SOÁN ĐƯỜNG

Phòng Ngạn Khiêm vui mừng gật đầu, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười.

Phòng Kiều có thể quan sát như vậy cho thấy hắn đã có thể ngăn cản được một mặt.

Qua năm năm, Phụ Công Hữu không xuất sắc cho lắm thậm chí so với Đỗ Phục Uy đều lu mờ, mọi người đều chú ý tới sự hiện hữu của Đỗ Phục Uy mà không để ý tới hắn.

- Kiều nhi con cần cùng với Đỗ Phục Uy kết giao, thông qua Đỗ Phục Uy khống chế Giang Hoài trong tay như thế mới có thể dựng ở thế bất bại.

- Ý của cha là...

Phòng Huyền Linh giật nảy mình, hắn đã nghe được ý tứ trong lời nói của Phòng Ngạn Khiêm.

Phòng Ngạn Khiêm đứng dậy đi ra khỏi phòng nhìn bốn bề vắng lặng rồi quay lại.

- Kiều nhi, con cho rằng Tùy thất có thể bảo vệ không.

- Chuyện này....

- Hôm nay con và ta không đàm luận với tư cách là quan trên quan dưới nữa mà là phụ tử thảo luận.

Ta biết suy nghĩ của con tuy nhiên con đừng lo lắng, ngày đó ta để hoàng thái tôn đăng cơ là chuyện bắt buộc theo đạo lý mà nói, có thái hậu giúp đỡ hoàng thái tôn xứng đáng ngồi vững vàng. Hoàng thái hậu nguyên là hoàng hậu nhưng dù sao cũng nữ lưu, không có khả năng nắm giữ triều chính lâu dài, mà hoàng thái tôn tuổi tác mới ba tuổi.

Phòng Ngạn Khiêm do dự một chút rồi khẽ nói:

- Thái hậu lúc chạy ra khỏi Giang Đô đã mất đi ngọc tỷ truyền quốc.

Phòng Huyền Linh nghe được lời này thì hít sâu một hơi.

Quốc gia dùng ấn tín đã bắt đầu từ thời nhà Chu, ấn tín chính là biểu thị cho hoàng đế chính thống.

Cái gọi là chân mệnh thiên tử nhất định phải có truyền quốc ngọc tỷ, nếu không chỉ là đại vương thảo kê không phải là chân long thiên tử.

Tiêu hoàng hậu không có ngọc tỷ truyền quốc trong tay, điều này vô cùng nghiêm trọng, cho dù nàng là hoàng thái hậu cũng không có cách nào bảo đảm cho Dương Quá làm chính thống. Đợi khi Tiêu hoàng hậu mất văn võ bá quan ai còn để ý tới Dương Quá nữa?

Hôm nay văn võ bá quan nguyện ý nương tựa thậm chí Đỗ Phục Uy nguyện ý hàng chỉ sợ cũng cho rằng ngọc tỷ truyền quốc nằm trong tay của Tiêu hoàng hậu.

Một khi mọi người biết Tiêu hoàng hậu không có ngọc tỷ thì....

- Cha, ngọc tỷ truyền quốc hiện tại ở nơi nào?

Phòng Ngạn Khiêm lắc đầu.

- Không biết, nhưng ta có thể khẳng định, truyền quốc ngọc tỷ không ở trong tay của Phá Dã Đầu, nếu không thì hắn đã sớm khoe khoang. Ta đã sai người thầm tới Giang Đô nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức.

Nghe nói bệ hạ khi còn sống đã từng thấy qua truyền quốc ngọc tỷ cho nên nhất định ở trong nội cung Giang Đô.

Nhưng hiện tại cung Giang Đô cơ hồ đã thành phế tích, hôm đó Vũ Văn Hóa Cập đại khai sát giới, rất nhiều cung nhân bị ép chết, truyền quốc ngọc tỷ này rất khó đoán được hiện tại ở nơi nào. Phòng Kiều, ta và con nói những lời này kỳ thật muốn cho con biết, nếu như thời cuộc không thể vãn hồi cần phải sớm sinh quyết đoán.

- Vậy cha thì sao?

- Ta?

Phòng Ngạn Khiêm cười cười:

- Ta phấn thân toái cốt còn không sợ, chỉ muốn lưu lại hai chữ trong sạch trong nhân gian.

- Vậy con còn phải quyết đoán thế nào?

Hiện tại Giang Nam đã loạn một bầy, nên phải quyết đoán thế nào.

Phòng Huyền Linh nhất thời khó tìm ra đá án.

Phòng Ngạn Khiêm nhắm mắt lại, suy nghĩ thật lâu.

Chuyện này không phải là một điều dễ dàng, nó quan hệ tới tồn vong của Phòng gia, nếu như không trù tính thích đáng thì sẽ có họa diệt môn.

Nên đi nơi nào?

Phòng Ngạn Khiêm đột nhiên lóe lên linh quang cất tiếng nói:

- Kiều ninh hiện tại con không phải vẫn vãng lai với tên yêu quái ở Huỳnh Dương hay sao?

Phòng Huyền Linh khẽ giật mình gật đầu mà nói:

- Có, nhưng năm qua chiến sự liên tục, Trương thị rời khỏi Lạc Dương, chúng ta qua lại thư từ không thuận tiện, cuối năm trước hắn gửi tới một phong thư, trong thư không nói gì tới chiến sự chỉ nói hắn đã thành thân, đợi khi thái bình sẽ gặp chúng ta.

Khi thái bình?

Ba chữ này đối với người khác có lẽ không có nhiều ý nghĩa.

Lúc chiến loạn ai mà nghĩ tới thái bình, nhưng lời này xuất phát từ miệng của Lý Ngôn Khánh thì chắc chắn có thâm ý.

Phòng Ngạn Khiêm trầm ngâm hồi lâu rồi ngẩng đầu lên nói:

- Hắn quả nhiên nói, lúc thái bình sẽ tới thăm con sao?

- Đúng thế.

Phòng Huyền Linh cũng không để ý nhiều tới ba chữ này, nhưng dù sao hắn cũng mười tám tuổi đậu tiến sĩ, hai mươi mấy tuổi là huyện lệnh, câu nói này của Phòng Ngạn Khiêm Phòng Huyền Linh lập tức có phản ứng.

- Cha chẳng lẽ là.

Phòng Ngạn Khiêm cười ha hả nói:

- Kiều nhi, huynh đệ này của con đúng là thâm trầm.

- Ta tin tưởng hắn đã đưa ra lựa chọn, chỉ là thời cơ chưa tới cho nên không nói rõ cho con biết, hiện tại con cần làm một chuyện đơn giản, đả kích Phá Dã Đầu, một mặt thì giao hảo với Đỗ Phục Uy, thừa cơ khống chế quận Giang Hoài, con cần phải nhớ kỹ, thực lực trong tay con càng hùng hậu thì vốn liếng đàm phán với tiểu yêu trong tương lai càng nhiều, về phần ta ta sẽ hết lòng hỗ trợ con.

Phòng Huyền Linh khẽ gật đầu lộ ra vẻ trầm tư.

Lý Ngôn Khánh nghe chuyện thì trợn mắt há hốc mồm.

Dương Quá ta biết người này, hắn không phải là nhân vật chính của bộ Thần Điêu Hiệp Lữ của võ hiệp tông sư Kim tiên sinh sao?

Chẳng lẽ hắn cũng xuyên không?

Còn nữa niên hiệu Thừa Khải là gì, trong ấn tượng của mình một chút cũng không có.

Nghĩa Ninh Hoàng Thái đã có hiện tại còn thêm cả Thừa Khải, Ngôn Khánh cũng không có gì là lạ lẫm.

Nhưng năm Thừa Khải là năm gì đây?

Bởi vì Vũ Văn Hóa Cập cùng Phòng Ngạn Khiêm ở Giang Đô khai chiến, tất cả các đạo nhân mã ở Giang Hoài liên tục hành động tin tức không thông thuận trở nên trì trệ tuy nhiên Ngôn Khánh đã sớm có phòng bị, Kỳ Lân đài được Sài Hiếu Hòa và Vương Hoàng đốc thúc vẫn thu hoạch được nhiều tin tức.

Lịch sử đúng là đã thay đổi rồi.

Tiêu hoàng hậu cũng không chạy trốn và chết ở Đột Quyết, mà ở lại Giang Nam, thành lập một chính quyền.

Có lẽ chính quyền này cũng không có ảnh hưởng quá nhiều nhưng đối Lý Ngôn Khánh mà nói thì lại có ý nghĩa sâu xa.

Năm đó hắn chỉ làm một bài thơ Vôi Ngâm tán thưởng Phòng Ngạn Khiêm, có lẽ Phòng Ngạn Khiêm ở trong lịch sử không có tiếng tăm gì, chỉ là lão tử của Phòng Huyền Linh, nhưng hiện tại Phòng Ngạn Khiêm đã chấp chưởng một quận, phụ tử của hai người vững chân ở Giang Hoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi