SOÁN ĐƯỜNG

Dương Khánh phái ra công hàm khẩn cấp, đề nghị Ngôn Khánh mở quán cứu tề đồng thời khẩn cầu tất cả Huỳnh Dương giúp đỡ, phàm ai ủng hộ hơn vạn quan sẽ được danh hiệu Thái Bình Thân sĩ, có danh hiệu này gặp quan không cần phải quỳ lao dịch năm sau cũng có thể dùng tiền mà triệt tiêu.

Gặp quan không cần phải quỳ đây cũng là một danh vọng.

Không ít thổ hào nhao nhao hưởng ứng có tiền quyên tiền, không tiền tặng lương thực.

Tuy nhiên ngoại trừ thổ hào còn có một số thế gia danh môn, bọn họ không cần hư danh, Thái Bình thân sĩ này muốn bọn họ chảy máu đúng là không dễ dàng. Cũng may Lý Ngôn Khánh hiện tại có quan hệ rất tốt với Trịnh gia cộng thêm Trịnh Nhân Cơ không giống như đám người Trịnh Thiện Nguyện năm đó, Lý Ngôn Khánh tuy thoát ly Trịnh gia nhưng có rất nhiều liên quan không dễ phát giác.

Ví dụ như Lý Ngôn Khánh và Trịnh Hoành Nghị là bạn với nhau.

Ví dụ như Trịnh Vi Thiện được Ngôn Khánh tặng thơ.

Ví dụ như Ngôn Khánh từng có ơn cứu mạng Phùng Trí Đại mà thê tử của Trịnh Hoành Nghị lại xuất phát từ Phùng gia.

Hai năm qua tuy Lý Ngôn Khánh và Trịnh Hoành Nghị không gặp nhau một người ở Củng huyện một người ở Trường An tuy nhiên vẫn thư từ qua lại không ngừng.

Lý Ngôn Khánh quyết định mời Trịnh gia đứng ra quyên tặng, hắn cũng cần phải về Trịnh gia.

Về công hiện tại hắn đã là Tư Mã Huỳnh Dương, quân bộ tòng sự, lẽ ra phải phân giải ưu sầu giúp Dương Khánh, về tư đã lâu rồi hắn chưa trở về Huỳnh Dương.

Nghe nói Từ Thế Tích từ Lộc Đề Sơn trở về cũng tham gia tế tổ năm nay.

Lý Ngôn Khánh muốn cùng với Từ Thế Tích trao đổi một chút.

Lần này hộ tống Lý Ngôn Khánh trở về còn có Trưởng Tôn Vô Kỵ và Tiết Thu.

Đỗ Như Hối hiện tại công vụ bề bộn không rảnh để đi theo Lý Ngôn Khánh, Hứa Kính Tông thì được Lý Ngôn Khánh tạm thời sắp xếp ở phủ nha, quản lý công văn qua lại.

Lần này đi Huỳnh Dương huyện là muốn cắt thịt những thế gia danh môn kia.

Chỉ bằng vào một mình Lý Ngôn Khánh thì không đủ cho nên Ngôn Khánh đã mời Tiết Thu và Trưởng Tôn Vô Kỵ đi cùng... Đặc biệt là Tiết Thu hắn tốt xấu gì cũng là Hà Đông tứ họ, Phần Âm Tiết thị tộc nhân, có hắn đi theo dù sao cũng thuận tiện hơn một chút. Dù sao các thế gia vọng tộc cũng vui buồn tương liên với nhau.

- Ngôn Khánh chớ suy nghĩ nhiều.

Tiết Thu thấy Lý Ngôn Khánh tâm tình không tốt thì tiến lên an ủi:

- Huỳnh Dương quận tình hình không giống như những nơi khác, ta nghe nói Hà Bắc to lớn như vậy mà tình huống còn ghê gớm hơn. Lúc này ngươi có một đại công cần phải cao hứng mới đúng.

Ngôn Khánh cười cười:

- Ta làm sao có thể cao hứng?

- Ta nguyện vì dân sinh lập mệnh... chịu khổ vẫn là dân chúng.

Ba người Lý Ngôn Khánh sóng vai nhau mà đi.

Kỳ Lân vệ thì được Lương Lão Thực dẫn dắt ở cách đó ba mươi bước.

Tô Liệt và Vương Phục Bảo hiện tại đều có chức trách không có khả năng suất lĩnh Kỳ Lân vệ. Cũng may Kỳ Lân vệ đã sớm được huấn luyện đầy đủ, Tô Liệt và Vương Phục Bảo trách nhiệm cũng giảm đi vài phần, hơn nữa Kỳ Lân vệ chỉ nghe lời của Lý Ngôn Khánh, chỉ cần Lý Ngôn Khánh ở đây thì ai suất đội cũng không có vấn đề gì. Vì vậy lật qua lật lại cuối cùng cũng thành toàn cho Lương Lão Thực, người này võ nghệ cao cường, hơn nữa cũng đã theo Kỳ Lân vệ đội một thời gian ngắn, cho nên Lương Lão Thực nhân họa đắc phúc trở thành lĩnh quân.

Lương Lão Thực cản tốc độ của Kỳ Lân vệ lại, thuận tiện để ba người Lý Ngôn Khánh trao đổi.

Hắn đã phiêu bạt nửa đời người, trải qua vô số thăng trầm hiển nhiên biết ý hơn cả đám người Tô Liệt và Vương Phục Bảo.

Những người lãnh đạo nói chuyện hắn chỉ là tiểu tùy tùng, việc gì phải tiến lại gần quá.

Tiết Thu tròng mắt híp lại, đột nhiên chuyển chủ đề:

- Ngôn Khánh, đừng nói những chuyện không vui nữa, hôm nay cảnh tuyết đẹp thế này, sao ngươi không làm một bài thơ?

- Làm thơ.

Lý Ngôn Khánh cười cười:

- Ta hiện tại không có nhã hứng này.

Tuy nhiên ta có một điệu hát dân gian không biết đại lang có hứng thú không?

- Điệu hát giân dan, ngươi hát nghe một chút đi.

Lý Ngôn Khánh khẽ ho khan một tiếng:

- Núi gò tụ hội ba đào phẫn nộ, trong ngoài sông núi Đồng Quan đó. Nhìn Tây Đô ý ngần ngừ, trông qua Tần Hán kinh thành cũ, cung điện ngàn gian thành bãi cỏ. Hưng trăm họ khổ, vong trăm họ khổ.

Sắc mặt Tiết Thu biến đổi, Trưởng Tôn Vô Kỵ thì ghé mắt nhìn Lý Ngôn Khánh.

Hồi lâu sau, Tiết Thu đột nhiên nói:

- Ngôn Khánh, nghe Hứa Kính Tông nói thì hắn hiện tại không ở Hắc Thạch phủ mà tới huyện nha làm việc.

Lý Ngôn Khánh nhìn thoáng qua Tiết Thu:

- Ngươi có muốn nghe ta nói thật không?

- Dĩ nhiên.

- Nói thật là ta trong tay không có người để dùng, Tiết đại lang ngươi cả ngày ở Kỳ Lân quán ngâm thơ làm phú, không để ý tới khó khăn của huynh đệ, chẳng lẽ còn muốn tự ta xuất mã sao? Còn ngươi nữa... tứ ca ngươi cũng nên rời núi giúp đỡ huynh đệ một phen.

Trong lời nói của Ngôn Khánh kèm theo cả vẻ trách cứ.

Nhưng rơi vào tai của Tiết Thu lại thay đổi hương vị.

Lý Ngôn Khánh cũng không nói hắn làm sao làm Sài Hiếu Hòa nhưng trên thực tế Củng huyện đã rơi vào tay của hắn. Tiết Thu vì cố kỵ chuyện cha của hắn là Tiết Đạo Hành cho nên thề không hiệu lực cho Tùy thất, nhưng Lý Ngôn Khánh lại chưa từng bảo hắn hiệu lực cho triều đình chỉ nói là hỗ trợ cho huynh đệ, hai tính chất hoàn toàn khác nhau, Tiết Thu nhìn thoáng qua Lý Ngôn Khánh lại nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ sắc mặt vẫn bình thường.

- Đầu tiên ta nói trước ta xuất đầu cũng được nhưng chỉ giúp đệ mà thôi.

Ngôn Khánh cười cười:

- Huynh nói nhảm gì đó, không giúp ta thì chẳng lẽ đi giúp người khác?

Tiết Thu cũng không khỏi nở ra một nụ cười.

- Ngôn Khánh, ta nói cho ngươi biết, qua năm nay ngươi đã là thanh niên rồi.

Trưởng Tôn Vô Kỵ không duyên không cớ nói một câu, ngụ ý nhắc nhở Lý Ngôn Khánh ngươi hiện tại đã 20, muội muội ta đã mười sáu, phải chăng cũng nên tỏ vẻ gì chứ?

Nữ tử thời cổ mười bốn tuổi đã thành thân.

Tuy nhiên đại đa số mười một mười hai đã làm con dâu nhà người ta.

Trưởng Tôn Vô Cấu sắp tới mười sau mà vẫn chưa thành thân nói thật đã là lớn lắm rồi.

Nữ tử mười sáu tuổi mà chưa thành thân sẽ bị nói xấu, tuy hiện tại ở Củng huyện ai cũng không dám lời ong tiếng ve với Trưởng Tôn Vô Cấu nhưng Cao phu nhân thủy chung cũng hơi mất mặt, nàng mượn lời Trưởng Tôn Vô Cấu nói cho Lý Ngôn Khánh nên mau chóng định lúc thành thân.

Thế nhưng mà Lý Ngôn Khánh cũng thật khó khăn.

Lão tử của hắn hiện tại không biết đã chạy tới nơi nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi