SOÁN ĐƯỜNG

Vương Thế Sung ở trong sương phòng của chùa Bạch mã phát hiện ra một địa đạo.

Hắn phái người tiến vào bên trong thì phát hiện ra một địa đạo nơi đó, Vương Thế Sung men theo con đường này thì tới bến thuyền Thông Xa phố, người dân quanh đây nói lúc giữa trưa có một đám người từ đây lên tuyền nhân số ước chừng trăm người trong đó còn có một phụ nữ mang thai.

Thương thuyền chính là người của Đường Nhân thương hội ở Củng huyện.

Vương Thế Sung tức giận đến cực điểm, hắn nổi giận lôi đình, lập tức biết rằng chuyện này có liên hệ với Lý Ngôn Khánh.

Hắn phái người tới Bùi phủ nhưng Bùi phủ đã trống trơn.

Ngoại trừ mười mấy người không biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì còn lại thân tín của Bùi Nhân Cơ không còn một ai, thậm chí ngay cả đầu bếp cầm muôi cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.

Trước đây Vương Thế Sung còn khẳng định Bùi Nhân Cơ không thể rời khỏi Dương Đồng.

Nhưng bây giờ...

Ở dưới núi Khuyết Môn, binh mã Quan Trung đã rời khỏi thành trì, tiến tới rừng đào đóng quân.

Vương Thế Sung cũng không đợi đến khi Vương Tốt trở về, hơn nữa hắn cũng không còn tin tưởng Vương Tố nữa. Vương Thế Sung triệu tập binh mã Lạc Dương, mệnh cho Vương Thái cùng với Điền Lưu An làm tiên phong, hướng về phía Thạch Lâm sơn.

Hơn nữa Lý Ngôn Khánh hiện tại đã chiếm Yển Sư, một chân đặt vào cửa của Đông Đô.

Nếu không sớm đoạt lại thì sẽ trở thành tai họa.

Mọi chuyện đến bước này, Vương Thế Sung không cố kỵ gì nữa mà xé toang mặt mũi của nhau, ngươi chết ta sống.

Vương Thái là cháu trai của Vương Thế Sung, cung mã thành thạo, võ nghệ cao cường, Vương Thế Sung chinh chiến Hà Bắc và Nam Dương, đánh bại Cách Khiêm, đánh tan Lô Minh Nguyệt, một loạt chiến sự đều có vương Thái tham gia. Mà Điền Lưu An chính là người Lâm Ấp, từng hiệu lực dưới trướng Lô Minh Nguyệt, sau đó quy thuận Vương Thế Sung, trở thành một viên mãnh tướng của hắn.

Từ Lạc Dương tới Thạch Lâm sơn, kỵ quân chỉ cần đi ba canh giờ là tới, vương Thái cùng với Điền Lưu An từ phía xa xa đã nhìn thấy đại trướng của Lý Ngôn Khánh, môn tốt mất trật tự giống như không hề phòng bị.

Điền Lưu An ghìm chặt cương ngựa nói với Vương Thái:

- Công tử, ở trong trại Lý tặc liệu có phòng bị không/

Vương Thái lộ ra vẻ không thèm để ý, nhe răng nói:

- Lý tặc cho rằng thúc phụ bận xử lý binh mã Quan Trung, vô lực khai chiến với hắn, cho nên không phòng bị, kỳ thật hắn không biết thúc phụ đã cầu hòa Quan Trung, hôm nay binh mã Quan Trung bỏ đi chính là lúc chúng ta lấy thủ cấp của Lý tặc. Các huynh đệ xông lên, giết chết Lý Ngôn Khánh phong thưởng vạn kim, ban thưởng cung nữ mười người.

Nói xong hắn không để ý tới Điền Lưu An thúc ngựa xông lên phía trước.

Ba nghìn kỵ quân cũng đồng loạt công kích, Điền Lưu An muốn ngăn cản nhưng cũng không biết phải làm sao.

Rơi vào đường cùng hắn cũng đành phải theo địa quân, ba nghìn kỵ quân nhanh như gió, bụi đất đầy trời, khí thế kinh người.

Vương Thái một đường không gặp bất kỳ ngăn cản gì, xông thẳng vào trong doanh trại.

Nhưng ở bên trong doanh trại này tựa hồ như không có động tĩnh gì, không có một binh sĩ xuất hiện, Vương Thái cùng với Điền Lưu An hai người ghìm chặt cương ngựa xem xét mọi nơi.

- Tướng quân, ở trong doanh một ngươi cũng không có, đây tựa hồ là một tòa doanh trống.

- Doanh trống? Sao có thể như vậy được?

Vương Thái không tin nhảy xuống ngựa.

Tuy nhiên hai chân của hắn vừa chạm đất đã ngã xuống.

Hắn đứng lên đột nhiên hỏi:

- Điền tướng quân đây rốt cuộc là sao?

Nói xong hắn còn định vươn tay phủi bụi thì trên tay xuất hiện bùn nhão đen sì, mùi vị rất gay mũi.

Hắn đưa tay trước mũi dùng sức ngửi một cái.

- Hình như là dầu mỡ.

Điền Lưu An giật nảy mình, vội vàng nhìn về phía xung quanh.

Dưới ánh sáng của bó đuốc, doanh trại hiện tại chất đầy cỏ khô ở bên trong, trong doanh trướng tràn đầy dầu trơn sền sệt.

Dầu mỡ củi khô, tất cả đều tập hợp trong doanh trại.

- Công tử, mau nói mọi người dập tắt bó đuốc, tuyệt đối không được để trong doanh vật phẩm nào dễ cháy.

Điền Lưu An còn chưa nói hết lời thì chỉ thấy bốn phương tám hướng tiếng chiêng trống vang lên, chưa thấy bóng dáng người thì đã nghe từng đợt hỏa tiễn như châu chấu bay tới.

Đầu óc trống rỗng, theo bản năng, Điền Lưu An hô to lên một tiếng:

- Ngăn cản chúng lại.

Nhưng những mũi tên này không phải là người.

Trong đêm tối có trời mới biết có bao nhiêu mũi tên từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt tòa doanh đã biến thành một biển lửa.

Vương Thế Sung đầu đội nón kim giáp, tay cầm trường đao, lúc này Lý Kiến Thành ở đằng sau lưng hắn đã triệt binh, Lý Thế Dân suất lĩnh binh mã áp trận phòng ngừa Tùy quân đánh lén.

- Thúc phụ, thúc phụ mong thúc phụ báo thù cho con.

Một thanh niên bị khói lửa hun cháy, mũ nón cũng bị bay không còn thấy đau, hắn hướng về phía Vương Thế Sung quỳ xuống, Vương Thế Sung nheo mắt lại nhìn một hồi mới nhận ra hán tử này là ai:

- Vương Thái, ngươi tại sao lại thành ra dáng vẻ thế này? Điền Lưu An đâu? Binh mã của ngươi đâu rồi?

Vương Thái ở ngay tại chỗ khóc lớn:

- Chất nhi vô năng, trúng kế của gian tặc, cả tòa đại doanh chất đầy củi khô và dầu mỡ, vốn chất nhi định nhìn kỹ rồi tính tiếp không ngờ Điền Lưu An đã xông vào, Lý ặc dùng hỏa tiễn đánh bại ba nghìn kỵ quân, cơ hồ toàn quân bị diệt, Điền Lưu An bị chết cháy ở trong đại doanh.

- Chất nhi vốn đã chết nhưng vì thúc phụ không rõ tình hình nên liều chết phá vòng vây đến đây báo tin.

Người phục kích lãnh binh chính là Bùi Nhân Cơ, hắn chém giết chúng ta thạt thê thảm.

Dẫn đầu xông vào trong đại doanh là Vương Thái chứ không phải là Điền Lưu An.

Tuy nhiên hiện tại Điền Lưu An đã táng thân trong biển lửa, Vương Thái dĩ nhiên muốn chối tội danh, những quân tốt đi theo cũng không muốn vạch mặt hắn.

Vương Thế Sung là người nào?

Trò này hắn liếc mắt là nhìn thấy ảo diệu ở bên trong.

Tuy nhiên hắn cũng không vạch trần, Điền Lưu An hắn nhìn hợp ý, nhưng dù sao Vương Thái cũng là cháu trai của hắn, về công về tư hắn đều hướng về phía Vương Thái.

Hơn nữa lúc này Vương Thế Sung cũng không có tâm tư truy cứu.

- Lý Ngôn Khánh lấn ta quá đáng, truyền lệnh tam quân lập tức đi nhanh hơn tiến tới núi Thạch Lâm.

Vương Thế Sung rút trườn đao nghiêm nghị hô lên.

- Khoan đã.

Một thanh âm bén nhọn kêu lên khiến cho Vương Thế Sung ghìm chặt cương ngựa.

Vương Thế Sung dừng lại xem xét, người kêu lên chính là cháu trai của hắn Vương Nhân Tắc.

Vương Nhân Tắc từ sau cuộc chiến ở Thạch Tử Hà, bị Vương Bá Đương bắn trúng chỗ hiểm, trở thành âm nhân.

Sau khi thương thế lành lặn, tính tình của hắn đại biến, hỉ nộ vô thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi