

- Hắc đại cái, ngươi chiếu cố cho Trịnh Ngôn Khánh cho tốt, ta mang Ngọc Đề nhi mang về nhà.

Bùi Hành Nghiễm thì bắt Cao Kiến Vũ mang về.

Ở trên chiến trường từng tiếng kêu rung trời.

Nhưng không hiểu tại sao trong lòng hai người đều cảm thấy hơi lạnh lẽo.

--------

Huỳnh Dương đại hàn.

Trịnh Nguyên Thọ ra roi thúc mã, chạy nhanh ở trên quan đạo.

Tọa Kỵ đã dốc toàn lực, nhưng mà Trịnh Nguyên Thọ vẫn không hài lòng, hắn không ngừng ra roi vào mông ngựa thúc ngựa chạy nhanh hơn.

Lại nói tiếp, con ngựa này cũng là con ngựa huyết thống cao quý, thuộc về hàng mã bảo lương câu, lai lịch rất không tầm thường, tổ tiên cùa nó là tọa kỵ của Đột Quyết Khả Hãn, sau đó mang đến Trường An trở thành ngự mã Phi Hoàng Thượng Cứu của Dương Kiên. Sau đó Trịnh Dịch có công phò tá, Dương Kiên ban cho, con ngựa này chính là hậu nhân của Phi Hoàng Thượng Cứu, cước lực vô cùng lợi hại.

Sau lưng của Trịnh Nguyên Thọ là hơn trăm tên tùy tùng của Trịnh phủ đang dốc sức liều mạng đuổi theo.

Khoảng cách càng lúc càng xa, tuy nhiên cũng không thành vấn đề, Trịnh Nguyên Thọ cũng sắp tới Huỳnh Dương rồi.

Một môn tốt kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của Trịnh Nguyên Thọ mà nói:

- Tại sao Trịnh tướng quân lại vội vàng về nhà vậy?

Một môn bá gật gật đầu:

- Xem bộ dáng là đã xảy ra chuyện, nếu không Trịnh tướng quân đã không vội vàng như thế.

Đám môn tốt lặng ngắt như tờ.

Trận chiến Liêu Đông vốn tưởng rằng có thể thắng lợi dễ như trở bàn tay cuối cùng kết quả là thảm bại mà chấm dứt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi