SOÁN ĐƯỜNG

Trên mặt Lý Mật hiện ra chút mất mát, hắn chắp tay sau lưng, theo con đường đi xuống đầu tường.

Hắn vừa đi vừa thấp giọng nói thầm.

Nếu như Vương Bá Đương và Vương Yếu Hán tới gần nhất định sẽ nghe câu nói thầm này của Lý Mật:

- Đã sinh du, sao còn sinh lượng, đã sinh du, sao còn sinh Lượng?

Đây cũng là lần thứ ba Lý Mật cảm khái.

Một đêm gió xuân thổi liên tục ở bên ngoài.

Củng huyện cũng nghênh đón sinh cơ dào dạt... cây cối đâm chồi nảy lộc cùng với gió xuân tạo ra khoái hoạt vùng quê.

Trong tháng hai mưa phùn làm cho ruộng đất thêm phì nhiêu.

Lý Ngôn Khánh ngồi ở trong lương đình nhìn mưa rơi phấo phới, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười tươi.

Cầm vận du du, Bùi Thúy Vân tấu từng khúc một.

Đóa Đóa và Vô Cấu thì ngồi ở bên cạnh, cười hì hì vỗ tay tương hợp, tiểu Niệm mặc bộ thanh sam, cùng ngồi bên cạnh hắn, tiếng đàn trà vận tương hợp khiến cho ven hồ này tràn ngập tình thú.

- Ca ca có phải có tâm sự không?

Vô Cấu đột nhiên mở miệng hỏi.

- Tâm sự thì không có, ta chỉ cần tĩnh tâm mà thôi.

Bùi Thúy Vân cười cười:

- Chắc là chuyện Lý vương tranh giành khiến cho phu quân không thể an tâm.

- Đúng thế, đúng thế.

Ngôn Khánh không ngừng gật đầu nghiêng người gối lên trên đùi của Vô Cấu nhắm mắt lại, Bùi Thúy Vân nói đúng vào suy tư của hắn.

Lý Mật và Vương Thế Sung đều không phải người ngu, bọn họ tuy tranh đấu với nhau ở Yển Sư nhưng đối với Lý Ngôn Khánh rất kiêng kỵ.

Hai người tranh đấu với nhau mười ngày rồi thu binh, suy nghĩ phương pháp đối phó với Lý Ngôn Khánh, dù sao có Lý Ngôn Khánh ở đây bất kể là ai cũng không dám vọng động.

Lý Ngôn Khánh càng bất động bọn họ càng hãi hùng khiếp vía.

Đặc biệt là Lý Mật, trải qua cuộc chiến ở sông Lạc lương đạo của hắn đã bị không chế trong tay của Lý Ngôn Khánh.

Đương nhiên Lý Mật có thể lui binh.

Nhưng vấn đề ở chỗ hắn có thể bỏ qua Yển Sư sao?

Vương Thế Sung thì khá hơn nhưng hắn cũng không thể thừa nhận được.

Cho dù hắn có chiến thắng cả Lý Mật và Lý Ngôn Khánh thì Quan Trung Lý Uyên cũng nhìn chằm chằm vào hắn.

Hai người thu binh nhưng tình thế không có nghĩa là dẹp loạn.

Trái lại Lý Vương hai người thu binh khiến cho Lý Ngôn Khánh mang tới áp lực cực lớn.

Lý Vương hai người này cũng không phải là người dễ đối phó, đừng nhìn Ngôn Khánh trước đây chiếm được tiện nghi nhưng thực tế thì sao? Lý Mật cùng Vương Thế Sung cũng thế, Lý Mật muốn cướp lấy Đông Đô, hắn chiếm được Yển Sư khiến cho địa vị tăng cao, mà còn Vương Thế Sung thì đắc ý dùng thiên tử lệnh cho chư hầu.

Mà Ngôn Khánh thì sao, biểu hiện thì thu được toàn thắng.

Nhưng thực tế thì thế nào?

Hắn đến bây giờ ngay cả Huỳnh Dương quận cũng không khống chế được.

Người khác tán thưởng hắn nhưng Ngôn Khánh rất rõ ràng, mình gọi là Lý vô địch chỉ là một danh hào trống rỗng.

Hắn thắng trận càng nhiều thì áp lực càng lớn.

Nếu một ngày hắn thất bại thì cái quầng sáng Lý vô địch sẽ biến mất, tất nhiên Huỳnh Dương quận sẽ mang tới rung chuyển kịch liệt.

Cũng bởi như vậy Lý Ngôn Khánh so với lúc trước càng thêm lo lắng.

Tâm sự này của hắn chưa nói cho bất kỳ ai biết, cho dù là tứ nữ. Cả nhà hắn sau khi nghênh tiếng Bùi Nhân Cơ trở về Huỳnh Dương thậm chí còn khua chiêng gõ trống, đem Mao Tiểu Niệm nạp vào phòng thiếp, kỳ thật đây cũng là tư thái để cho dân chúng Củng huyện và Huỳnh Dương được bình an.

Hắn gói lên trên đùi của Vô Cấu, cảm nhận mùi hương hoa lan tỏa từ cơ thẻe của nàng.

Tai của hắn nghe tiếng mưa rơi tí tách, thanh âm này khiến cho Ngôn Khánh cảm thấy bình tĩnh hơn.

Bùi Thúy Vân nói:

- Nghe nói Lý gia đã cướp lấy Trường An, ban hành luật pháp, tại sao không có nửa điểm ủng hộ cho Dưỡng Chân?

- Lý gia đối với ca ca không tốt.

Vô Cấu cũng thầm nói.

Mao Tiểu Niệm đối với chuyện này cũng đồng ý.

Tuy nhiên vì thân phận của mình cho nên nàng không nói ra chỉ có thể liên tục gật đầu.

- Năm mới rồi nhưng ta thấy Dưỡng Chân thật sự mệt mỏi.

- Đại tỷ tỷ nếu không thì chúng ta viết thư cho công công để cho công công giúp đỡ chút ít cho ca ca. Tỷ xem, ca ca nói chuyện xong đã ngủ mất rồi.

- Chỉ sợ Trường An trợ giúp cho Tiểu Yêu cũng như muối bỏ biển.

- Không bằng để cho tiểu Yêu một mình chống với sóng gió.

- Phái một số người tới đây khoa chân múa tay không chừng lại khiến cho Tiểu Yêu mệt mỏi.

Ngẫm lại chuyện này cũng có đạo lý.

Trước đây Sài Thanh rời khỏi, Lý gia vẫn không có phản ứng.

Nhưng có thể đoán được Lý gia nếu như phái người tới nhất định là nhân vật khó lường, nếu như lại gây chuyện như Sài Thanh thì không phải hai bên đều khó coi hay sao? Nếu thật như vậy không bằng để cho Lý Ngôn Khánh ở đây một mình, ít nhất không có người ước thúc.

Tứ nữ một bên nói chuyện một bên uống trà.

Bất tri bất giác trời đã hết mưa.

Từ bên trong hoa viên chạy ra một người vô cùng quỷ mị.

Người này đi vào trong đình cũng không quá khách khí với tứ nữ.

- Thẩm đại ca sao huynh lại tới đây?

Thẩm Quang sắc mặt ngưng trọng khẽ nói:

- Sài huyện lệnh có công văn khẩn cấp muốn trình báo chúa công.

- Thẩm đại ca, tiểu yêu mới nằm ngủ, những ngày gần đây huynh ấy mỗi ngày đều chỉ ngủ một hai canh giờ, nếu không phải là chuyện quá lớn, thì để cho huynh ấy ngủ một lát rồi nói sau.

- Vấn đề này thật sự quá lớn.

Thẩm Quang cười khổ một tiếng hạng giọng nói:

- Giang Đô đưa tin, Vũ Văn Hóa Cập vào tháng giêng đã giết thái thượng hoàng ở Giang Đô cung, hôm nay đã khởi binh tạo phản.

Tứ nữ Bùi Thúy Vân nghe được tin tức này thì trợn mắt há hốc mồm.

Lúc này Ngôn Khánh cũng khẽ cử động, mở mắt đứng dậy nhìn Thẩm Quang nói:

- Vũ Văn Hóa Cập thật sự tạo phản rồi sao?

Dương Quảng thật sự đã chết rồi.

Trong lịch sử thì hắn một tháng sau bị thúc phụ của Bùi Thúy Vân là Dũng Tướng Lang Tướng Bùi Kiền Thông giết chết vô cùng thê lương.

Nhưng có lẽ vì Lý Ngôn Khánh xuất hiện khiến cho kịch bản sinh ra cải biến.

Đầu tháng giếng, Dương Quảng đột nhiên tỉnh táo từ trong tửu sắc, chuẩn bị trở về Trung Nguyên, cản cơn sóng dữ, không ngờ sau khi hắn tỉnh lại thì thế cục đã thối nát đến tình trạng không thể thu thập, hắn lập tức giận tím mặt, mắng một đám thần tử Vũ Văn Hóa Cập. Đám người này dĩ nhiên là vô cùng sợ hãi, phải biết rằng khi Dương Quảng trầm mê ở Giang Đô thì bọn họ cũng làm một số chuyện thương thiên hại lý, thậm chí còn vụng trộm cấu kết với một số lộ nghĩa quân, nếu như Dương Quảng mà biết thì cả nhà Vũ Văn Hóa Cập cũng khó có thể thoát khỏi cái chết.

Vì vậy Vũ Văn Hóa Cập quyết định thừa dịp Dương Quảng còn chưa biết rõ tình huống đã tiêu diệt Dương Quảng. Phá Dã Đầu vốn đã có dã tâm, Vũ Văn Trí cũng thế, nguyên một đám liên lạc với nhau, tiên thủ hạ vi cường, ngày 15 tháng giêng, Dương Quảng cùng với một đám Tần phi uống rươu mua vui ở Giang Đô, chuẩn bị sau Tết Nguyên Tiêu khởi giá trở về Đông Đô thì Vũ Văn Trí đã cấu kết với lễ bộ thượng thư Tư Mã Đức Thương làm biến, đánh cung Giang Đô.

Phá Dã Đầu là tâm phúc của Dương Quảng thật không ngờ lúc này lại là chính biến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi